Thursday 1 October 2015

Tôi không còn nghe thác đổ sau nhà (Đinh Cường) - Vĩnh Biệt Võ Phiến (Trần Vấn Lệ)





Thứ Tư, ngày 30 tháng 9 năm 2015

Võ Phiến thời ở Qui Nhơn, 
sơn dầu trên gỗ 22 x 28 cm dinhcuong

từ biệt anh Võ Phiến,

Mai kia ta đi mất
Tháng tư cuối vườn hoa tử đằng tím ngát
( Võ Phiến )

Tháng tư hoa tử đằng tím ngát
mà trời mới chớm thu lá phong vàng
anh ra đi rồi sao. chị hết đưa anh ra
công viên trước nhà từ mấy tháng nay
anh không còn đi nổi nữa. anh nằm …

chín mươi tuổi. thôi anh như vậy là thọ.
để lại cho đời cả một gia sản văn chương
anh là nhà văn lớn của Việt Nam, của cả thế kỷ
hai mươi. nếu thay đổi vùng địa lý. chính trị.
Việt Nam mình  không biết trọng nhân tài

Võ Phiến. Dostoyevsky hay Gabriel
Garcia Marquez ở ba đất nước khác biệt
nhưng ở những nơi kia được tôn vinh
biết chừng nào. nhà văn mình chỉ chốn
chợ lao xao. ồn ào tiếng nói không phải.
anh như ông Phật chuyện gì cũng bỏ qua thôi [1]

nhìn anh phút cuối nằm đó. có Thầy Viên Lý
có chị Viễn Phố chắp tay tụng niệm
có chuỗi hạt bồ đề có cả trang kinh
ở  xa bên này miền Đông tôi tụng niệm tiếp dây chuyền

anh ra đi thanh thản yên lành là Phước Đức.
từ nay tôi không còn nghe tiếng thác đổ sau nhà ...[2]

Virginia  Sept 30 , 2015
Đinh Cường


[1] trong bài thơ Rồi cũng bỏ qua thôi, mùa thu năm 1995
[2] một chương truyện Thác đổ sau nhà của Võ Phiến


--------------------------------

Thứ Tư, ngày 30 tháng 9 năm 2015

Nhà văn Võ Phiến (Ảnh: Huỳnh Ngọc Dân)

Tối đó trăng tròn, trăng tròn đầy, người đi tan khuất tựa làn mây! Cali đưa tiễn mưa không hạt, tôi nóng ran người thương tiếc ai…

Con hạc vàng bay trong trăng vàng. Con hạc vàng bay về Quy Nhơn. Tôi đưa tay hứng gì, không biết. Một chiếc lá rơi. Một nỗi buồn!

Tôi khóc. Trời ơi tôi bật khóc. Từ nay tôi mất một Tình Yêu. Từ nay, vĩnh viễn…người-tro-bụi, còn lại Người…trang sách lật theo!

Còn lại Người…Non Nước mỏng manh. Mừng Người rời được chốn hôi tanh. Mừng Người, lòng vẫn nguyên lòng dạ. Mà quạnh hiu đời. Tôi ngó quanh…

Từ nay…cánh cổng nhà ai mở? Cánh cổng nhà tôi đứng bấm chuông. Con quạ lặng thinh…không thấy Bác, không thấy gì…gì nữa, ngoài sương!

Bác Võ Phiến ơi, thôi vậy…hết! Trăm năm, Bác thiếu nợ mười năm. Tách trà bay khói thơm thơm phức, con nhớ Bác hoài những tối trăng…(*)


(*) Nhà văn Võ Phiến mất lúc 7 giờ chiều 28 tháng 9 năm 2015. Trăng 16 tháng Tám năm Ất Mùi đang lên. Thọ 90 tuổi. Tôi từng chúc Bác sống tới trăm tuổi, mà thôi! Xin gửi những giọt nước mắt lăn theo tiễn Bác…






No comments:

Post a Comment

View My Stats