Thu,
01/07/2016 - 15:33 — VietTuSaiGon
Chuẩn bị
đại hội đảng Cộng sản Việt Nam lần thứ 12, đây cũng là thời điểm vở kịch quyền
lực lên cao trào. Có rất nhiều ý kiến nhận định khác nhau từ giới quan sát và
có vẻ như lần này hoàn toàn khác, từ lâu, bộ sậu tứ trụ triều đình Cộng sản đã
soạn sẵn một vở kịch hoàn toàn ngược với dự đoán của nhiều người.
Bởi
theo dự đoán và phân tích của nhiều người, hiện tại, có ba phái trong nội bộ
trung ương đảng Cộng sản gồm phái của Nguyễn Tấn Dũng (gọi là phái thân Mỹ),
phái của Nguyễn Phú Trọng (gọi là phái thân Tàu) phái của Trương Tấn Sang (gọi
là phái nước đôi, cả thân Mỹ và thân Tàu). Và mới đây lộ thêm phái của Nguyễn
Sinh Hùng (cũng là phái thân Tàu nhưng không chung thuyền với Nguyễn Phú Trọng).
Xét về
độ tuổi của bộ tứ Hùng, Dũng, Sang, Trọng và bối cảnh chính trị Việt Nam, người
quan sát rất dễ bị đánh lừa rằng các nhân vật đều nhắm tới chiếc ghế Tổng Bí
Thư, đặc biệt là Nguyễn Tấn Dũng. Và càng về phút cuối, các ban bệ, phe phái
càng tung ra nhiều đòn hiểm, đòn bẩn với nhau để triệt tiêu chân tay của nhau
nhằm tiến thẳng đến chiếc ghế quyền lực.
Nhưng nếu
nhìn từ một hướng khác, có vẻ như giả thuyết về các phái tranh giành quyền lực
trong nội bộ trung ương Cộng sản đang tung đòn bẩn hoặc đang đi đến cao trào
triệt hạ nhau là không đúng. Thậm chí, nói một cách nghiêm túc là cả nhóm quyền
lực này đang chơi trò tung hứng trong một vở diễn khá nhịp nhàng dưới một bàn
tay có tên Giữ Độc Tài.
Hiện tại,
đảng Cộng sản Việt Nam không còn dừng ở chuyện cúi đầu vâng phục để chế Trung
Quốc chỉ tay năm ngón bảo ai làm gì, ngồi ghế nào… Không, đó là chuyện của thời
mà tất cả các đảng viên Cộng sản Việt Nam còn ngửa tay nhận từng đồng viên trợ
của đàn anh để tồn tại. Bây giờ, vấn đề họ quan tâm không phải là viên trợ của
Trung Quốc nữa mà làm làm gì để đảm bảo khối tài sản của họ không bị mất và làm
gì để chiếc ghế quyền lực họ tồn tại một cách vững vàng nhất trong lúc Mỹ và
Trung Quốc đang đấu với nhau từ không gian đến đáy đại dương, từ chính trị đến
kinh tế, văn hóa. Trong lúc nhân dân Việt Nam đang nghiêng hẳn về phía tiến bộ,
cụ thể là Mỹ.
Mục
đích lớn nhất mà vở kịch của đảng Cộng sản Việt Nam đang diễn là làm thế nào để
tứ trụ vẫn được tại vị thêm ít nhất là một nhiệm kỳ nữa. Bởi chỉ có cách này mới
đảm bảo độc tài không bị suy suyễn. Vì sao dám nói vở kịch tranh giành quyền lực
của tứ trụ Cộng sản chỉ là trò diễn để đi đến mục đích tứ trụ đều tại vị?
Có các
dấu hiệu sau cho thấy điều đó: Nguyễn Phú Trọng đề xuất vấn đề Tổng bí thư phải
là người miền Bắc, “có tâm, có tầm”, có thể là người quá tuổi hưu, phải giỏi lý
luận… Chung qui, ông ta đã công khai tự ứng cử, hay nói chính xác hơn là ông ta
tự đề xuất làm thêm một nhiệm kỳ nữa.
Nguyễn
Tấn Dũng tuyên bố nửa vời sẽ rút khỏi cuộc tranh giành quyền lực nhưng lại tung
chưởng sẽ kiện Trung Quốc ra tòa án quốc tế về vụ Trường Sa, Hoàng Sa.
Nguyễn
Sinh Hùng sang Trung Quốc thăm quê hương họ Mao và bắt tay với Tập Cận Bình.
