An Phong
Thursday, May 10 @ 10:42:27 EDT
Houston ơi! Sau những ngày xa cách ta lại sắp được trở lại gặp
mi.
Mấy ngày nay bài hát “Ngày Trở Về” cứ loáng thoáng trong đầu
tôi. Có lẽ vì trong thời gian gần đây tôi đang chuẩn bị cho ngày trở về
cùa mình, trở lại thành phố Houston thân thương. Cùng lúc, tôi sẽ có
những chuyến đi tới những thành phố khác để làm việc.
Tôi thấy mình hạnh phúc lắm. Tôi có được ngày trở về.
Còn những người Việt xin tị nạn tại Thái Lan thì sao? Họ
không có được ngày trở về, họ cũng không dám mơ mộng gì khi nghĩ về điều
này.
Có người may mắn vượt thoát khỏi sự truy bức của nhà cầm quyền
cộng sản cùng với những người thân nhưng cũng có người vượt thoát một mình hay
may mắn hơn với một hai người thân thôi. Có bao người thầm khóc khi nhìn những
người đồng cảnh ngộ có cha mẹ, vợ chồng, con cái cùng chia sẻ đắng cay. Có lẽ
họ đang ngày đêm thương nhớ người thân của mình nhưng nào dám nghĩ đến một
ngày được trở về gặp lại mẹ cha, chồng, vợ và ôm ấp con thơ để thỏa lòng
thương nhớ.
Họ không có ngày về nên chỉ biết nhìn về tương lai và mong đợi
ngày được đi định cư. Nhưng than ôi! Tương lai lại quá mập mờ. Thời gian đợi
chờ, sống lây lất canh cánh trong lòng nỗi lo âu, sợ hãi bị giam cầm bắt bớ nếu
bị cảnh sát sở tại tìm gặp. Trong tận cùng khổ ải đó, may mắn cho họ được đùm
bọc chở che bởi những tấm lòng nghĩa hiệp của quý vị ân nhân. Quý vị tu sĩ giàu
lòng bác ái: quý linh mục, nữ tu, thượng tọa, đại đức và nhiều vị chức sắc tại
Houston đã tổ chức những buổi gây quỹ với thành quả vượt xa ngoài lòng mong
đợi. Xin nhiều lần cảm tạ quý ân nhân đã âm thầm đóng góp tại nhiều địa điểm
khác nhau cũng như quyên góp nhiều lần, nhất là tại Houston, Texas thân yêu của
tôi. Tôi còn được nghe là có nhiều vị cao niên đóng góp, đặc biệt tôi còn được
nghe là có một vị cao niên không những góp công đứng tại một địa điểm ôm thùng
quyên góp thôi mà cuối ngày sau khi kiểm toán, cụ còn match số tiền cụ xin được
ngày hôm đó. Tôi ao ước được gặp cụ để tỏ lòng ngưỡng mộ của tôi đến với cụ.
Cũng không thể không nhắc đến những ân nhân khác khắp nơi trên thế giới, xin
chân thành thay mặt các nạn nhân gởi lời cảm tạ quý vị.
Một lần nữa, xin chân thành thay mặt các nạn nhân cùng khổ ở Thái
Lan cảm tạ quý ân nhân, thầy Thích Huyền Việt, Cha Vũ Thành, Cha Phạm Hữu Tâm,
Cha Trần Ngọc Hùng, Cha Nguyễn Mạnh Hùng, Cha Nguyễn Ngọc Thụ, cha Lê Thu, Cha
Nguyễn Việt, Cha Đinh Minh Hải, Cha Đỗ Văn Chung, Cha Đinh Minh Tiên, Sơ bề
trên Vũ Mai Oánh.
Cũng không quên cảm ơn các nhà truyền thông, báo chí. Nếu không có
sự đóng góp, hỗ trợ tích cực của quý vị thì làm sao những lời kêu gọi có thể
vang xa đến tai của các vị ân nhân. Xin đặc biệt cảm ơn chú Dương Phục, cô Vũ
ThanhThủy của đài phát thanh Sài gòn Radio, cô chú cũng đã nhiều lần lặn lội đi
đến tận nơi thăm viếng và ủy lạo các nạn nhân. Nói đến việc thăm viếng và uỷ
lạo của quý vị tôi cũng muốn nhắc đến những cuộc thăm viếng và ủy lạo thật là
quý hóa của Cha Phạm Hữu Tâm và thầy Thích Huyền Việt, đặc biệt là về vấn đề
tâm linh.
