Lê Tuấn
Huy
Tháng 9 6, 2014
Đáp lại những ý kiến không thuận về án tù giam cho
Bùi Thị Minh Hằng, Nguyễn Thị Thúy Quỳnh và Nguyễn Văn Minh, hệ thống thông tin
nhà nước hẳn sẽ cho rằng một vụ án hình sự đã bị các thế lực thù địch chính trị
hóa, dù thực tế, các cấp chỉ đạo họ thừa biết mức độ chính trị của vụ việc.
Tôi đã tự hỏi: đưa Bùi Thị Minh Hằng vào án là một
cơ hội ngẫu nhiên hay đã được toan tính từ đầu, mà mồi nhử là sự vụ với Nguyễn
Bắc Truyển trước đó? Phải chăng, theo quan niệm “cảnh giác cách mạng”, một
Nguyễn Bắc Truyển nay có gia đình vợ sống ở vùng có tín đồ Phật giáo Hòa Hảo
(và cả các họ đạo Cao Đài) là đã quá đủ, hiện diện thêm một Bùi Thị Minh Hằng
vừa dấn thân và hiệp nghĩa, vừa xông pha, ứng biến và lợi khẩu…, là sẽ quá thừa
những bất ổn tiềm tàng? Bởi, cho dù chính quyền không
hề sợ Bùi Thị Minh Hằng (hay bất kỳ người hoặc nhóm người nào) thì họ vẫn
sợ cái cảm hứng (nằm xuống để đất nước này) đứng lên mà Bùi Thị Minh Hằng có
thể sẽ trực tiếp truyền sang người dân nơi này.
Dù việc “xây dựng” án ra sao và mức án như thế nào,
thì giới quan tâm thời cuộc cũng đã quá hiểu sự “bình thường” của công lý ở xứ
sở này, nhưng hòn đá mà phiên tòa đó quăng thêm vào, trên con đường đi tới đã
lởm chởm gạch đá của Việt Nam, là điều khó tránh khỏi trong suy nghĩ.
Không thể không lo âu trước việc chặn giữ, bắt bớ,
hành hung những người muốn đến phiên tòa “công khai” ấy. Theo dõi thông tin
trong ngày xử, cảm giác như có sự ruồng bố khắp Bắc, Trung, Nam với nhiều thứ
“nghiệp vụ”, cốt để những người bị xử không nhận được sự hậu thuẫn tinh thần và
hỗ trợ chứng lý tốt nhất có thể.
Cho dù ai ủng hộ sự cản trở này, chỉ cần một ít
lương tri, cũng biết rằng những việc đó xâm phạm quyền tự do đi lại và tự do cư
trú. Nhưng điều đáng ngẫm là, sâu hơn thế, sự xâm phạm hiển nhiên này, và mọi
thứ chà đạp khác lên quyền con người, từ lâu đã được khoác chiếc áo chính
nghĩa, với biện minh rằng vì sự nghiệp cách mạng, có thể dùng đến mọi biện pháp
cách mạng. Và theo lẽ ấy, không một “biện pháp nghiệp vụ” nào mà lại không là biện
pháp cách mạng. Nó đã trở thành lý lẽ tự nhiên đến mức hồn nhiên, đánh
dân cũng vì công việc chung. Những năm gần đây, việc truy đuổi, hành hung,
dẫn đến cái chết hoặc gây thương tích cho dân cứ nở rộ lên. Có ai trong chính
quyền đã tự hỏi tình trạng đó phần nào là hiện tượng “đánh bạc quen tay, ngủ
ngày quen mắt” khi công an, an ninh và các loại công cụ sống của họ ở các địa
phương đã quá quen với việc truy bức, đánh đập những người bất đồng chính kiến
và các nhà hoạt động khác, mà không bị xem là phi pháp và xử lý theo pháp luật?
Với tinh thần chính nghĩa bất chấp tất cả đó, từ
những “nghiệp vụ” nhỏ đến sự xâm hại lớn chẳng là bao xa, và cũng chẳng dễ dàng
thức tỉnh. Hầu như những kẻ sống bằng quyền lực chuyên chế, đến ngày tàn của
chế độ hay khi đứng trước sự phán xét, vẫn tin vào cái chính nghĩa bất chấp của
mình. Chẳng hạn, các biện pháp tàn bạo của Khmer Đỏ thực chất cũng chỉ là “cưỡng
chế” các quyền con người căn bản: quyền thân thể và sinh mạng, quyền cư trú và
đi lại, quyền ngôn luận, quyền hôn nhân…, nhằm tiến nhanh tiến mạnh, tiến vững
chắc lên chủ nghĩa xã hội. Thế mà, trong khi cả loài người đều thấy rõ sự sai
trái đó, thì bản thân họ lại không. Tại những phiên tòa xử các lãnh tụ Khmer
Đỏ, kẻ thì dứt khoát rằng chẳng gây tội gì với nhân dân Campuchea mà là do Việt
Nam, kẻ thì nói chỉ do cấp dưới làm.