Sau đó Trung Quốc loan tin sẽ thông qua luật đưa quân tình nguyện đi chống khủng
bố ở các nước “anh em” nếu như quốc hội của nước đó đồng ý. Xem như Nguyễn Sinh
Hùng đã nhúng tay vụ này. Biểu hiện rõ nhất là các binh đoàn xe bọc thép chống
bạo động, chống khủng bố của quân đội Cộng sản Việt Nam rầm rập xuất hiện để “bảo
vệ đại hội 12”.
Trương
Tấn Sang, dù rất mờ nhạt nhưng lại tuyên bố sẽ bằng mọi giá chống tham nhũng và
với gương mặt ám ngộn vẻ yêu nước, yêu dân tộc, canh cánh với nạn tham nhũng, tệ
nạn xã hội. Ông ta nói như nghiến răng thề nguyền rằng bằng mọi giá phải giảm
tham nhũng đến mức thấp nhất…
Trong
lúc này, dư luận vẫn bị đánh lạc hướng về cuộc tranh giành quyền lực, tranh
giành chiếc ghế Tổng Bí Thư và cho rằng những thông tin đánh Nguyễn Xuân Phúc,
Trần Đại Quang, Phùng Quang Thanh, Trương Hòa Bình… là cách mà các phái chơi bẩn,
triệt hạ tay chân của nhau.
Ở đây
có hai vấn đề, rõ ràng đây là mưu hèn kế bẩn của kẻ giấu mặt đánh thẳng vào những
gương mặt có thể trở thành ứng viên các chức Tổng Bí Thư, Thủ Tướng, Chủ Tịch
Nước, Chủ Tịch Quốc Hội. Đương nhiên sau những đòn đánh chí tử này, cơ hội bước
lên ngai quyền lực của Phùng Quang Thanh, Nguyễn Xuân Phúc, Trần Đại Quang, Phạm
Quang Nghị… Xem như trở về Zero.
Khi các
ứng viên kế vị bị dẹp, đương nhiên có hai hướng, hoặc là tìm những ứng viên mới
tuy không “sáng” nhưng phải “sạch”. Hoặc là tiếp tục duy trì quyền lực cho người
cũ, để họ tiếp tục lãnh đạo, cải thiện và “phát sáng”.
Hướng
thứ nhất, tìm ra những ứng viên “sạch nhưng chưa sáng” nghe hơi khó. Hướng thứ
hai thì đã lộ rõ chân tướng: Nếu tiếp tục chọn một Tổng Bí Thư giỏi lý luận bảo
vệ đảng, là người miền Bắc, “có tâm, có tầm” và có thể là tuổi cao nhưng có đủ
tư cách… Thì còn ai nữa ngoài Nguyễn Phú Trọng bởi Nguyễn Tấn Dũng đã tuyên bố
không chơi cuộc này?!
Và hiện
tại, khi mà đất nước lâm nguy, việc đưa sự vụ Hoàng Sa, Trường Sa ra kiện ở tòa
án quốc tế là một việc cấp bách, Nguyễn Tấn Dũng đánh ngay vào điểm này, ông ta
bắn tiếng sẽ kiện Trung Quốc ra tòa án quốc tế. Như vậy, muốn kiện Trung Quốc,
chỉ có chính phủ mới đủ điều kiện và tư cách đứng kiện. Vậy thì ai đã hứa kiện,
phải để người đó đứng vị trí chủ chốt mà tiếp tục thực hiện. Trong đảng, có ai
ngoài Nguyễn Tấn Dũng?!
Giữa
hai phe (kịch) Nguyễn Phú Trọng và Nguyễn Tấn Dũng, mới nhìn vào sẽ nghĩ rằng
đây là hai đối thủ thề không chung sàn đài nhưng thực tế là hai võ sĩ đánh cuội
để ăn tiền, ra dấu trước đánh sau. Từ trước đến giờ đều vậy, từ hội nghị 10,
11, tưởng chừng như họ đã tố nhau ngửa bụng nhưng cuối cùng, chẳng có ai trầy
xước cả. Nhân dân, người theo dõi trận đấu chỉ biết thở dài vì hai kẻ xông vào
đánh nhau chí tử nhưng chẳng có ai knock-out!
Đến
Nguyễn Sinh Hùng và Trương Tấn Sang. Nếu nhìn bề ngoài, rất dễ nhầm rằng Nguyễn
Sinh Hùng đã tự tách mình thành ban phái mới để sang Trung Quốc cầu bề trên. Thực
tế, đó là một sự ủy nhiệm và thống nhất cao trong bộ sậu tứ trụ Hùng, Dũng,
Sang Trọng.
