Posted 03.03.2015 by luongkhaulao
1- Họng súng đẻ ra chính quyền
Khi Mao Trạch Đông phát động cuộc nội chiến đánh
Tưởng giới Thạch Quốc dân Đảng phải bỏ đại lục chạy ra Đài Loan năm
1949, giành sự thống nhất đất nước Trung Hoa rộng lớn và đông dân
nhất thế giới vào tay Đảng Cộng sản Trung Quốc, Mao ngạo nghễ tuyên
bố “Họng súng đẻ ra chính quyền”. Xem lại những thước phim tư liệu
hồi đó, thấy hàng vạn hồng quân ào ạt xông lên theo chiến thuật
“biển người” có thể hiểu được vì sao Mao lại nói như vậy.
Chưa có một thống kê chính xác đã có bao nhiêu
người Trung Quốc đã ngã xuống cho một nước Trung Hoa độc lập thống
nhất nhưng chưa toàn vẹn như vậy. Con số phải tính bằng đơn vị triệu
là điều chắc chắn. Mao đã nói đúng: chính quyền mới- một nước Trung
Hoa cộng hòa dân chủ đã ra đời từ những họng súng máy, họng súng
đại bác phủ khói thuốc súng trên khắp các trận địa của đất nước
Trung Quốc rộng lớn. Và khi đã nắm vận mệnh đất nước trong tay,
người cầm quyền khát máu đã lại tiếp tục dùng họng súng để bảo
vệ chính quyền độc tài của mình. Nhẹ nhàng thì ban ra những chính
sách nghe có vẻ êm ái như Đại nhảy vọt, Đại cách mạng văn hóa vô
sản… nhưng đã làm chết hàng chục triệu đồng bào, đồng chí của
chính Mao, nặng nề thì dùng cấp dưới núp dưới tư tưởng “chính quyền
đẻ ra từ họng súng” của mình biến quảng trường Thiên An Môn thành
biển máu khi đàn áp sinh viên năm 1989.
Lịch sử Trung Quốc là lịch sử chiến tranh và tội
ác kéo dài từ thời Trung cổ đến thời cận đại và hiện đại. Một khi
chính quyền được đẻ ra từ nòng súng thì chính quyền đó cũng sẽ xử
dụng nòng súng như là một thứ vũ khí tối ưu để bảo vệ chính mình.
Sẽ không có tự do dân chủ gì hết từ một chính quyền sinh ra từ nòng
súng như vậy. Các thứ triết lí về chủ nghĩa dân tộc hay chủ nghĩa
quốc tế vô sản đều núp bóng cái họng súng mà thôi.
Trong vấn đề này học thuyết đấu tranh giai cấp
của Marx và tư tưởng của Mao là thống nhất. Vậy nên nếu như có một
đảng phái cấp tiến nào xuất hiện, một cá nhân nổi trội nào xuất
hiện thì sẽ bị chính quyền thẳng tay trấn áp bởi vì chủ thuyết
chính quyền đẻ ra từ nòng súng gắn liền với chủ thuyết chuyên chính
vô sản. Tất nhiên, như quy luật do chính những người theo chủ nghĩa
cộng sản đề ra “ở đâu có áp bức ở đó có đấu tranh” thì chỉ có
đàn áp mới có thể dẹp được đấu tranh , đàn áp bằng họng súng ,
bắn bỏ và bằng nhà tù . Nhưng càng đàn áp mạnh bao nhiêu, sức mạnh
của tranh đấu càng sục sôi bấy nhiêu cho nên phải dùng chiêu thức mới
mị dân bằng chủ nghĩa dân tộc. Kích động tinh thần dân tộc để đối
phó với giặc ngoài, để rảnh tay đàn áp thù trong là những bước đi
ngoằn nghoèo của chủ thuyết chính quyền đẻ ra từ họng súng.
2- Mê tín đẻ ra chùa chiền và
nhà thờ
Trong dịp Tết vừa rồi, chả có việc gì làm hay ho
bằng lượn một vòng đất Kinh Bắc thì mới thấy làng nào, thôn nào
cũng xây chùa, cũng có đình. Không nơi nào chịu kém miếng. Không khí
mùa xuân còn bảng lảng khắp các thôn làng. Chỗ nào cũng thấy người
thập phương đến cúng bái. Trai thanh gái lịch kết hợp du xuân chụp
ảnh kỉ niệm.
