07.03.2015
Luật sư Nguyễn Thanh Lương
Thêm một luật sư tại Việt Nam buộc
phải bỏ nghề sau các hoạt động bênh vực và tranh đấu bảo vệ nhân quyền.
Nhiều năm nay, nguyên Phó Chủ
nhiệm Đoàn Luật sư tỉnh Bến Tre Nguyễn Thanh Lương được mọi người biết đến như
một luật sư bảo vệ miễn phí cho người nghèo, nông dân, công nhân, và những dân
oan bị mất đất đai.
Ông cũng nằm trong số rất ít
trong tổng số hàng chục ngàn luật sư trong nước mạnh dạn tham gia các vụ án
chính trị ‘nhạy cảm,’ bênh vực những nhà tranh đấu dân chủ, các nhà hoạt động cổ
xúy nhân quyền và chống Trung Quốc như trường hợp của sinh viên Nguyễn Phương
Uyên-Đinh Nguyên Kha, thầy giáo Đinh Đăng Định, và blogtger Tạ Phong Tần.
Ông vừa tuyên bố từ giã sự nghiệp
từng dày công xây dựng và theo đuổi với 20 năm hành nghề luật gồm 4 năm làm luật
gia và 16 năm làm luật sư sau 4 năm khởi nghiệp làm thanh tra công an TPHCM.
Quyết định của luật sư Lương tiếp
nối sự ra đi của các đồng nghiệp trước đó như Huỳnh Văn Đông, Lê Trần Luật, các
bản án của luật sư Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Văn Đài, Lê Công Định, Lê Quốc
Quân, luật gia Phan Thanh Hải, Tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ, và trường hợp đang bị
sách nhiễu của luật sư Võ An Đôn ở Phú Yên một lần nữa khiến dư luận chú ý tới
những hiểm nguy, thách thức đối với giới luật sư bênh vực nhân quyền trong nước.
Tạp chí Thanh niên VOA hôm nay
có cuộc trao đổi với luật sư Nguyễn Thanh Lương về sự ra đi của ông và những
tâm tư trăn trở về giới hạn của vai trò người luật sư trong nền tư pháp còn nhiều
lỗ hổng hiện nay.
Luật sư Nguyễn Thanh Lương: Khát khao của tôi muốn trở lại về nghề trong
tương lai, nhưng trước mắt phải ‘tạm dừng’ để chuyển qua một cái nghề khác, đó
là nghề công chứng, để nhẹ đi những xung đột, những áp lực. Áp lực là vì mình
đã bảo vệ những vụ án chính trị xung đột, đụng chạm, đối kháng với nhà nước, với
cơ quan-tổ chức đảng cộng sản. Những phát biểu của tôi có khả năng dẫn tới những
chuyện ngoài ý muốn. Cụ thể như điều 258 ‘xâm phạm lợi ích hợp pháp” của tổ chức,
công dân, nhưng đối với “lợi ích nhà nước” thì không có khái niệm hợp pháp hay
bất hợp pháp gì hết. Cho nên những tiếng nói thẳng, nói thật nếu làm ảnh hưởng
tới uy tín nhà nước thì sẽ không tồn tại. Tôi đã thấy những điều đó. Đó là những
áp lực nên tôi phải tự rút lui trước. Nghề luật sư có nhiều vấn nạn. Ví dụ như
luật sư chỉ được gặp bị can trong trại giam 1 tiếng đồng hồ theo văn bản chỉ đạo
của Bộ Công an cách đây 16 năm vẫn tồn tại. Vấn đề đó, theo tôi, đã vi phạm hiến
pháp, luật lao động, luật của luật sư, nhưng vẫn tồn tại. Đó là một minh chứng.
Rồi ai cản trở, ngăn cấm hoạt động của luật sư thì không có chế tài. Ngược lại,
luật sư mà vi phạm sẽ bị xử phạt. Có quy định về hàng trăm hành vi của luật
sư/tổ chức luật sư sẽ bị xử lý. Nghề luật sư chưa được đảm bảo quyền hành nghề
cho đúng mức.