Quay lại phiên tòa Đồng Tháp, sự bất chấp dường như
đã ở một nấc mới khi đã triệt tiêu thành công mọi cố gắng đến gần nơi xử. Đó là
nối tiếp thành công của việc triệt tiêu lần tổng biểu tình thứ hai chống giàn
khoan 981, và hẳn sẽ được nhân rộng “mô hình” cho những sự vụ tương tự lần sau.
Cái nguy cơ tiềm tàng của thành công kiểu này là người dân mất hết cơ hội biểu
thị thực tế sự phản đối của mình một cách hòa bình. Thay vào đó, khả năng biểu
thị phi hòa bình sẽ tăng lên một khi những bất bình xã hội cứ tiếp tục tích tục
và dồn nén.
Cơ hội chuyển đổi hòa bình thì vẫn luôn có, nhưng
phiên tòa này đem lại một nỗi lo, là khả năng đối đầu và hỗn loạn cũng đã tăng
lên, tương ứng với sự nâng cấp của ý chí triệt hạ những tiếng nói và hành động
tự do.
Cái ý chí đấy lắm khi khiến người ta phải tức cười.
Như ở bản án này, không kể việc phải quàng cho được án từ chuyện đi xe hàng ba,
tình tiết chỉ đúng
một cái đánh vào tay, không chút trầy xướt, mà bị cáo không thừa nhận, cũng
bị quy
tội hành hung công an, khiến tôi phải phì cười mà nghĩ: lực lượng bạo lực
sao ngày càng “mong manh, dễ vỡ” đến thế.
Tôi liên tưởng ngay đến đến chuyện vì âu lo người
thi hành công vụ bị tổn thương sức khỏe và tinh thần từ hai cái tát (trong đó
một cái vào mũ bảo hiểm) nên người ta quyết giam sáu tháng (ban đầu là chín
tháng) một
nữ sinh có bệnh về thần kinh, bất chấp tương lai học hành của cô bé. Cũng
vì sự tổn thương của những nam nhi có quyền hành mà trong vụ khác, một
cô gái phải ngồi tù hai năm (ban đầu là ba năm) bởi cắn hai vết.
Cùng lúc, tôi cũng nhớ đến vụ một
câu nói năm năm tù, đến những vụ án mà với vài
con vịt, nhiều người phải ở
tù nhiều năm. Tôi cũng sực nhớ đến một vụ đã lâu (thời Việt Nam chỉ có báo
giấy, chưa có internet), ở một tỉnh miền Trung, dân nghèo vì trộm cáp của đường
dây cao thế mà chịu án tử vì (bị cho là) xâm phạm an ninh quốc gia…
Bất giác, tôi “khai sáng” cho mình một điều mà từ
lâu đã tự đặt sang một bên, không lý giải. Đó là việc phá ngục Bastille mở
đầu cho Đại Cách mạng Pháp 1789. Lần đầu tiên biết chi tiết này hồi trung học,
tôi đã thắc mắc: vì sao giải thoát tội phạm lại là biểu tượng của cách mạng?
Giờ, từ hiện thực tôi hiểu được lịch sử. Thì ra, trong trong nhà tù chuyên chế,
không chỉ có những kẻ “đúng người đúng tội”, mà còn là nơi giam cầm chính những
sản phẩm-nạn nhân của một xã hội đã băng hoại mọi giá trị, nơi thi hành những
bản án oan ức từ sự lượng tội tắc trách hay lượng hình độc đoán, nơi nối tiếp
tận cùng sự bất công đối với những người dân bị tước đoạt điền sản bằng quyền
lực, nơi hoàn tất những vụ án ngụy tạo với những ai chỉ muốn thực thi quyền con
người vốn có và chống lại sự bạo ngược của cường quyền…
02-05/09/2014
© 2014 Lê Tuấn Huy & pro&contra
No comments:
Post a Comment