Ở Việt Nam, nhất là phía Bắc có hai tôn giáo
được người dân tôn thờ. Kèm theo hai tôn giáo đó là các nhà thờ, đình
chùa miếu mạo, nơi tôn nghiêm để người dân thờ cúng tổ tiên và các
vị tiên liệt, các anh hùng dân tộc gắn với quê hương làng nước của
họ.
Tôn giáo thứ nhất là thiên chúa giáo với các nhà
thờ theo kiến trúc Gotic hoặc Baroc do các cha cố phương Tây du nhập
vào. Trước đây cả một xứ đạo mới có một nhà thờ. Hà Nội, thành
phố to nhất nước cũng chỉ có hai ba nhà thờ. Nhà thờ lớn, nhà thờ
Hàm Long, và ồn ào gần đây là nhà thờ Thái Hà ở quận Đống Đa do
tranh chấp đất đai.
Nhưng ở các xứ đạo truyền thống như Nam Định,
Thái Bình… thì mấy năm gần đây giáo dân đã góp tiền xây dựng nhiều
nhà thờ rất to đẹp điển hình là nhà thờ Bác Trạch ở Tiền Hải
Thái Bình và nhà thờ Hưng Nghĩa ở Hải Hậu Nam Định. Nếu có dịp đi
một vòng các làng quê thì thấy hầu như xóm đạo nào dù chỉ chưa đến
một nghìn nóc nhà cũng xây một nhà thờ của riêng mình để sớm hôm
hành lễ theo tiếng chuông gióng giả.
Ở Miền Nam, những người theo đạo di cư vào Nam năm
1954 được chính quyền Diệm Nhu tập kết ở khu vực Hố Nai cũng xây
dựng rất nhiều nhà thờ. Đi ôtô trên quốc lộ 1A có thể thấy các nhà
thờ xây dựng san sát cứ khoảng 1-200 m lại thấy một nhà thờ. Ngày
Noel, ngày Tết Tây, hàng ngàn con chiên ăn mặc lịch sự đến hành lễ
một cách trật tự và thành kính trong và ngoài sân các nhà thờ như
thế.
Trong khi ở Miền Bắc, các đình chùa được xây dựng
khắp nơi. Thôn nào, xã nào cũng có đình thờ thành hoàng làng và là
nơi ngày xưa người ta tổ chức cỗ bàn tiệc tùng, còn chùa chiền thì
là nơi thờ cúng Đức Phật hay các vị chức sắc trong Phật giáo. Trước
đây còn nghèo, các chùa chiền thường thấp bé và cổ kính. Nay đời
sống đã khá giả, người ta xây đình chùa hoành tráng hơn nhiều. Điển
hình là chùa Bái Đính to nhất khu vực Đông Nam Á. Riêng các tượng La
Hán người ta đã làm tới 500 vị bằng đá bày suốt dọc đường lên xuống
ngôi chùa. Bên trong chùa Bái Đính người ta đúc các tượng Phật thếp
vàng bày tỏ sự giàu sang. Bên ngoài chùa các quan chức từ to đến
nhỏ thứ tự trồng cây lưu niệm công đức. Đi từ Bắc vào Nam đâu đâu
cũng thấy tượng Phật thích ca Mầu Ni đúc rất to, nhiều chỗ treo biển
lớn nhất Đông Nam Á, chiếm kỉ lục Guinness như ở An Giang, ở Đà Nẵng,
ở Phật Tích Bắc Ninh …
Có một đặc điểm dễ thấy có chùa rồi phải tu
bổ, muốn có tiền tu bổ và nuôi đám người phục vụ, người ta phải
dựng hòm công đức. Hòm công đức bằng gỗ không an toàn nay được thay
bằng thép. Như vậy có thể thấy việc cúng bái đã được tiền tệ hóa.
Nơi nào cũng được Bộ Văn hóa xếp hạng. Có chùa cấp quốc gia, có
chùa cấp tỉnh, có chùa cấp xã quản lý.
Trong mấy ngày Tết, tôi đã thăm chùa Phật Tích Từ
Sơn nơi có pho tượng Phật rất to trên đỉnh núi, nơi vừa xây xong một
ngọn tháp ở đỉnh ngọn đồi đối diện. Khách thập phương rất đông chen
nhau lên chùa lên núi cúng tiến. Người buôn bán chen nhau hai bên đường
coi đây là dịp may mắn kiếm ăn. Đến chùa Tháp Bút bên kia sông thì đã
vắng vẻ hơn, nơi người dân tranh thủ mang cà chua trồng được ra bán rẻ
như cho. Tại Lăng Kinh Dương Vương còn vắng vẻ hơn nữa nhưng lại là nơi
đáng đến viếng nhất vì đó là lăng mộ của ông tổ người Việt trước
cả An Dương Vương, lại do xã đứng ra quản lý nhưng rất gọn gàng ngăn
nắp và không thu phí vào viếng. Giữ ô tô chỉ 10 ngàn và có phiếu thu
hẳn hoi.
