Lẳng lặng dõi theo những thông tin về ngày 17 tháng
2 suốt cả trước đó 10 ngày, trên hầu hết các trang báo, các diễn đàn với nỗi
buồn câm lặng...
Chế
độ cộng sản cần phải loại bỏ
Cho đến khi nhìn những người đàn ông, đàn bà, dù đã
ở tuổi cao niên, lại có thể “hồn nhiên”, không, phải nói là: cố tình; họ cố
tình nhảy nhót để phá bĩnh cuộc tưởng niệm tự phát nhằm ghi nhớ và tri ân hơn
sáu vạn quân nhân và thường dân, chết trong trận chiến biên giới phía Bắc cách
đây 35 năm, bỗng một cảm giác ê chề và nhục nhã xâm lấn tâm hồn tôi.
“Đỉnh cao trí tuệ” bỗng bật ra trong óc tôi, khi xem
xong clip
[1] từ Dân Làm Báo về một người đàn ông luống tuổi, được biết có tên
Trần Nhật Quang. Hãy thử hình dung, cho người đàn ông này thay một bộ veston
hoặc một bộ sắc phục công an cấp tá hay tướng với mái tóc nhuộm đen nhánh, láng
mướt keo xịt cùng một cặp kính trắng gọng vàng, lúc đó ông ta hoàn toàn trở
thành hiện thân của những: Hoàng Hữu Phước với biệt danh “ông nghị khùng”, Đỗ
Văn Đương với biệt danh “ông nghị rau muống”, Trần Đăng Thanh với biệt danh
“ông tá sổ hưu”, Hoàng Kông Tư với biệt danh “ông tướng hai bao cao su” và còn
hằng hà sa số các ông (bà) khác (!).
Chẳng ai nghi ngờ không có một sự bảo kê (tôi không
muốn dùng chữ “chỉ đạo” vì nghe nó còn có vẻ văn minh quá) nào đó từ giới cầm
quyền Hà Nội cho những hành vi và lời nói lổ mãng. Người ta đã mắng những hành
động nhảy nhót cũng như lời nói “ngu còn tỏ ra nguy hiểm” của Trần Nhật Quang
không tiếc lời với muôn vàn chữ nghĩa, cả tục lẫn thanh. Cả lời lẽ văn hoa và
những ngôn ngữ bình dân, thường bị gán là “hàng tôm hàng cá”.
Mới nhất, blogger
Mẹ Nấm cho hay [2], tư gia của chị đã bị chọi những bịch xăng nhớt vào
nhà, hôm tối 16/2. Sáng nay, ngày 17/2, nhiều an ninh nam nữ đã lập chốt
gác ngồi... rình trước ngõ nhà chị. Giới cầm quyền Khánh Hòa - Nha Trang xâm
phạm nhân quyền và đàn áp người dân lương thiện một cách vô pháp.
Một “chế độ bầy hầy” đã tạo ra cả một “xã hội bầy
nhầy” tựa miếng thịt trâu già dai nhách mà người cộng sản không chán “nhai tới
nhai lui” suốt 39 năm, thông qua những cái “loa miệng” và loa điện, cùng với
những con người “bầy đàn” chỉ biết làm theo lệnh như những vật vô tri vô giác.
Một xã hội bát nháo và vô chính phủ khôn cùng.
Càng đọc càng thấy khinh bỉ và chán ghét chế độ cộng
sản. Người Việt Nam đã bị chia rẽ đến mức vô cùng khó hàn gắn, một khi chế độ
độc đảng toàn trị còn tồn tại.
Một số người cho rằng không có hành vi đánh đập, bắt
bớ, hốt nhốt, có vẻ biểu lộ “chính quyền” tỏ ra “nhũn nhặn” hơn. Đó là nhận
định sai lầm, khi nhớ lại sự kiện UPR, cộng sản Việt Nam co giò bỏ chạy với 227
khuyến nghị từ quốc tế. Những khuyến nghị này đang chờ hồi đáp chính thức vào
tháng sáu tới đây. Do đó, tất cả chỉ là đối phó sao cho ổn thỏa mà lại “phá
đám” [3] được như đánh giá của ông Phạm Chí Dũng. Chỉ tiếc cách đối phó
vẫn chỉ bày ra những đầu óc ngu ngốc và lạc hậu. Tuy nhiên, thật khó nghĩ một
nhóm nào đó đang muốn “xích lại gần phương tây”, bởi nó chỉ cho thấy sự đánh
nhau ác liệt giữa “các đồng chí”.
