Sunday, July 3, 2016
Nhìn
vào câu chuyện “Formosa cúi đầu nhận tội và cam kết bồi thường 500 triệu USD” ,
cũng như nhìn những phát biểu của một số đại nhà báo, kiểu “đòi được 500 triệu
đôla rồi còn muốn gì nữa”, chúng ta có thể nhớ tới một vụ việc khác có nhiều
nét tương tự, đó là Hiệp định biên giới trên bộ năm 1999 và Hiệp định phân định
vịnh Bắc Bộ năm 2000, giữa Chính phủ Việt Nam và Chính phủ Trung Quốc.
Có lẽ rất ít người hiểu được nội dung cũng như ý nghĩa của hai hiệp định này. Thời gian đó (những năm 2000-2001), trong nước chưa có báo điện tử (VnExpress thành lập ngày 26/2/2001 nhưng chưa được công nhận là báo), trên mạng cũng có vài trang web tin tức như BBC Việt Ngữ, Hận Nam Quan, Ý kiến… nhưng bị chặn tường lửa dày đặc. Vấn đề là lâu lâu lại thấy lãnh đạo hai nước tổ chức một lễ cắm mốc biên giới, treo cờ kết hoa, bắt tay nhau tíu tít bên cột mốc. Rồi lại thấy một quan chức nhà nước nào đó lên báo hoặc tham dự hội thảo mà phát biểu, đại ý: Quá trình đàm phán diễn ra rất phức tạp, bên bạn yêu cầu thế này, bên ta bác bỏ và đề nghị thế kia… Bổ sung thêm vào đó là một loạt những khái niệm, những thuật ngữ kỹ thuật lắt léo, lằng nhằng, liên quan đến công tác phân định biên giới. Thật sự là một trận hỏa mù mờ mịt mà chắc chỉ các dư luận viên “duy lý, yêu nước sáng suốt, không a dua bầy đàn” ngày nay mới nắm bắt được đúng sai.
Không mấy ai hiểu, nhưng nghe quan chức hồ hởi thông báo như thế thì đa số người ta cũng “à, ừ, à thế à, ồ thì ra thế”. Đại khái là ta đàm phán thành công, ta không mất đất, nếu có cũng mất ít thôi, nhờ ta đàm phán khéo đấy chứ lẽ ra phải mất nhiều hơn, không phải chỉ có 300 kilomet (?) đâu. Tóm lại là thành tựu, thành tựu!
Năm 2016 này, có vẻ như câu chuyện lại lặp lại. Đàm phán diễn ra bí mật giữa Formosa và đại diện Chính phủ Việt Nam mà chủ chốt là Bộ Công an, kèm thêm Bộ Tài Môi và vài thành phần khác. Tinh thần của công tác định hướng dư luận, cho đến phút cuối, vẫn là phải nêu bật việc “đàm phán thành công, Formosa nhận trách nhiệm, cúi đầu xin lỗi và cam kết bồi thường 500 triệu USD”. Trong lịch sử, chưa từng bao giờ có một doanh nghiệp nước ngoài lớn như thế phải cúi đầu nhận tội ngay tại họp báo và bồi thường nửa tỉ Mỹ kim như thế, ta đàm phán giỏi quá! Chứ nếu nó chối hết, nó gạt hết, không đền bù thiệt hại thì làm gì được nó, thậm chí giới đầu tư nước ngoài nhìn vào đó lại lũ lượt kéo nhau đi khỏi Việt Nam thì mới thật sự là chết, chết, chết…
Tuy nhiên, câu chuyện chỉ lặp lại một phần. Kỳ này, có lẽ Đảng và Nhà nước hơi bất ngờ: Chưa kịp định hướng dư luận ăn mừng chiến thắng, đã phải lật đật lo điều quân đi ngăn chặn biểu tình và tổ chức viết bài “đấu tranh”, bút chiến trên mạng với bọn phản động, thế lực thù địch.
Có lẽ rất ít người hiểu được nội dung cũng như ý nghĩa của hai hiệp định này. Thời gian đó (những năm 2000-2001), trong nước chưa có báo điện tử (VnExpress thành lập ngày 26/2/2001 nhưng chưa được công nhận là báo), trên mạng cũng có vài trang web tin tức như BBC Việt Ngữ, Hận Nam Quan, Ý kiến… nhưng bị chặn tường lửa dày đặc. Vấn đề là lâu lâu lại thấy lãnh đạo hai nước tổ chức một lễ cắm mốc biên giới, treo cờ kết hoa, bắt tay nhau tíu tít bên cột mốc. Rồi lại thấy một quan chức nhà nước nào đó lên báo hoặc tham dự hội thảo mà phát biểu, đại ý: Quá trình đàm phán diễn ra rất phức tạp, bên bạn yêu cầu thế này, bên ta bác bỏ và đề nghị thế kia… Bổ sung thêm vào đó là một loạt những khái niệm, những thuật ngữ kỹ thuật lắt léo, lằng nhằng, liên quan đến công tác phân định biên giới. Thật sự là một trận hỏa mù mờ mịt mà chắc chỉ các dư luận viên “duy lý, yêu nước sáng suốt, không a dua bầy đàn” ngày nay mới nắm bắt được đúng sai.