Nhưng Bắc Ninh có hai ngôi chùa nổi tiếng “linh
thiêng” và cả “tai tiếng”. Đó là Đền Bà chúa Kho ở Thị Cầu và Lễ
hội chém lợn ở Ném Thượng cũng thuộc địa bàn thành phố Bắc Ninh.
Từ lâu rồi người nọ đồn người kia bà chúa kho
vốn trông giữ quân lương của vua chúa ngày xưa nên rất linh thiêng. Ai
muốn giầu có, làm ăn phát tài phát lộc thì đầu năm đến làm lễ vay
bà, cuối năm thì trả lễ. Người nọ đồn người kia thiêng lắm, hiệu
quả lắm nên cứ ùn ùn kéo đến, lễ vật phải thật to thật hoành
tráng mới thành tâm và cứ thế hàng tấn vàng mã được đốt mỗi ngày.
Riêng tiền trông xe các cụ bô lão của làng cũng thắng to.
Nhưng Lễ hội chém lợn của làng Ném Thượng thì
mới nổi lên mấy năm gần đây và nhờ internet mọi người mới biết rộng
rãi cái Lễ hội tàn bạo với con vật nuôi thân thiết của mỗi gia đình
nông dân Việt Nam này. Rồi Lễ hội đập chết trâu, con vật nuôi “là đầu
cơ nghiệp” của nhà nông lại bị chính những người nông dân đập chết ăn
thịt để ngày mai “kéo cày thay trâu” vì trâu đã bị đập chết ăn thịt
mất rồi.
Rõ ràng những điều xảy ra ở Bà chúa Kho, ở Ném
Thượng là biểu hiện của tệ mê tín dị đoan đã vượt quá ngưỡng cho
phép. Đến mức trong cuộc họp chính phủ mới đây Thủ tướng Nguyễn Tấn
Dũng phải yêu cầu điều chỉnh.
Nhưng để dẹp được tệ nạn này, khi đã để nó tự
phát bung ra khắp nơi, không thể bằng một mệnh lệnh hành chính “không
quản được thì cấm” mà có lẽ lại phải dùng đến bảo bối “cả hệ
thống chính trị phải vào cuộc”. Tuy nhiên cái hệ thống chính trị
này lâu này xem ra không còn thiêng nữa. Chả lẽ lại dùng đến lực
lượng chuyên chính?
3- Lễ hội đẻ ra tệ nạn
Bộ Văn hóa Thể thao và Du lịch là cơ quan nhà
nước cao nhất quản lý xếp hạng các chùa chiền và Lễ hội. Không đâu
như ở Miền Bắc lại lắm chùa chiền và Lễ hội như vậy. Thanh tra Bộ
có biết liệu để một ngôi chùa được Bộ xếp hạng, các cụ bô lão đã
phải tốn kém biết bao nhiêu?
Lễ hội chém lợn Ném Thượng thì đáng lên án và
cần dẹp bỏ vì nó chả có ý nghĩa lịch sử và văn hóa gì mà còn
gây phản cảm đối với văn hóa dân tộc và sự phát triển của du lịch.
Nó còn kích động tâm lí hiếu chiến máu me của đám đông.
Lễ hội Lim rất đáng được hoan nghênh vì là dịp
khôi phục hát quan họ đã được UNESCO xếp hạng di sản văn hóa phi vật
thể, nhưng mấy năm nay tổ chức đều không thành công vì người xem đông
quá mà năng lực tổ chức lại yếu kém, nạn tắc đường kẹt xe khiến
nhiều người muốn đi mà nản lòng. Nhiều người đi mà không đến được
nơi tổ chức lễ hội.
Lẽ hội chợ Viềng Nam Định cũng thế. Nhiều người
phải bỏ xe ô tô, thuê xe ôm nhưng cũng phải đi bộ bảy đến mười cây số
trong đêm để chẳng mua bán được gì, chỉ thấy người là người và
nhiều vị bị móc túi mất ví, mất điện thoại.