Những người cộng sản vong bản! Họ có nghĩ gì đến một
Việt Nam ngày càng điêu tàn!
Dân tộc Trung Hoa - Dân tộc Việt Nam cần phải nhớ
Nói về cuộc chiến 1979, người cộng sản vẽ ra hình
ảnh gọi là “tang thương”, như ông Vũ Minh Giang trả lời BBC [4]:
“Hậu quả rất nặng nề. Tôi nói rằng khi đã có một
cuộc chiến tranh, thì nó sẽ thành một vết hằn, thành một cái hố ngăn cách giữa
hai dân tộc, nhất là hai dân tộc gần nhau, chữa vết hằn đó thì khó vô cùng.”
Không một người dân của bất kỳ quốc gia nào muốn
chiến tranh. Đó là điều cần khẳng định trước nhất và trên hết.
Xuất phát từ bản chất lưu manh, lật lọng, xảo trá và
lợi dụng lẫn nhau giữa cộng sản Trung Quốc và cộng sản Việt Nam, cùng với những
mưu toan, các tham vọng giữa hai phía không thành, mỗi bên đã điên cuồng xô đẩy
hàng trăm ngàn người lính hai dân tộc lao vào giết nhau, phục vụ cho chúng. Đó
là tội ác của cộng sản Trung Quốc - cộng sản Việt Nam, cần được điểm mặt cho
rõ. Không thể chấp nhận và không được phép đánh lận cuộc chiến tàn khốc, đẫm
máu 1979 dưới tên gọi “chống quân xâm lược” của cộng sản Việt Nam hay “cuộc
chiến tự vệ” của cộng sản Trung Quốc.
Một khi không chỉ rõ tội ác của hai tập đoàn cộng
sản này, lúc đó người dân Trung Hoa và người dân Việt Nam vẫn tiếp tục hận thù
nhức buốt và âm ỉ để bùng phát.
Đặc biệt, nếu không chỉ rõ dã tâm của cộng sản Trung
Quốc - cộng sản Việt Nam, thì ngay chính người dân trong mỗi nước sẽ tiếp tục
phân ly và chống nhau tới tận cùng. Điều đó sẽ càng giúp cho cộng sản Trung
Quốc - cộng sản Việt Nam cai trị lâu dài.
Trong cuộc chiến phi nhân, phi lý, phi nghĩa, ngoài
thường dân chết oan ức, người lính Việt Nam và người lính Trung Hoa trở nên
đáng thương nhất, bởi họ chết vì sự lừa dối, bị kích động từ tính sắt máu của
những tên cộng sản dã man.
Sự thủ đắc của hai tập đoàn cộng sản tàn ác gây ra
vào lúc bấy giờ, không thể nào gọi tên “chiến thắng” mà mỗi bên vỗ ngực tự
nhận, bởi lòng tà tâm của chúng đã xóa nhòa cái gọi là “chính nghĩa”. Ngày nay,
cái thứ “chính nghĩa” đó càng phơi bày tỏ rõ trước toàn thế giới.
Chế độ cộng sản Trung Quốc - cộng sản Việt Nam cần
phải được dẹp bỏ mới mong trả lại cho dân tộc Trung Hoa - dân tộc Việt Nam cuộc
sống bình yên.
Người Việt Nam và người Trung Hoa hãy cùng nhau nhớ
lấy những ngày đau thương trong lịch sử dân tộc hai nước:
- 02/9/1945, ngày mà cộng sản Việt Nam cướp quyền
dân Việt Nam.
- 01/10/1949, ngày mà cộng sản Trung Quốc cướp quyền
dân Trung Hoa.
Cùng nhiều ngày tháng khác, ghi khắc tội ác tày trời
của cộng sản Trung Quốc - cộng sản Việt Nam đối với dân tộc hai nước.
Cộng sản của hai chính thể tàn bạo, lừa lọc không
những đẩy xô hai dân tộc chúng ta lao vào giết nhau mà còn để lại di chứng quá
nặng nề đến tận ngày nay chưa thể xóa nhòa.