Trà Mi: Người luật sư có nhiệm vụ bảo vệ người khác,
nhưng bản thân họ trong các trường hợp bị trù dập, trả thù, bất công thì luật định
ra sao?
Luật sư Nguyễn Thanh Lương: Tại điều 91 hay điều 6 Luật luật sư có quy định
nghiêm cấm các cơ quan, tổ chức, cá nhân cản trở luật sư. Nhưng thực tế không
có chế tài. Thế giới luật sư còn nhiều vấn đề trăn trở lắm. Còn những người có
quan điểm bất đồng với nhà nước cũng không được quyền xét xử công khai. Người
thân của họ và những ai quan tâm đâu có được tham dự phiên tòa. Cái ‘công khai’
đó là nửa vời. Luật sư không được tham gia tố tụng ngay giai đoạn điều tra ban
đầu, giai đoạn truy tố.
Trà Mi: Ngoài những trăn trở khi còn hành nghề, bây gìờ
ra khỏi nghề rồi, ông có những tâm tư như thế nào?
Luật sư Nguyễn Thanh Lương: Ra khỏi nghề, hàng ngày tuy làm công chứng
nhưng hàng ngày tôi vẫn tư vấn pháp luật miễn phí cho người nghèo, cho dân oan.
Tôi vẫn làm với tư cách của một công dân, một luật gia, cũng soạn thảo đơn từ
này kia. Nhưng ở đây mình giúp với góc độ khuyến khích của xã hội. Ở quê tôi,
người dân sau mấy chục năm nay vẫn khó khăn. Họ cũng không rành phải ký chữ ký
như thế nào. Đa số còn nhiều hạn chế, thấy thương, thấy cuộc sống họ sao lao nhọc
quá.
Trà Mi: Ông có hối hận gì không trên con đường ông đã
đi?
Luật sư Nguyễn Thanh Lương: ‘Lịch sử không có chữ nếu’. Tôi không có tiếc
nuối gì hết. Tôi chỉ trông chờ thời gian, mong mỏi xã hội được cởi mở hơn, ưu
ái hơn thì nghề luật sư mới có tiếng nói hơn, mới có hiệu quả, tác dụng. Tiến bộ
của pháp luật không có làm ảnh hưởng sự phát triển của xã hội. Bản thân tôi từng
tâm huyết với xã hội. Tôi từng đứng đơn tố cáo trạm thu phí Xa lộ Hà Nội ở quận
2 TPHCM. Tới nay trạm này vẫn còn, không ai trả lời tôi hết. Có điều cho tôi biết
rằng nếu tôi tố cáo sai thì chắc chắn tôi đã phải trả giá. Ở đây dù không có phản
ứng đó, nhưng mong mỏi bảo vệ cho hàng triệu người tiêu dùng hàng ngày bị thu
phí oan uổng không đạt kết quả. Điều này làm tôi hiểu rằng công lý chưa hẳn thuộc về lẽ phải, mà nó
thuộc về ý chí của người cầm quyền. Tôi hiểu điều đó nên không thể ngây thơ mà
tin cậy nhiều quá, thôi phải rút lui. Nếu làm hết lương tâm, chức năng nghề
nghiệp của một luật sư tâm huyết thì có thể đi tù.
Trà Mi: Ông nói không hối hận gì, nhưng vuột khỏi tầm
tay một sự nghiệp dày công xây dựng và theo đuổi, chắc chắn khó tránh khỏi cảm
giác tiếc nuối. Trên suốt chặng đường sự nghiệp, ông tiếc nuối nhất điều gì?
Luật sư Nguyễn Thanh Lương: Tôi tiếc nuối không riêng cho cá nhân tôi mà
cho cả xã hội này. Đó là sự lắng nghe của nhà nước, của những người có thẩm quyền.