Lễ hội cướp ấn đền Trần là đỉnh điểm sự lộn
xộn của các Lễ hội. Mặc dầu đã huy động hàng ngàn dân phòng, công
an bảo vệ vòng trong vòng ngoài, những hình ảnh chen lấn trèo lên
đầu nhau để cướp ấn năm này qua năm khác đã làm xấu xí hình ảnh và
ý nghĩa của việc phát ấn của vị tướng huyền thoại Hưng Đạo Vương.
Thoạt nguyên thủy Lễ hội đền Trần là nơi phát ấn
của nhà vua cho các quan chức để về phục vụ tốt nhân dân. Nhưng dưới
chế độ hôm nay số lượng quan chức đông “như quân Nguyên” cho nên người ta
phải chen chúc phải xô đẩy nhau để có được bổng lộc, cho dù là ảo.
Và vì thế hình ảnh cướp ấn ở Đền Trần là một sự phản ánh trung
thực của tệ nạn mua quan, bán tước trong đời thường.
Lí giải vì sao ở Đền Bà chúa kho người đến vay
tiền ảo đông đến thế. Có phải ai cũng thắng quả đậm nhờ vay tiền
bà chúa đâu. “Vật chất không mất đi cũng không tự tạo ra. Nó chỉ
chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác”. Tiền vào túi của anh là
tiền ra khỏi túi của tôi. Vậy mà ai cũng hồ hởi như bắt được vàng.
Tâm lí bầy đàn, hội chứng đám đông thể hiện rõ nơi đây.
Nếu phải kể tâm lý bầy đàn thì còn nhiều thí
dụ lắm. Chùa Hương mới khai hội đầu năm. Dòng người xếp hàng đi đò,
đi cáp treo đông nghìn nghịt. Thắng cảnh chùa Hương thành bãi xả rác.
Cáp Treo chùa Hương đích thị là cái “máy in tiền” cho nhà đầu tư
nhìn xa trông rộng. Còn các tín đồ thì sao? Lẽo đẽo vào đến cửa
hang chỉ để vái mông người đứng trước vì quá đông! Lễ hội chùa Yên
Tử cũng rứa.
Trong cái đám người hỗn quân hỗn quan đó, không ít
người đã bị móc túi. Móc túi trực tiếp là bị bàn tay kẻ cắp thò
vào túi mình lấy cắp ví tiền hoặc điện thoại di động để hớ hênh.
Móc túi gián tiếp thông qua tiền phí đò, tiền gửi xe không biên lai
hóa đơn và lời mồi chài của những người bán đồ lễ, đồ lưu niệm. Ai
cũng mua về để rồi vứt đi, lãng phí vô cùng.
Nhưng cái đáng lo ngại nhất là từ những hủ tục
mê tín này hình thành một thứ tư duy hỗn mang gây gổ đánh nhau. Bạn
thử lí giải tại sao một đám rước kiệu ở ngay Hà Nội- Phường Xuân
Đỉnh lại ngang nhiên dùng kiệu húc vỡ kính một chiếc xe ô tô đậu trên
đường theo hiệu lệnh còi từ người chỉ huy. Để lấy may hay đã phạm
tội phá hủy tài sản công dân? Và sao cơ quan chuyên chính vô sản lại
giữ im lặng trong trường hợp này? Để rồi sang năm lại một chủ nhân
chiếc xe khác là nạn nhân.
Rồi tại Lễ hội Đền Gióng, người ta vác gậy
choảng nhau để tranh cướp mấy cái hoa tre. May mà chưa đổ máu. Vậy mà
ông Phó chủ tịch huyện Sóc Sơn rồi ông Phó Ban Tuyên giáo Thành ủy
Hà Nội lại công khai đăng đàn trên báo chí bào chữa và cổ súy cho
hành vi bạo lực này thì hết chỗ nói.
Nếu cái ác nhân danh thánh thần, nếu cái ác không
bị ngăn chặn kịp thời thì nó sẽ như bệnh dịch lây lan khắp nơi.
Nhiều người đặt câu hỏi tại sao lễ hội và tệ nạn lại chỉ xảy ra ở
Miền Bắc, chiếc nôi của chủ nghĩa xã hội từ thời còn đánh Mỹ, thì
xin thưa chẳng sớm thì muộn nó sẽ lây lan tới Huế, tới Đà Nẵng, tới
Sài Gòn và các tỉnh Nam Bộ mà người dân vốn hiền lành chất phác.