Dân tộc hai quốc gia chúng ta cần phải nhớ. Nhớ,
không phải để dân tộc hai nước hận thù nhau thêm. Nhớ để hiểu rõ bản chất cộng
sản không bao giờ có thể thay đổi. Nhớ để cảm thông và cùng quyết tâm loại bỏ
chế độ cộng sản man rợ. Nhớ để nhắc cho con cháu hai quốc gia đừng bao giờ cho
phép chế độ cộng sản đội mồ sống lại dưới bất kỳ hình thức nào, khi hai chế độ
man rợ này đang chuẩn bị sụp đổ.
Kết
Hiện nay, để dẹp bỏ chế độ độc tài toàn trị của hai
nước Trung Hoa - Việt Nam, chỉ có thể xuất phát từ nền kinh tế lụn bại dựa trên
việc quản lý lạc hậu cùng lòng tham vô độ từ “lợi ích nhóm” mỗi quốc gia. Song
song đó, kết hợp với sự vùng lên của quần chúng cùng sự hỗ trợ của các quốc gia
văn minh. Ba yếu tố này mới giúp loại trừ những kẻ cầm quyền ích kỷ, không màng
đến sự sống chết của hai dân tộc.
Những gì đang diễn ra tại Việt Nam và Trung Hoa
giống nhau về nhiều mặt. Người dân hai nước cần nhận rõ thủ đoạn của hai tập
đoàn cộng sản, luôn bị nhiều quốc gia, nhiều tổ chức quốc tế khinh bỉ và lên án
để cùng phá bỏ xiềng gông áp đặt hai dân tộc chúng ta suốt gần 70 năm qua.
Đài RFA rung chuông báo động [5] về sự sụp đổ
tài chính của cộng sản Trung Quốc:
“...Trung Quốc còn ổn định ngày nào là nhờ ngày đó
còn ít lệ thuộc vào nguồn ngoại tệ bên ngoài...”.
Trong bài báo này, toàn cảnh kinh tế Trung Quốc đứng
trước nguy cơ đổ sụp xuất phát từ bất động sản như Charlene Chu cho hay bà đã: “...
đi chu du nhiều nơi để kiểm tra sớm nhất công tác xây dựng những “ hành phố ma”
mà công ty xây dựng khai là đã có 100% người sử dụng. Thực ra các kiến trúc ấy
gần như bị bỏ hoang, chỉ có mặt những toán nhân viên bảo trì cùng một số gọi là
những doanh nhân nản lòng thoái chí. Bà nói điều quái lạ là những kiến trúc mới
gần như hoàn toàn trống trải nhưng đều có người đã mua hết. Cảnh trạng chứa
đựng nhiều mâu thuẫn, nhưng một số lượng đáng kể những tòa bất động sản đã được
kiến tạo trong mấy năm qua, trong khi nhiều dự án như vậy vẫn được tiến hành.
Điều này là lý do chắc chắn gây lo ngại về bong bóng bất động sản. Trái bong
bóng nổ bùng sẽ để lại một nước Trung Hoa rất khác lạ, và đó là nền kinh tế sau
khi bùng phát khủng hoảng đáng lo ngại nhất...”.
Việt Nam, với nguồn ngoại tệ cạn kiệt, tình hình
diễn ra không khác mấy so với hình ảnh nói trên, tất cả cũng xuất phát từ “núi”
bất động sản cùng nợ xấu, với biểu hiện cộng sản Việt Nam chuẩn bị thông qua dự
thảo luật phá sản, cho phép ngân hàng thương mại tuyên bố phá sản với phần
thiệt hại hoàn toàn thuộc về người gởi tiền, khi luật buộc các ngân hàng như thế
phải thanh toán trước tiên các khoản nợ “nhà nước”. Những dấu hiệu sụm dần đang
ló dạng khi Eximbank, ACB, Agribank, Vietinbank, Southernbank [6] v.v...
đã và đang báo lỗ cùng những khoản nợ xấu hàng ngàn tỉ đứng trước nguy cơ mất
trắng.
Người Việt Nam và người Trung Hoa hãy cùng nhau tẩy
chay chế độ cộng sản bằng tất cả những gì có thể làm được trong khả năng mỗi
người, mỗi gia đình!
_________________________________
Chú
thích:
No comments:
Post a Comment