Xin cảm ơn các vị chức sắc như bác Quởn, cô Oanh, chú Tinh, chú
Vân Đình, và nhiều vị khác đã không quản ngại khó khăn bỏ thời giờ và tâm huyết
hết lòng gíúp đỡ trong việc quyên góp hầu trợ giúp cho đồng bào tị nạn tại Thái
Lan.
Nghĩ người lại nhớ đến mình, tôi chạnh nhớ về quá khứ của chính
gia đình tôi. Đó là thời gian vào cuối thập niên 80, đầu thập niên 90 khi cả
gia đình tôi, lúc đó có 5 người, cũng là những người tị nạn.
Tôi nhớ mãi sáng hôm đó, ba má tôi phấn khởi đi lên văn phòng
Cao ủy tị nạn Liên Hiệp Quốc để nhận giấy báo kết quả phỏng vấn. Qua hàng
rào kẽm, tôi thấy ba má tôi đi ra, gương mặt hai vị thất thần, tái mét. Tôi
lấy làm lạ tự hỏi sao ba má tôi lại mất tinh thần như thế này?
Trong lòng chị em chúng tôi luôn tin tưởng vào việc chúng tôi sẽ
được chấp nhận quy chế tị nạn vì qua lời ba má tôi thường kể lại những gian
truân và sự áp bức, kỳ thị của chính quyền mới đối với gia đình chúng tôi. Thái
độ của bá má tôi làm tôi thấy hụt hẫng. Trông thấy tôi đứng chờ đợi, ba má tôi
cho biết là gia đình tôi đã bị từ chối quy chế tị nạn. Đó là lần đầu tiên
tôi thấy ba má tôi buồn như vậy vì ba tôi luôn là người lạc quan và vô tư còn
má tôi là một người kiên cường và tự tin. Sau một kết quả quá shock như vậy đã
làm má tôi bị té ngã, trong lúc đang mang thai em Hồng Bích của tôi, má tôi bị
xuất huyết nhưng nhờ Ơn Trên che chở nên em tôi được bình yên. Trong thời gian
chuẩn bị để nộp đơn xin tái xét, má tôi phải chạy đôn, chạy đáo tới nhà
những người thân quen của má để nhờ viết đơn tái xét.
Ba má tôi nói lúc đi phỏng vấn, tự tin là hoàn cảnh và giấy tờ
của gia đình chứng minh tình trạng bị áp bức nên khi trả lời phỏng vấn thì quá
ỷ lại và không tường thuật rõ ràng sự áp bức, chỉ nói lướt qua sự việc và
chỉ chú trọng quá nhiều vào chứng từ. Sự thiếu hiểu biết cộng thêm sự thiếu
chuẩn bị của ba má tôi đã phải trả bằng một giá quá đắt (ngay những ngày trước
khi đi phỏng má tôi vẫn miệt mài hằng ngày làm việc thiện nguyện tại Trung tâm
phụ nữ của Pulau Bidong. Ba má tôi cùng bao nhiêu người đồng cảnh ngộ phải bùi
ngùi tự trách mình quá thiếu chuẩn bị). May mắn là nhờ có sự giúp đỡ và cố vấn,
đơn kháng cáo của gia đình tôi được chấp nhận và cả gia đình tôi được công nhận
quy chế tị nạn.
Ba má tôi khi ở trại tị nạn có buồn tủi, lo âu hay khó khăn
gì thì phần nhiều không hề cho chúng tôi biết. Nên ngoại trừ hôm đó, trong
3 năm rưỡi lưu trú tại đất Mã Lai chị em chúng không phải lo âu thiếu thốn
gì vì tất cả những người tị nạn được Cao uỷ tị nạn cung cấp đầy đủ về mặt vật
chất. Chúng tôi còn may mắn hơn nữa là có sự trợ giúp tài chánh từ ông bà nội
và các cô chú của chúng tôi.
