04:52:am
16/07/2016
Suốt
trong nhiều thế kỷ qua, những tranh chấp giữa các bên thường được giải quyết
trên cơ sở lưật pháp hoặc quyết định cuởng chế qua từ ngữ phổ thông là « trọng
tài». Tính liên lập và đoàn kết quốc tế vẫn chưa tiến tới thành lập một thứ tòa
án thường trực như ngày nay. Từ thời xa xưa, nhiều nơi ở vùng Địa-trung hải như
Ba-tư, Hi-lạp, La-mã, dân chúng đã biết vận dụng vai trò trọng tài để giải quyết
sự tranh chấp một cách ôn hòa. Tức một thứ «trọng tài hòa giải» trong ý nghĩa
mà ngày nay ta hiểu được. Âu châu thời Trung cổ cũng đã biết qua hoạt động hòa
giải khá phổ biến . Như một thứ Tòa án, một bên do Giáo hoàng và nhà vua chỉ định,
và bên kia do cấp dưới, đại diện Thị xã chọn . Luật lệ áp dụng để giải quyết
tranh chấp là luật giáo hội, luật la-mã, luật tự nhiên, luật thiêng liêng hoặc
tập tục địa phương,…
Năm
1899, sau Hội nghị về Hòa bình lần đầu tiên tại La Haye (Den Haag, Thủ đô
Hòa-lan), Tòa án Thường trực Trọng tài ( La Cour permanente d’Arbitrage) được
thành lập. Đó là một tổ chức quốc tế độc lập có nhiệm vụ giải quyết những tranh
chấp giửa quốc gia với quốc gia và cả giữa quốc gia với xí nghiệp hay giữa quốc
gia với tư nhân.
Từ
năm 1913, Cơ quan này tọa lạc ngay tại lâu đài Hòa bình ( Palais de la Paix , ở
La Haye) với sự tham gia của 110 Quốc gia thành viên . Qua thời gian, Tổ chức
Quốc tế này trở thành một Cơ sở hiện đại và đa dạng, vận dụng vừa công pháp quốc
tế, vừa tư pháp quốc tế để đáp ứng những đòi hỏi giải quyết tranh chấp ngày
càng nhiều của cộng đồng quốc tế như trọng tài, hòa giải, ủy ban điều tra… .
Tòa
án Thường trực Trọng tài không có Thẩm phán thường trực để phán quyết những hồ
sơ tranh chấp đệ nạp, mà mỗi khi có kiện tụng thì Thẩm phán sẽ được các bên chọn
lựa trên danh sách đề nghị.
Hôm
12 tháng 7/2016, Tòa án Thường trực Trọng tài La Haye đã xét xử hồ sơ Bìển đông
của Philippines kiện Trung quốc và tuyên bố Trung quốc hoàn toàn có lỗi vì vi
phạm Công ưóc về luật biển. Hơn nữa, theo quy định tại Điều 296 của Công ước và
Điều 11 của bản Phụ lục VII, phán quyết này còn có tính ràng buộc pháp lý và có
tính chung thẩm.
Trung
quốc và phán quyết của Tòa án
Tòa
án Thường trực Trọng tài (Phụ lục VII của bản Công ưóc Liên hiệp Quốc về Luật
Biển) xác nhận có đầy đủ thẩm quyền xét xử vụ Philippines kiện Trung quốc vi phạm
chủ quyền và quyền lợi của Philippines vừa hoàn toàn nhứt trí thông qua và ban
hành phán quyết. Tuy nhiên Tòa án Thường trực Trọng tài nói rõ không phán quyết
các vấn đề liên quan đến chủ quyền đối với các vùng lãnh thổ đất liền và không
phân định bất kỳ một ranh giới nào trên biển giửa các bên của vụ kiện.
Vụ
kiện do Philippines đề xuất trước Tòa án Thường trực Trọng tài liên quan đến
«quyền lịch sử» và nguồn xác định «quyền hưởng các vùng biển» tại Biển Đông, «sự
bồi đắp một số đảo trong vùng và các vùng biển của các cấu trúc này và tính hợp
pháp » của các hành vi của Trung Quốc mà Philippines cho là vi phạm Công
ước Quốc tế về Luật biển .
Phái
đoàn Philippines trước tòa án ở Hague.
Trung
Quốc đã nhiều lần tuyên bố «không chấp nhận cũng như không tham gia vào tiến
trình trọng tài do Philippines đơn phương khởi xướng». Tuy nhiên, Phụ lục VII
quy định rằng “việc vắng mặt của một bên hoặc việc một bên không thực hiện việc
biện hộ không tạo nên bất kỳ rào cản nào cho tiến trình tố tụng”.