Bởi vì tất cả những đóng góp, phản biện, bất đồng không có nghĩa là xấu. Nhưng
tiếc là những ý kiến đó không được tiếp thu mà thậm chí còn bị tiêu diệt. Tôi
tiếc điều đó làm cho xã hội không phát triển.
Trà Mi: Trong số các điểm yếu của pháp luật Việt Nam hiện
nay, điểm nào theo ông là cấp thiết cần phải sửa đổi ưu tiên hàng đầu?
Luật sư Nguyễn Thanh Lương: Nói vấn đề này thì mênh mông lắm. Phải nói từ
cái chóp bu, từ nguyên tắc nguyên lý lãnh đạo. Nhiều người cũng đã nói về
nguyên lý lãnh đạo của đảng cộng sản, tức điều 4 Hiến pháp, và điều 13 bảo vệ
an ninh quốc gia nghiêm cấm các hành vi nhằm xóa bỏ giai trò lãnh đạo của đảng
cộng sản. Theo tôi, thời chiến có thể tập trung quyền lực vào thống nhất một đảng,
nhưng với thời bình theo quy luật cạnh tranh mà áp dụng độc đảng thì lỗi thời.
Thôi thì tôi hy vọng một ngày nào đó những nhà lãnh đạo sẽ xem xét lại theo quy
luật của lịch sử. Cơ chế tam quyền phân lập mà thế giới đã tìm ra 500 năm mà Việt
Nam không có, nếu có chỉ là hình thức. Đó là những nguyên lý cơ bản mà tôi tiếc
là Việt Nam không có.
Trà Mi: Các luật sư bảo vệ những tiếng nói trái chiều
hay thể hiện quan điểm bất đồng với nhà nước thường gặp rủi ro, hoặc đi tù, hoặc
bị trù dập, hoặc phải bỏ nghề. Ông nghiệm ra điều gì từ thực tế này?
Luật sư Nguyễn Thanh Lương: Tôi nghiệm ra điều thúc đẩy xã hội phát triển
hay kiềm hãm chính là chính trị. Đối với luật sư, tuy tôi nghỉ rồi, nhưng tôi vẫn
mong mỏi các cơ quan thấy được chỗ tồn tại yếu kém, cụ thể là nghị định 98 cho
phép luật sư chỉ tham gia có 1 giờ, hai là các chế tài đối với luật sư thì quá
nhiều mà bảo vệ thì không có. Điều này tôi đã vận động nhiều trên các tờ báo của
nhà nước, nhưng tiếng nói đó tôi thấy còn lạc lõng quá.
Trà Mi: Nhìn vào các trường hợp luật sư bị nhắm mục
tiêu, nhiều người cho rằng nghề luật sư trong nước là một nghề nguy hiểm, nhưng
có người phản biện rằng hàng chục ngàn luật sư hành nghề đó có sao đâu, chẳng
qua chỉ là mấy ông luật sư ‘chống đối’ ‘cá biệt’ mới bị thế thôi. Ý kiến luật
sư thế nào?
Luật sư Nguyễn Thanh Lương: Nếu luật sư làm hết tâm huyết mà không nhìn
trước, nhìn sau thì đương nhiên sẽ bị chuốc hậu quả. Còn những luật sư không có
tâm huyết, theo kiểu quân bình chủ nghĩa thì sẽ không gặp rủi ro. Nhưng xã hội
cần phải có những người tiên phong, những người cất tiếng thì mới phát triển được.
Còn những người toan tính, thủ lợi thì đương nhiên họ sẽ yên ổn hơn. Trong một
xã hội còn nhiều trăn trở, biến động, nhiều vấn đề về đạo đức, về vật chất thì
sẽ có những tình huống như vậy.
Trà Mi: Các hành vi mà nhà nước gọi là ‘chống đối’, ‘chống
tham nhũng’, ‘chống tiêu cực’ đều có kết cục khá buồn. Không chống gì cả thì
yên thân, có phải đây là con đường ông đang lựa chọn?
