Người dịch: Băng
Tâm
Trần Quang Thành bị giam lỏng tại nhà, có
thể nói thị trấn Chu Tao là nơi chó ăn đá gà ăn sỏi. Nghe nói quan chức chính
quyền địa phương từng bảo Trần Quang Thành rằng để vây hãm anh ta, chỉ riêng
chi phí “bảo trì” đã tốn mất từ 30-60 triệu tệ, quả là điều không thể tưởng
tượng nổi. Để ứng phó với một người tay không tấc sắt, thậm chí đến cả đôi mắt
cũng không có như vậy mà đã phải cần như thế để làm to chuyện ư? Hạn chế tự do
cá nhân của một công dân một cách vô đạo lý như thế rút cuộc là dựa trên đạo
luật nào? Thực ra, Trần Quang Thành chẳng qua chỉ là bảo vệ quyền lợi, hơn nữa
theo những tư liệu chúng tôi nắm được, thì anh ta đã tiến hành bảo vệ quyền lợi
hoàn toàn dựa theo các pháp lệnh, Hiến pháp của nhà nước. Nhưng một khi đã bảo
vệ quyền lợi thì thường là sẽ đề cập đến chuyện phải lên trên. Vả lại, Trần
Quang Thành là con người có tinh thần kiên cường, có va phải tường cũng không
lùi bước. Cho nên, cấp này không phải quyết được, anh ta thường sẽ tìm đến cấp
cao hơn. Tìm hết cấp này đến cấp khác, thường lại phải tìm đến Bắc Kinh. Hai vụ
án bảo vệ quyền lợi thành công mà chúng ta từng nói tới cũng đều phải tìm đến
Bắc Kinh thì mới giải quyết được vấn đề.
Trung Quốc ngày nay không hiểu sao mà cả
cấp trên lẫn cấp dưới đều chặn bạn lên trên, chặn con đường đi kiện như kiểu
“vụ kiện Dương Nãi Vũ”. Tôi thực sự cảm thấy khó hiểu. Thứ nhất, rất nhiều quan
chức ở bên dưới ngang ngược làm bậy, rất nhiều vấn đề không đến Bắc Kinh thì
anh không được giải quyết (mấy vụ trước Trần Quang Thành chẳng phải là đến Bắc
Kinh mới được giải quyết đấy thôi). Mặt khác, nhà nước lại công nhiên cho phép
áp dụng bạo lực với người tới Bắc Kinh để lên trên, như một mực bắt đưa về (sự
thực này không thể đếm nổi). Chính sách, chế độ bất hợp lý dẫn đến chồng chất
các vấn đề ở bên dưới, mà vấn đề chồng chất thì cả cấp trên lẫn cấp dưới đều
cãi vã đùn đẩy không giải quyết, bức tới bức lui như thế chẳng lẽ thực sự là
muốn bức dân chúng Trung Quốc đến nước tơi tả sao?
Vấn đề Trần Quang Thành thực ra chính là như
vậy. Những vấn đề anh ta yêu cầu nếu giải quyết được thì anh nên giải quyết
thật nhanh cho người ta đi. Còn không giải quyết được, hoặc giả cứ cho là các
anh cảm thấy những yêu cầu của Trần Quang Thành là bất hợp lý, anh ta chẳng qua
chỉ là kẻ chuyên gây rối (khả năng này cũng không phải là không có), vậy thì
anh cũng có thể thông qua các kênh công khai, như báo chí truyền thông, các
loại báo cáo chứng cứ mà cho người ta được biết đi. Các anh nắm nhiều báo chí,
vũ khí dư luận như thế, chẳng lẽ lại còn sợ dân chúng không biết được “sự thật”
sao? Rồi thì sao, một mặt đối với Trần Quang Thành, các anh huy động công cụ
pháp luật để tiến hành vây hãm, giam lỏng quả là kinh khủng, mặt khác lại tiến
hành ngăn chặn thậm chí còn ẩu đả cả những phóng viên trong và ngoài nước đang
định tìm hiểu Trung Quốc của sự thật, đó rốt cuộc là vì cái gì?