Người tị nạn lúc đó có các Cố vấn giúp đỡ, có nhà thờ, chùa chiền
và các trung tâm tư vấn, giáo dục, nhà thương, giải trí, thể thao, lên đồi,
xuống biển, chợ búa, hàng quán để mua sắm hay ăn uống v.v. Bản thân chị em
chúng tôi không có nhu cầu đòi hỏi gì nhiều nên tự thấy mình quá mãn nguyện,
vui vẻ học hành và cùng gia đình chờ ngày đi định cư sau khi đơn tái xét được
giải quyết.
Bài học khó quên của gia đình tôi là một kinh nghiệm lớn cho chúng
tôi và tôi đang dùng nó để làm hành trang mang theo mình trong sứ mạng hiện nay
hòng giúp đỡ cho các thân chủ của tôi.
Riêng bản thân tôi, tôi từng sống trong cảm giác đợi chờ (không
biết mình là ai chỉ trong thời điểm 4 tháng thôi) chỉ là chờ đợi kết quả
cho văn bằng hành nghề luật lúc đó sao thấy dài lê thê. Đối với một người tốt
nghiệp luật khoa mà chưa được hành nghề vì còn phải thi lấy bằng (tôi tự hỏi
mình có phải là luật sư không?) Tôi ngày đêm mong chờ kết quả và cũng rất lo
sợ bị đánh rớt.
So với tâm trạng người tị nạn tại Thái Lan thì 4 tháng chờ
đợi kết quả hành nghề thật không đáng kể: Tôi biết rõ ngày có kết quả,
cho dù có bị rớt đi chăng nữa tôi vẫn có thể thi lại và không bị ảnh hưởng
nhiều đến tương lai. Nếu có thì chỉ có sự đình trệ và chờ đợi thi lại thôi.
Còn những gia đình tị nạn thì sao? Trong khi mòn mỏi chờ đợi kết quả sau
các cuộc phỏng vấn, họ tự dằn vặt mình vì không hiểu mình trả lời phỏng vấn
ra sao mà lâu quá chưa nghe kết quả. Cái vòng lẩn quẩn cứ tiếp tục bao vây
họ, ngày lại ngày, họ cứ phải tiếp tục chịu đựng trên xứ người, một nơi không
nhìn nhận Công uớc Tị Nạn với sự thiếu thốn tứ bề, chịu đựng và sợ hãi
hàng ngày (không biết cảnh sát có tìm bắt họ tại nơi tạm trú hay bị bắt khi
ra đường mua thực phẩm?).
Nếu bị bắt thì họ sẽ bị nhốt ở Trại Giam Di Trú đến bao giờ
đây? Ngoài mối lo cho bản thân ở xứ người họ còn canh cánh trong lòng lo cho
thân nhân bên Việt Nam, liệu họ có bị liên lụy vì có thân nhân đang đào
thoát không? Không biết họ có bị trả về Việt Nam không và nếu bị trả về
Việt Nam thì sẽ bị tù đày và khốn khổ làm sao kể xiết? Trăm ngàn câu hỏi
kèm theo với trăm ngàn âu lo, chưa kể đến nỗi lo ngại thiết thực về nơi ăn,
chốn ở hằng ngày.
Bây giờ đây, sau nhiều ngày tháng xa Houston, tôi nhớ ba má, anh
chị, các em và đứa cháu mà ngày tôi bước chân ra đi mới có mấy ngày tuổi thôi,
nay cháu đã gần chín tháng rồi, nhớ những người bạn quá lâu tôi không được
gặp, những quán ăn tôi thích nhất, những món đồ tôi thường dùng khi còn ở
Hoa Kỳ.
Hôm trước tôi có một giấc mơ thật là con nít: tôi và chị của
tôi đi chợ, tôi chỉ hết món này đến món kia và nói với chị tôi rằng:
“Bên Thái Lan không có món này, em phải mua hai gói mang theo”. Và cứ
thế, từ từ cái xe đẩy chất đầy với tất cả những món bên Thái Lan không có,
hoặc nếu có, cũng không giống như bên Hoa Kỳ.