Phụ
lục VII cũng quy định rằng trong trường hợp một bên không tham gia vào tiến
trình tố tụng, Tòa án Thường trực Trọng tài “phải chắc chắn rằng Toà có thẩm
quyền giải quyết vụ tranh chấp cũng như nội dung kiện phải được chứng minh đầy
đủ cả về mặt pháp lý và thực tế”.
Theo
đó, trong suốt quá trình tố tụng, Tòa Thường trực Trọng tài đã thực hiện các biện
pháp cần thiết để kiểm tra tính xác thực của các hồ sơ do Philippines đưa ra,
bao gồm cả việc yêu cầu Philippines cung cấp thêm các lập luận, đặt ra các câu
hỏi cho Philippines trước và trong hai phiên tranh tụng, chỉ định các chuyên
viên độc lập có nhiệm vụ báo cáo Toà về các vấn đề kỹ thuật và thu thập các bằng
chứng về mặt lịch sử liên quan đến các cấu trúc tại Biển Đông và chuyển các bằng
chứng này để các bên bình luận.
Theo
đó, Tòa án Thường trực Trọng tài kết luận điều mà Trung Quốc gọi là « Quyền
lịch sử » cho phép Trung quốc làm chủ vùng Biển Đông và các nguồn tài nguyên
trong vùng bị Tòa bác bỏ do tất cả lập luận của Trung quốc đều không phù hợp với
qui định của Công ước về Luật Biển .
Tòa
dẫn giải trong lịch sử những người đi biển cũng như ngư dân từ Trung Quốc hay từ
các nước khác đã sử dụng các đảo tại Biển Đông nhưng không có bất kỳ bằng chứng
nào cho thấy về mặt lịch sử, Trung Quốc đã chỉ một mình kiểm soát thật sự và
thường xuyên có trách nhiệm vùng biển này cũng như tài nguyên tại đây. Vì vậy,
Toà kết luận không có cơ sở pháp lý để Trung Quốc yêu sách quyền lịch sử đối với
tài nguyên tại các vùng biển phía bên trong “đường 9 đoạn” do Trung quốc đơn
phương tự phát họa .
Tiếp
theo, Tòa nhận thấy các đảo của Trường sa đã bị Trung quốc làm biến đổi mạnh mẽ
do việc bồi đắp, xây dựng và Tòa cũng nhắc lại rằng Công ước phân loại các cấu
trúc dựa trên điều kiện tự nhiên và dựa vào các tài liệu lịch sử để đánh giá .
Theo Công ước, các đảo tạo ra vùng đặc quyền kinh tế 200 hải lý và thềm lục địa
chỉ khi nào có khả năng khách quan và ở tình trạng tự nhiên để có thể duy trì một
cộng đồng dân cư ổn định hoặc các hoạt động kinh tế mà không phụ thuộc vào các
nguồn lực từ bên ngoài hoặc hoàn toàn chỉ có tính chất khai thác .
Toà
cũng nhận thấy rằng sự có mặt của các nhân viên công vụ trung quốc trên các cấu
trúc là phụ thuộc vào sự hỗ trợ từ bên ngoài và không phản ánh khả năng thật sự
của các cấu trúc đó . Toà kết luận như vậy không phải là sự định cư của một cộng
đồng ổn định nên không một cấu trúc nào tại Trường Sa có khả năng tạo ra các
vùng biển mở rộng .
Trên
cơ sở kết luận không một cấu trúc nào mà Trung Quốc yêu sách có khả năng tạo ra
vùng đặc quyền kinh tế, Tòa có thể không cần phải phân định ranh giới biển mà vẫn
có thể tuyên bố rằng một số vùng biển nằm trong vùng đặc quyền kinh tế của
Philippines vì không bị chồng lấn với bất cứ quyền hưởng vùng biển nào mà Trung
Quốc có thể có.
Nhận
thấy rằng các vùng nhất định nằm trong vùng đặc quyền kinh tế của Philippines,
Toà cho rằng Trung Quốc đã vi phạm quyền chủ quyền của Philippines trong vùng đặc
quyền kinh tế của nước này bằng việc can thiệp vào hoạt động đánh cá và thăm dò
dầu khí của Philippines, xây dựng đảo nhân tạo và không ngăn chặn ngư dân Trung
Quốc đánh bắt bất hợp pháp ở khu vực này .
Toà
cũng khẳng định rằng ngư dân Philippines đã có quyền đánh cá truyền thống
ở Bãi Scarborough và rằng Trung Quốc đã ngăn chặn các quyền này bằng cách hạn
chế việc tiếp cận khu vực này. Toà cũng khẳng định rằng các tàu chấp pháp của
Trung Quốc gây ra rủi ro va chạm nghiêm trọng một cách bất hợp pháp khi họ đã
trực tiếp cản trở các tàu của Philippines .