Không mấy ai hiểu, nhưng nghe quan chức hồ hởi thông báo như thế thì đa số người ta cũng “à, ừ, à thế à, ồ thì ra thế”. Đại khái là ta đàm phán thành công, ta không mất đất, nếu có cũng mất ít thôi, nhờ ta đàm phán khéo đấy chứ lẽ ra phải mất nhiều hơn, không phải chỉ có 300 kilomet (?) đâu. Tóm lại là thành tựu, thành tựu!
Năm 2016 này, có vẻ như câu chuyện lại lặp lại. Đàm phán diễn ra bí mật giữa Formosa và đại diện Chính phủ Việt Nam mà chủ chốt là Bộ Công an, kèm thêm Bộ Tài Môi và vài thành phần khác. Tinh thần của công tác định hướng dư luận, cho đến phút cuối, vẫn là phải nêu bật việc “đàm phán thành công, Formosa nhận trách nhiệm, cúi đầu xin lỗi và cam kết bồi thường 500 triệu USD”. Trong lịch sử, chưa từng bao giờ có một doanh nghiệp nước ngoài lớn như thế phải cúi đầu nhận tội ngay tại họp báo và bồi thường nửa tỉ Mỹ kim như thế, ta đàm phán giỏi quá! Chứ nếu nó chối hết, nó gạt hết, không đền bù thiệt hại thì làm gì được nó, thậm chí giới đầu tư nước ngoài nhìn vào đó lại lũ lượt kéo nhau đi khỏi Việt Nam thì mới thật sự là chết, chết, chết…
Tuy nhiên, câu chuyện chỉ lặp lại một phần. Kỳ này, có lẽ Đảng và Nhà nước hơi bất ngờ: Chưa kịp định hướng dư luận ăn mừng chiến thắng, đã phải lật đật lo điều quân đi ngăn chặn biểu tình và tổ chức viết bài “đấu tranh”, bút chiến trên mạng với bọn phản động, thế lực thù địch.
Điều
mà bộ sậu lãnh đạo Đảng và Nhà nước, ban Tuyên giáo cùng các Bộ Công an, 4T
chưa lường hết được là một bộ phận dân chúng bây giờ đã khác với số đông dân
chúng của những năm 2000-2001. Nhờ sự trợ giúp của Internet, họ có tư duy độc lập
và óc phản biện cao hơn nhiều, họ không dễ bị lừa và nhất là, họ không mắc căn
bệnh thủ dâm tinh thần mãn tính của Đảng Cộng sản nữa.
Dù còn ít ỏi, nhưng rõ là có một thiểu số người đã hiểu ra rằng chuyện môi trường và lợi ích của nhân dân không phải và không thể là chuyện “cứ để Đảng và Nhà nước lo”; không phải là Đảng và Nhà nước thì không thể sai hay không thể ngu dốt, mà thậm chí ngược lại: Họ không những sai, không những ngu dốt, mà còn bạo ngược và vô liêm sỉ nữa, một trong các bằng chứng là họ bán cả hiện tại và tương lai của dân tộc này chỉ với giá 500 triệu USD.
Có nhiều người đã đặt câu hỏi: Bây giờ phải làm gì? Đó là một câu hỏi rất đúng, nhưng thực ra chúng ta đã và đang làm rồi: Chúng ta đang học cách suy nghĩ độc lập, thoát khỏi sự định hướng của chế độ, chúng ta đang bóc mẽ bản chất bất tài, hại dân hại nước của độc tài… Tất nhiên, đây mới chỉ là bước đầu, chúng ta sẽ còn phải tiếp tục, không thể ngồi yên tự ngợi khen, vì chúng ta không mắc bệnh thủ dâm tinh thần như Đảng Cộng sản.
Dù còn ít ỏi, nhưng rõ là có một thiểu số người đã hiểu ra rằng chuyện môi trường và lợi ích của nhân dân không phải và không thể là chuyện “cứ để Đảng và Nhà nước lo”; không phải là Đảng và Nhà nước thì không thể sai hay không thể ngu dốt, mà thậm chí ngược lại: Họ không những sai, không những ngu dốt, mà còn bạo ngược và vô liêm sỉ nữa, một trong các bằng chứng là họ bán cả hiện tại và tương lai của dân tộc này chỉ với giá 500 triệu USD.
Có nhiều người đã đặt câu hỏi: Bây giờ phải làm gì? Đó là một câu hỏi rất đúng, nhưng thực ra chúng ta đã và đang làm rồi: Chúng ta đang học cách suy nghĩ độc lập, thoát khỏi sự định hướng của chế độ, chúng ta đang bóc mẽ bản chất bất tài, hại dân hại nước của độc tài… Tất nhiên, đây mới chỉ là bước đầu, chúng ta sẽ còn phải tiếp tục, không thể ngồi yên tự ngợi khen, vì chúng ta không mắc bệnh thủ dâm tinh thần như Đảng Cộng sản.