Thì đã xảy ra rồi đó. Dân Đồng Nai đổ túa ra đường cướp bia khi một
chiếc xe bị tai nạn giống y trang chuyện xảy ra ở một tỉnh phía Bắc!
Cũng giống như giao thông. Năm 1975 khi Sài Gòn giải
phóng, những người lính Miền Bắc vào tiếp quản thành phố vô cùng
ngạc nhiên thấy giao thông trật tự, xe cộ đi nghiêm chỉnh, người dân
thành phố đối xử với nhau như những người bạn. Nếu có va chạm thì
tự hòa giải, xin lỗi nhau. Còn hôm nay sau hơn ba chục năm nếm trải
mùi vị của chủ nghĩa xã hội, người Sài Gòn đã biết đánh chửi nhau
khi va quệt. Thậm chí đâm chết nhau chỉ vì một lời nói, một cái
“nhìn đểu”chẳng khác gì miền Bắc.
Giải thích điều này xin nhường cho các nhà xã
hội học, những người đang tư duy cho đường lối xây dựng đất nước, xây
dựng con người mới sẽ trình trước Đại hội Đảng thứ 12 sắp tới. Chỉ
xin các vị hãy nhìn thẳng vào sự thật, dám từ sự thật trần truồng
và đau đớn để tìm ra lối thoát cho đất nước và con người Việt Nam
chúng ta.
4-Vĩ thanh
Ba đoạn luận vừa trình bày ở trên thoạt nghe hầu
như chẳng có gì liên quan ăn nhập với nhau. Nhưng nếu để ý sẽ thấy
nó chính là ba mặt thống nhất trong một chủ thể là đất nước và con
người theo đúng học thuyết Marx.
Đầu tiên là chính quyền được đẻ ra từ họng súng
và phải dùng họng súng để giữ chính quyền. Đúng như ai đó đã nói
“cướp chính quyền đã khó nhưng giữ được chính quyền còn khó hơn”.
Chúng ta đã trải qua thực tế đó. Cuộc chiến đấu hơn 30 năm bằng súng
đạn đã cướp đi sinh mạng của hàng triệu người con ưu tú là cái giá
khủng khiếp phải trả cho độc lập tự do. Nhưng lãnh thổ vẫn chưa thu
về toàn vẹn và chúng ta còn phải tiếp tục giương cao họng súng để
bảo vệ sự toàn vẹn của lãnh thổ. Chỉ khi nào học thuyết đấu tranh
giai cấp bị xóa sổ thì họng súng mới hy vọng được cuộn lại như bức
tượng nổi tiếng ở sân trụ sở Liên hợp quốc ở New York.
Và khi đã phải dùng họng súng để chế ngự sự
phản kháng thì tất yếu sự phản kháng sẽ càng ngày càng dâng cao.
Người ta không dám chống lại chính quyền vì sợ bị đàn áp thì người
ta đi xin xỏ sự ban phước lành của thần thánh. Con người tự chui vào
cái vỏ ốc mà họ tin rằng thánh thần sẽ mang lại niềm an ủi và
hạnh phúc cho họ. Đâu đâu cũng xây cất nhà thờ, đình chùa miếu mạo,
đâu đâu cũng tổ chức lễ hội không chỉ để mua vui một vài trống canh
mà là để quên đi những nhọc nhằn bế tắc ngày càng ngột ngạt vì
những bức bối xảy ra trong cuộc sống hàng ngày. Người ta dễ dàng tin
vào kinh thánh, vào lời cầu nguyện của các vị sư sãi hơn là nghe
những rao giảng cũ mèm trên loa đài phường.
Mà sư bây giờ sao nhiều thế. Mỗi ngôi chùa có vài
ba sư, có người gọi đùa là “sư quốc doanh”! Không phải ai cũng phản
kháng thô bạo như cô cựu người mẫu Trang Trần, việc đi cúng bái như đi
trảy hội ở các đền chùa không còn là nét đẹp của một đời sống văn
hóa của người Việt Nam mà là một sự phản kháng yếm thế của con
người bất lực trước cuộc sống. Và khi các lễ hội mang đậm màu sắc
bạo lực không được ngăn chặn đến một lúc nào đó bạo lực sẽ bùng
phát. Và giống như một đám cháy, chúng ta chỉ có thể chờ nó tự
tắt và sau đó là tìm hiểu nguyên nhân và rút kinh nghiệm chứ không
thể dập tắt được. Và như thế thì đã quá muộn.
No comments:
Post a Comment