Tòa
xem xét ảnh hưởng môi trường biển do các hoạt động bồi đắp và xây dựng nhân tạo
của Trung Quốc trên 7 cấu trúc thuộc quần đảo Trường Sa gần đây và nhận thấy rằng
Trung Quốc đã gây thiệt hại nghiêm trọng các rặng san hô và vi phạm nghĩa vụ bảo
tồn và bảo vệ các hệ sinh thái dễ bị tổn thương và môi trường sống của các loài
đang suy yếu, bị đe doạ và bị huỷ diệt.
Toà
cũng cho rằng nhà chức trách Trung Quốc nhận thức được việc ngư dân Trung Quốc
đã đánh bắt các loài rùa biển, san hô và trai khổng lồ quý hiếm trên diện rộng ở
Biển Đông (bằng các biện pháp gây ra tổn hại nghiêm trọng rặng san hô) và đã
không thực hiện các nghĩa vụ trong việc ngăn chặn và chấm dứt các hoạt động
này.
Toà
nhận thấy rằng việc bồi đắp và xây dựng đảo nhân tạo trên quy mô lớn của Trung
Quốc gần đây là không phù hợp với nghĩa vụ của quốc gia thành viên Công ước
trong quá trình giải quyết tranh chấp, trong chừng mực mà Trung Quốc đã gây ra
những tác hại không thể sửa chữa được với môi trường biển, xây dựng một đảo
nhân tạo lớn trong vùng đặc quyền kinh tế của Philippines và phá huỷ các bằng
chứng về điều kiện tự nhiên của các cấu trúc ở Biển Đông còn là một phần của
tranh chấp giữa các bên.
Toà
án Thường trực Trọng tài xét xử vụ Philippines kiện Trung quốc được thành lập
vào ngày 21/6/2013, phù hợp với những quy định trong Phụ lục VII Công ước Luật
biển, đã công bố phán quyết hôm 12 tháng 7/2016 vừa qua hàn toàn bác bỏ mọi lập
luận về chủ quyền của Trung quốc trên vùng Biển Đông . Toà bao gồm Thẩm phán
người Ghana Thomas A. Mensah, Thẩm phán người Pháp Jean-Pierre Cot, Thẩm phán
người Phần Lan Stanislaw Pawlak, Giáo sư người Hà Lan Alfred H.A. Soons và Thẩm
phán người Đức Rüdiger Wolfrum. Thẩm phán Thomas A. Mensah là Chủ tịch Tòa Trọng
tài . Toà Trọng tài Thường trực là cơ quan đăng ký trong quá trình xét xử .
Tòa
Trọng tài nhắc lại rằng trong luật pháp quốc tế có nguyên tắc cơ bản là ” không
thiện chí ” không thể tự suy diễn và thấy rằng Điều 11 của Phụ lục VII đã quy định
” phán quyết… sẽ được các bên trong tranh chấp tuân thủ” . Vì vậy, Tòa Trọng tài
thấy không cần thiết phải đưa ra tuyên bố nào nữa .
Cư
xử văn minh hay hành xử cộng sản?
Trung
quốc đã từng tuyên bố «không nhìn nhận phán quyết của Tòa án Thường trực Trọng
tài, cũng không thừa nhận toà án này » vì dư biết trước sẽ bị buộc tội vi
phạm luật biển mà Trung quốc đã tham gia .
Bản
chất của cộng sản là bạo lực và dối trá . Quyền lực phát xuất từ khẩu súng. Mà
ngày nay, Trung quốc chẳng những đã mạnh về quân lực, mà còn có nhiều tiền, là
cường quốc thứ nhì thế giới thì có gì họ không dám làm?
Tử
tế lắm, họ sẽ dịu lại để tỏ bộ mặt ôn hòa, rồi từng bước nhỏ tiến hành tiếp tục
thực hiện dự tính của họ thôn tính trọn Đông Nam Á, tránh những xung đột không
cần thiết, để sau cùng làm chủ thế giới . Theo chiến thuật cố hữu « đánh
đánh, đàm đàm » .
Về
phía Việt nam, tình hình có thuận lợi nhưng Hà nội vẫn không thể chọn con đường
nào khác hơn chủ nghĩa xã hội và bám sát đít Bắc kinh. Sẵn sàng đàn áp nhơn dân
để bảo vệ chế độ xã hội chủ nghĩa hơn là bảo vệ quyền lợi đất nước dân tộc . Cộng
sản xưa nay không có riêng Tổ quốc .
Mọi
việc chắc chắn sẽ không có gì khác hơn nếu không có ai tuân hành phán quyết của
Tòa án Thương trực Trọng tài một cách cụ thể hơn . Công pháp quốc tế chỉ hợp thức
hóa những hành động du côn .
Người
xưa thường nhắc nhở «cứt trâu để lâu hóa bùn»!
© Nguyễn
thị Cỏ May
©
Đàn Chim Việt
No comments:
Post a Comment