Đang viết đến đây thì tôi lại mở bản nhạc “Ngày Trở Về” để nghe.
Bài hát này làm tôi bật khóc vì tôi thương cho số phận của đồng bào tôi:
trải qua bao dâu bể chiến tranh, ly hương sống tha phương cầu thực, xa thân
nhân quyến thuộc, xa mồ mả tổ tiên. Riêng người tị nạn đang ở Thái Lan lại
xót xa hơn, không dám nghĩ đến “Ngày Trở Về”.
Khi chuẩn bị sang Thái Lan làm việc, tôi nghĩ có lẽ làm
việc xa nhà 1 năm thôi. Tuy nhiên, sau khi sang đây tôi mới hay công việc quá
nhiều và vì không có đủ nhân lực nên tôi quyết định sau chuyến trở về này
tôi sẽ tiếp tục làm việc tại Thái Lan thêm một thời gian nữa. Tôi sẽ trở lại
nơi thật nhiều buồn lo, với hồ sơ chất như núi. Hàng ngày tôi tạ ơn trời đã
cho tôi có được cơ hội giúp đỡ người tị nạn, như tôi và gia đình tôi xưa
kia đã từng trải qua cảnh ngộ này.
Trong nỗi buồn cũng có niềm vui, đó là hiện có một số gia
đình đang chuẩn bị lên đường định cư, họ đã được Cao ủy tị nạn chuẩn
thuận quy chế tị nạn và đã được Toà Đại Sứ Hoa Kỳ phỏng vấn và chấp nhận
hồ sơ định cư của họ. Họ đã được khám sức khỏe và học lớp Hội Nhập Văn
Hóa Hoa Kỳ. Chỉ còn vài tuần nữa, họ sẽ được nhận vé máy bay để sang
Hoa Kỳ định cư. Đây là điều tôi mong muốn sẽ xảy đến cho tất cả đồng bào của
tôi, mong là “qua cơn bĩ cực đến thời thái lai.”
Kể lại những điều trên, tôi chỉ muốn giải bày cùng quý vị lý do vì
sao tôi mang hoài bão dấn thân chia sẻ cùng những con người khốn khổ như chúng
tôi ngày xưa -- họ là những con người đang khốn khổ ngày hôm nay.
Hôm trước, có một người tị nạn cho biết khi nghe tin tôi về Hoa
Kỳ tháng 5 này thì họ thật hụt hẫng và lo sợ vì lại mất thêm một người
luật sư. Tôi vội vàng trấn an cho biết rằng, tôi chỉ về trong một thời gian
ngắn để thăm gia đình và gây quỹ thôi, sau đó sẽ trở lại ngay. Và mong
sao sau chuyến đi này tôi sẽ trở lại Thái Lan với ít nhất một luật sư khác
để cùng nhau sát cánh giúp đỡ các gia đình vẫn còn tị nạn tại Thái
Lan.
Tạm biệt nhé Bangkok. Tôi sẽ quay trở lại trong một thời gian
thật ngắn.
o 0 o
Hiện có khoảng 800 đồng bào đang lánh nạn ở Thái Lan trước cuộc
đàn áp ngày càng leo thang ở Việt Nam. Để đối phó, năm 2010 BPSOS phối hợp với
một tổ chức địa phương để thành lập Văn Phòng Trợ Giúp Pháp Lý ở Bangkok. Chúng
tôi rất cần sự tiếp tay của mọi người có lòng với đồng bào, của những cựu
thuyền nhân đã từng sống qua cuộc đời tỵ nạn, của những tổ chức từ thiện, và
của tất cả những ai quan tâm đến thân phận của những nhà đấu tranh cho dân chủ,
nhân quyền và tự do tôn giáo giờ đây đang phải lánh nạn vì bị đàn áp và truy
lùng. Mỗi người một tay, góp gió thành bão.
Mọi đóng góp sẽ được cấp giấy trừ thuế và xin gởi về:
BPSOS/RCS
PO Box 8065
Falls Church, VA 22041 - U.S.A.
PO Box 8065
Falls Church, VA 22041 - U.S.A.
No comments:
Post a Comment