Luật sư Nguyễn Thanh Lương: Không. Tôi lựa chọn làm nghề công chứng cũng
là một hình thức tôi giúp người dân. Tham gia một số vụ án chính trị về xâm phạm
an ninh quốc gia, tôi đủ hiểu, nó giống như một thước đo về văn minh, tiến bộ
xã hội. Nếu mình không nhìn hết mà cứ tiếp tục thì sẽ bị trượt dốc đến
cái điều xấu nhất. Thành ra tôi phải tự điều chỉnh lấy.
Trà Mi: Có thể hiểu nôm na là mình điều chỉnh xã hội
không được thì tự điều chỉnh mình cho thích hợp với xã hội?
Luật sư Nguyễn Thanh Lương: Dạ đúng vậy.
Trà Mi: Nhưng nếu mỗi người tự điều chỉnh mình theo xu
hướng chung của xã hội như vậy thì liệu xã hội này sẽ đi về đâu, ông có bao giờ
suy nghĩ tới điều đó?
Luật sư Nguyễn Thanh Lương: Có, nhưng mọi việc tôi nghĩ phải chờ thời
gian. Nhanh hay chậm, trả giá đắt hay ít để lịch sử xem xét.
Trà Mi: Cách đây hơn chục năm không nghe tới khái niệm
luật sư nhân quyền, giờ đã có. Nhưng liệu nó có phát huy rộng rãi thành đoàn luật
sư nhân quyền, hội luật sư nhân quyền, hay thậm chí là hiệp hội luật sư nhân
quyền hay không trước những áp lực, trở ngại hiện nay mà ông là một trong những
người đã gặp rồi buộc phải rút lui?
Luật sư Nguyễn Thanh Lương: Có thể xã hội sẽ tự phát lên vì nhu cầu,
nhưng cũng sẽ có những sự cọ xát nhiều. Nhà nước không thay đổi, cởi mở chính
sách thì đương nhiên phải vậy thôi vì đó là quy luật. Ở đâu có áp bức, ở đó có
đấu tranh.
Trà Mi: Với những bạn trẻ đang hành nghề hoặc mới vào
nghề, ông có tâm tình gì muốn chia sẻ, một luật sư bảo vệ người nghèo đã phải
‘cáo quan về ở ẩn’?
Luật sư Nguyễn Thanh Lương: Mong sao các bạn sống và hành nghề sao cho
không hổ thẹn với lương tâm là được. Cá nhân tôi, trước khi vào nghề, tôi nghĩ
hành nghề để tạo một cuộc sống ấm no gia đình vì bản chất tôi là một nông dân,
tôi muốn cải tạo số phận đi lên hòa nhập, bình đẳng với mọi người trong xã hội.
Nhưng sau khi vào nghề, tôi có khuynh hướng quan tâm về xã hội, cộng đồng, và
người nghèo nhiều hơn. Đôi khi tôi còn muốn xả thân quên đi sinh mạng của mình
nữa.
Trà Mi: Lúc hành nghề ông tự thấy mình thay đổi rất nhiều,
muốn đóng góp cho xã hội. Giờ ra khỏi nghề rồi, ông có hy vọng gì không?
Luật sư Nguyễn Thanh Lương: Ra khỏi nghề rồi, nguyện vọng ấp ủ của tôi vẫn
canh cánh còn đó. Tôi vẫn hy vọng một ngày nào đó môi trường pháp lý cho luật
sư hoạt động được thông thoáng hơn bởi vì lúc đó thao tác của luật sư mới có
tác dụng nhiều hơn. Nói cụ thể, từ ‘dân chủ’ không xuất xứ từ Việt Nam. Nó là
những từ ngữ từ bên ngoài du nhập vào. Cho nên, khái niệm đó hơi xa lạ, là điều
mới mẽ, là sự vận động phát triển của xã hội chứ không phải đương nhiên mà có
đâu.
Trà Mi: Cảm ơn luật sư rất nhiều đã dành thời gian cho
cuộc trao đổi này. Mong ông đạt thành hy vọng của mình trong thời gian sớm nhất.
No comments:
Post a Comment