Mục
đích của Hùng đi Trung Quốc là hợp thức hóa việc Trung Quốc đưa “tình nguyện
quân chống khủng bố” sang Việt Nam trong kỳ đại hội đảng 12 này nếu có biến. Biến
ở đây cần phải hiểu là những cuộc biểu tình của nhân dân phản đối đảng Cộng sản
độc tài có thể diễn ra bất kỳ giờ nào trên đường phố Hà Nội, khi mà các ống
kính của giới truyền thông quốc tế có mặt nhiều nhất và nếu an ninh, quân đội
Việt Nam ra tay đàn áp thì chẳng khác nào hắt gáo nước vào mặt bộ sậu lãnh đạo
“mới”, vào đảng Cộng sản nhưng mượn tay “tình nguyện quân” triệt tiêu thì lại
là chuyện khác!… Chứ không phải là cuộc đảo chính nào cả!
Đảo
chính chỉ là kịch bản của bộ tứ này. Bởi từ động thái cho đến phát ngôn cũng
như cách dùng kế bẩn triệt tiêu các ứng cử viên kế vị của đại hội đều cho thấy
có một sự thống nhất rất cao trong mục tiêu duy trì bộ tứ Hùng, Dũng, Sang, Trọng
thêm ít nhất là một nhiệm kỳ nữa.
Vì hiện
tại, đứng trên góc độ đảng Cộng sản Việt Nam mà nói thì nếu bỏ qua tuổi tác, sẽ
khó có đối thủ tranh ghế Tổng Bí Thư với Trọng một khi Dũng đã bật đèn xanh,
tuyên bố rút. Trong khi đó, Trọng giữ thêm ghế Tổng Bí Thư một nhiệm kỳ nữa thì
Trọng có quyền “đề cử” Dũng làm Thủ tướng. Mà hiện tại, cũng khó có ai là đối
thủ của Dũng trong chiếc ghế Thủ tướng.
Có một
điều dễ thấy nhất là Dũng chẳng bao giờ thèm cái ghế Tổng Bí Thư bởi với cái ghế
Thủ Tướng, Dũng tha hồ hô mây gọi gió. Trừ khi Dũng lên Tổng Bí Thư để giải trừ
đảng Cộng sản, đổi thể chế, chuyển sang ghế Tổng thống. Nhưng chuyện này không
tưởng vì khi làm vậy, với một người Cộng sản giàu kết sù, có con cái đang trên
đà quyền lực đỏ thì chẳng khác nào tự tử.
Về phần
Hùng, cái ghế Chủ tịch quốc Hội được định vị từ trước nhưng nó khẳng định sau
chuyến đi Trung Quốc. Bởi chỉ có Hùng mới có thể kêu gọi “tình nguyện quân”
Trung Quốc sang Việt Nam bảo vệ đảng khi cần thiết. Và chỉ có Hùng mới đủ mạnh
để hù dọa đám nghị gật. Cú đánh móc hông đám nghị gật bằng cách mời Tập Cận
Bình đến Quốc Hội nói chuyện là đòn hiểm của Hùng. Đó cũng là cú đề ba để đi đến
chung cục là cái bắt tay của Hùng với Tập Cận Bình về vấn đề đưa quân sang chống
khủng bố, bảo vệ đảng.
Như vậy,
chỉ còn chiếc ghế Chủ Tịch Nước. Cái ghế này tuy mờ nhạt, Sang không muốn ngồi,
nhưng Sang không ngồi thì về vườn. Có lẽ biết vậy mà cũng còn tiếc nuối nhiều
thứ nên Sang mới ra đòn chống tham nhũng với hy vọng được ăn cả ngã về không.
Nhìn
chung, đã có sự sắp xếp, bắt tay duy trì và chia chác quyền lực trong kỳ đại hội
này. Chuyện đảo chính nghe ra quá xa vời. Nhưng chuyện đảng Cộng sản lo có biến,
sợ nhân dân nổi dậy sau khi nghe kết quả đại hội là chuyện có thể, và mượn tay
quân Tàu để đàn áp nhân dân nếu có biến cũng là chuyện có thể!
Đến
đây, có thêm câu hỏi: Tại sao vở kịch chia phái để đánh nhau của Hùng, Dũng,
Sang, Trọng diễn ra quá lâu trước đại hội 12? Đơn giản, nó diễn ra rất sớm để
có màn “thân Tây – thân Tàu” mà gạt phương Tây, mang về không ít viên trợ, kiều
hối, để nuôi chế độ thêm mập mạp, to vâm.
Nhưng
đó là chuyện con người tính toán. Còn chuyện trời tính thì chẳng ai đoán được.
Quốc gia nào cũng có thiên mệnh riêng!
Viết Từ
Sài Gòn, 07/01/2016
No comments:
Post a Comment