Phá dễ hơn xây.
Tà đạo bao giờ cũng dễ
hơn chính đạo.
Đàn áp dân bao giờ mà
chẳng dễ hơn bảo vệ nhân quyền, phát triển bền vững.
Posted
by Đoan Trang at 5:13 PM
-------------------------
SUNDAY, JULY 03, 2016
Chiều
ngày 30/6/2016, “Chính phủ” buộc phải chính thức công bố trước người dân nguyên
nhân gây hiện tượng cá chết hàng loạt, ô nhiễm môi trường là do Formosa. Hai
ngày sau, 2/7, Thứ trưởng Bộ TN&MT Võ Tuấn Nhân đã chối tội trước báo giới
ông không từng phát ngôn rằng, nguyên nhân cá chết là do “thủy triều đỏ” và “chưa
có bằng chứng để kết luận về mối quan hệ liên quan của Formosa”.
Vậy
chúng ta cần nhớ lại cuộc “họp báo” hôm 27/4 xem ông Thứ trưởng đã nói gì. Sở
dĩ tôi để chữ “họp báo” trong ngoặc kép vì thực chất, nó là một buổi “đọc thông
báo” của bộ TN&MT và ông Nhân được vinh dự là người đọc. Đọc xong ông cắp
đít đi trước sự ngỡ ngàng của các phóng viên báo chí.
Xin
trích một phần trong bài đọc được ghi âm của ông Nhân:
“…Sau
khi thảo luận loại trừ nhiều nguyên nhân khác có thể gây ra, các nhà khoa học
và cơ quan quản lý thống nhất nhận định sơ bộ như sau: Có 2 nhóm nguyên nhân
chính có thể gây ra hiện tượng cá chết hàng loạt. Thứ nhất, do tác động của các
độc tố hóa học thải ra từ hoạt động của con người trên đất liền và trên biển.
Thứ hai, do hiện tượng dị thường tự nhiên kết hợp với tác động của con người, tạo
nên tượng tảo nở hoa của nước, mà trên thế giới gọi là hiện tượng thủy triều đỏ.
Đến
thời điểm hiện nay, qua kiểm tra và thu thập chứng cứ, chưa có bằng chứng để kết
luận về mối quan hệ liên quan của Formosa và các nhà máy đến vấn đề cá chết
hàng loạt”.
“Đọc”,
hay “nói” thì cũng là những âm thanh phát ra từ miệng ông. Ông Nhân khi ấy đại
diện cho bộ TN&MT, cơ quan chuyên trách có nhiệm vụ điều tra, xác minh về vấn
đề ô nhiễm môi trường. Tức là ông có tính chính danh (với đảng ông, với giới
báo chí) hẳn hoi, đâu phải những câu nói chơi được sổ ra từ bàn nhậu lúc hơi
men chếnh choáng. Ông thứ trưởng, đại diện cho một “bộ” đang trịnh trọng tuyên
bố về vấn đề quốc gia đại sự trước bàn dân thiên hạ cơ mà. Oách lắm chứ! Thế mà
hai tháng sau, ông cãi bay cãi biến - cũng trên diễn đàn báo chí (hẳn hoi), rằng
ông không nói thế. Tất nhiên, chẳng ai làm gì được ông hiểu theo nghĩa quyền và
tiền. Nhưng sĩ diện thì ông mất. Mà có lẽ ông cũng chẳng mấy quan tâm đến điều
đó. Sĩ diện có mài ra mà ăn được đâu. Sĩ diện cũng không chuyển thành tài khoản
ngân hàng được. Nó cũng không nằm trong điều lệ đảng.
Nhắc
đến ông Nhân, người ta không quên gương mặt tức tối, hằn học của ông với câu
nói để đời khi bị phóng viên phỏng vấn về vụ cá chết: “đừng hỏi câu đó,
hỏi câu đó tổn hại cho đất nước của mình”.
Đã
quá nhiều lời bình về thái độ và phát ngôn này của ông Nhân, xin phép không
bình luận thêm nữa. Dù sao, ông cũng chỉ nói và làm cái việc mà các đồng chí đồng
rận của ông vẫn nói, vẫn làm. Nói cho
chuẩn, ông đích thị là một đảng viên cộng sản đúng nghĩa: Nói láo làm điêu nhiều
tiền xông tới. Có như thế ông mới xứng với đảng của ông: đảng độc tài toàn
trị.
Và
xứng là thứ trưởng bộ Tài Môi. Môi miệng của ông, ông nói gì chả được. Nói xong
quẹt mỏ. Ông thật là tài.
3.7.2016
3.7.2016
Posted
by thanh nghien pham at 4:21 PM
No comments:
Post a Comment