Còn Trần Quang Thành vì phải sống suốt thời
gian dài trong thứ vòng vây hãm gần như nghẹt thở ấy, tất nhiên sẽ dần trở nên
phát điên. Bạn cứ thử nghĩ xem, nếu là bạn, là tôi mà ngày ngày bị người khác
vây hãm, nhìn chằm chằm vào mình, thì bạn có chịu nổi hay không? Tất nhiên tôi
tin là đối mặt với trạng thái ấy, Trần Quang Thành chắc chắn cũng sẽ khiếu nại,
yêu cầu loại bỏ sự vây hãm, giam lỏng ấy đi. Nghe nói vợ Trần Quang Thành thậm
chí đã từng báo tin cho Hồ Cẩm Đào, Ôn Gia Bảo, yêu cầu họ giúp giải quyết
những vấn đề này. Song cả các cấp trên và các cấp dưới đều không hề có phản ứng
gì. Kêu trời trời không ứng, kêu đất đất không linh; trời cao đất cách, kêu
không thấu. Trong tình cảnh ấy, nếu là bạn, là tôi, sẽ làm sao đây? Chẳng lẽ
lại chỉ có thể phó mặc cho trời, nhẫn nhục chịu đựng?
Trong tình trạng bị vây hãm lâu ngày, khiếu
kiện mãi cũng vô hiệu, Trần Quang Thành đã chọn con đường chạy trốn. Phó thống
soái Lâm Bưu trong lúc tuyệt vọng cũng còn chọn cách chạy trốn, nữa là người
dân thường bọn mình? Tất nhiên rồi, mà Trần Quang Thành lại còn là một người
mù. Trước vòng vây hãm, nếu có nghĩ đến việc chạy trốn, thì ngay cả chúng ta là
những người bình thường còn nguyên vẹn cả đôi mắt sáng, cũng còn gặp biết bao
là khó khăn, huống chi là người mù. Song rất có thể chính vì là người mù, mà
khi anh ta chạy trốn lại có được những ưu thế mà người thường không ngờ tới.
Chẳng hạn, những người vây hãm anh ta tối đến sẽ cảm thấy bất tiện. Nhưng đối
với người mù thì ban ngày hay ban đêm cũng chẳng khác gì nhau. Thậm chí nếu
chạy trốn vào buổi tối thì lại còn dễ hơn cả người thường. Lại nghe nói cái anh
họ Trần này còn có một người trợ giúp từ bên ngoài, một cô gái tên là Hà Bồi
Dung. Với sự giúp đỡ của cô gái ấy, Trần Quang Thành đã chạy thoát. Song nói
cho công bằng thì bất kể là muốn suy xét ra sao, từ vụ một người mù như Trần
Quang Thành mà lại có thể chạy trốn được một cách dễ dàng có thể thấy, bất kể
là ra sao, tôi lường là e rằng sự vây hãm Trần Quang Thành không phải quá đáng
sợ như trong truyền thống, đương nhiên, cũng có khả năng vì những người canh
giữ thực ra là ngu như lợn. Nói thế nào thì nói, tự do của Trần Quang Thành đã
bị hạn chế, về điểm này tôi tin, e rằng chính quyền Lâm Nghi không có cách gì
phủ nhận. Hôm nay lại đọc được một văn bản của Bộ ngoại giao trên mạng, nói là
“Trần Quang Thành đã là người tự do”. Tôi cảm thấy cái từ “đã” này được dùng
với ý vị quá sâu xa. Bởi vì, đã, có nghĩa anh ta từng bị hạn chế tự do.
Điều này phải chăng là nói chính quyền đã
thừa nhận đã từng hạn chế sự tự do của anh ta từ trước (ít nhất thì chính quyền
Lâm Nghi cũng từng có hành vi tương tự)? Nếu chỉ xét từ điểm anh hạn chế tự do
của ngài họ Trần dài ngày, vậy thì sự chạy trốn của Trần Quang Thành, thậm chí
là cuối cùng đã chạy vào sứ quán Mỹ, chẳng lẽ lại không có những phần có thể
hiểu được?
Hãy xem người phát ngôn của Bộ ngoại giao
nói gì, công dân Trung Quốc chạy vào sứ quán Mỹ, Mỹ nên xem xét lại về việc
này. Tôi làm sao nghe được cái chuyện chối tai và vô lý như thế chứ? Công dân
Trung Quốc các anh chạy trốn vào sứ quán người ta mà lại bắt người ta phải xem
xét lại? Sao anh không tự xem xét lại đi, xem vì sao mà bên các anh từ quan
chức cao cấp tới bình dân lại cứ chạy vào sứ quán người ta? Lẽ dĩ nhiên, nghe
nói anh chàng họ Trần này chạy vào sứ quán Mỹ là được sự giúp đỡ, thậm chí là
khuyến khích, của sứ quán Mỹ. Thế quan chức cao cấp Vương Lập Quân chạy vào sứ
quán Mỹ là được sự khuyến khích của ai? Hơn nữa, nếu như công việc của các anh
đã làm được tốt, về vấn đề Trần Quang Thành chẳng phải là đã tích lũy được
nhiều vấn đề rồi còn gì, hoặc giả anh mà cứ giải quyết, tiêu hóa kịp thời tất
cả những vấn đề đó đi, thì Trần Quang Thành có thực là không muốn sống một cuộc
sống tốt đẹp mà lại cứ muốn liều mạng với bao hiểm nguy để chạy vào sứ quán Mỹ
không? Sao tôi không nhìn thấy có một người Mỹ nào chạy vào sứ quán của ta cả?
Cuối cùng, hai câu tôi muốn nói thêm là,
chạy vào sứ quán nước ngoài thực ra chưa hẳn đã là tội lỗi đáng ghê tởm gì. Khi
Đảng ta khởi nghiệp, cũng từng có những người làm chuyện như vậy. Chẳng hạn,
khi Lý Đại Chiêu trốn tránh sự truy bắt của Trương Tác Lâm thuở ấy đã từng chạy
vào Nga, hoặc nói là vào sứ quán của Nga. Thực ra, nghe nói phần lớn các nước
trên thế giới cũng có quy định cho phép người nước ngoài vào sứ quán nước mình
để tị nạn. Cho nên đâu có cần phải chửi Trần Quang Thành một cách đầy ác độc,
những nào là Hán gian phản bội, có những người thậm chí còn bảo cần phải lấy đá
đập cho chết Trần Quang Thành đi. Tốt nhất vẫn là phòng họa được từ trong trứng
nước, khi có vấn đề, mâu thuẫn cần kịp thời giải quyết. Chớ có chăm chăm quở
trách Trần Quang Thành, mà cần hơn là nên xem xem là ai, là cái gì đã bức Trần
Quang Thành phải chạy vào sứ quán Mỹ. Những vấn đề này liệu có thể giải quyết
được ngay từ khi khởi đầu không? Nếu cứ giữ cái lối nghĩ như hiện giờ mà không
thay đổi, không xem xem vì sao mà Trần Quang Thành lại phải chạy vào sứ quán
Mỹ, chỉ cứ chụp cái mũ kẻ gây rối, thậm chí là Hán gian, lên Trần Quang Thành,
đổ vấy hết trách nhiệm cho Trần Quang Thành, thì chỉ sợ rồi sẽ còn nhiều hơn
những Trần Quang Thành, thậm chí cả Dương Quế, nữa xuất hiện.
Nguồn: blshe.com
No comments:
Post a Comment