Ngày
10 tháng 09 năm 2014 - 14:07
Bảo
tàng lịch sử quốc gia vừa tổ chức triển lãm "Cải cách ruộng đất
1946-1957" với gần 150 hiện vật, tư liệu gốc, ảnh tư liệu lịch sử.
Một
phát hiện thú vị của bác sỹ Hồ Hải về một tấm ảnh tư liệu mô tả một bữa ăn của
một gia đình nông dân sau CCRĐ được trưng bày trong triển lãm với
lời bình trên blog như sau: "Thời CCRĐ làm gì ở Việt Nam có mâm nhôm,
nồi cơm nấu bằng gas trắng không nhọ nồi, và chén đĩa đủa nhựa như thế
này?(hình triễn lãm)".
Quả
thật, vào những năm 1946 - 1957, đồ dùng trong sinh hoạt ở nông thôn chỉ gồm
nồi đất, nồi đồng, mâm đồng, mâm gỗ, muôi (vá) gỗ, đũa tre, bát đĩa đất nung
tối màu, hũ vại chĩnh sành,... Khi đó còn chưa có nồi gang, chứ không thể có
nồi nhôm, mâm nhôm, đũa thìa nhựa/sứ như trong hình được.
Thêm
nữa, thời đó người ta nấu cơm chỉ bằng rơm, rạ, củi. Vì vậy nồi nấu phải đen
kịt do khói bám vào mà người dân quen gọi là "nhọ nồi", chứ không thể
trắng như nấu bằng gas như trong tấm ảnh.
Không
rõ đây có phải là một sự nhầm lẫn về tấm ảnh tư liệu này???
Lưu
thông tin về tấm ảnh này được các trang báo đăng tải khi giới thiệu về triển
lãm:
Trên báo Đại Đoàn kết
Trên báo
ViệtNamNet
©
2014 Baron Trịnh
------------------
Wednesday,
September 10, 2014
Bài
đọc liên quan: Tôi đọc Đèn Cù
Lâu nay, vẫn thường nghe chính quyền Việt Nam đương đại lừa dối dân, không trung thực chỉ để làm tay sai cho Trung Cộng. Nhưng sau tác phẩm Đèn Cù của ông Trần Đỉnh - người sống chung với các lãnh đạo cộng sản ở Việt Nam trong những ngày đầu kháng chiến - thì mọi sự dối trá phơi bày ra giữa bàng dân thiên hạ không chối cãi được.
Lâu nay, vẫn thường nghe chính quyền Việt Nam đương đại lừa dối dân, không trung thực chỉ để làm tay sai cho Trung Cộng. Nhưng sau tác phẩm Đèn Cù của ông Trần Đỉnh - người sống chung với các lãnh đạo cộng sản ở Việt Nam trong những ngày đầu kháng chiến - thì mọi sự dối trá phơi bày ra giữa bàng dân thiên hạ không chối cãi được.
Không
biết vì Đèn Cù hay vì cái gì mà chính quyền vội vã làm cuộc triễn lãm dối trá về Cải cách Ruộng đất -
CCRĐ - năm 1946 - 1957. Cuộc triễn lãm này có cả
truyền thanh truyền hình tung hê là nó đúng đắn, và là nền tảng cho sự thắng
lợi của đảng cầm quyền. Nếu ai đọc Đèn Cù cũng sẽ nhớ Chương 5, trang 82 và 83
nội dung như sau:
Để
có phát pháo mở đầu cuộc cải cách ruộng đất, Trường Chinh chỉ thị báo
Nhân Dân tường thuật vụ đấu Nguyễn Thị Năm - Cát Hanh Long.
Tôi nhận nhiệm vụ. Trường Chinh nói phân công tôi vì cần một bài
báo viết nổi bật lên khung cảnh sôi sục, sinh động của cuộc đấu tố để ca ngợi
sức mạnh của bần cố nông được phát động, còn tội ác thì tôi cứ theo tài liệu,
cáo trạng của đội. Tôi nói tôi không dự đấu tố thì anh bảo tôi khai thác
Văn, người cấp dưỡng theo anh tới tận Đồng Bẩm và đã chứng kiến các buổi đấu
tố. Sở dĩ báo chí không dự đấu là vì giữ bí mật, ngại Đồng Bẩm cách Hà
Nội có vài chục cây số đường chim bay, Pháp có thể nhảy dù xuống đó. Cụ Hồ bịt
râu đến dự một buổi và Trường Chinh thì đeo kính râm suốt.
Có
lẽ để phối hợp với bài báo của tôi, CB (Bác Hồ) gửi đến bài
“Địa chủ ác ghê.” Thánh hiền dạy rằng: “Vi phú bất nhân.” Ai cũng
biết rằng địa chủ thì ác: như bóc lột nhân dân, tô cao lãi nặng, chây
lười thuế khóa - thế thôi. Nào ngờ có bọn địa chủ giết người
không nháy mắt. Đây là một thí dụ: Mụ địa chủ Cát - Hanh - Long cùng hai đứa
con và mấy tên lâu la đã kể các tội cụ thể và con số cụ thể.
(Trong
hồi ký nói về mười nỗi buồn của Bác Hồ, viết Bác không tán thành
đấu Nguyễn Thị Năm nhưng phải nghe
cố vấn Trung Quốc, Hoàng Tùng vô tình hay cố tình quên bài báo Bác
gây căm thù cao độ này. Đâm ra
lại đổ cho Bác cái lỗi không kiên định -
nghe cả điều sai vốn trái với ý mình.)
Dăm
bữa sau bài “phóng sự nghe kể lại,” tôi xuống Đồng Bẩm. Tình
cờ Tiêu Lang, báo Cứu Quốc, trong đội cải cách về đây còn ở
lại lo hậu sự. Tôi hỏi chuyện
bắn, anh lè lưỡi lắc đầu mãi rồi mới kể
lại.
“Sợ
lắm, tội lắm, đừng có nói với
ai, chết tớ. Khi du kích đến đưa bà ta đi,
bà ta đã cảm thấy có gì nên cứ lạy van” các anh làm gì
thì bảo em trước để em còn tụng
kinh.” Du kich quát: “đưa đi chỗ giam
khác thôi, im!.” Bà ta vừa quay người thì mấy loạt tiểu
liên nổ ngay sát lưng. Mình được đội phân công ra Chùa Hang mua áo
quan, chỉ thị chỉ mua áo tồi nhất. Và không được lộ là mua chôn địa chủ.
Sợ như thế sẽ đề cao uy thế uy lực địa chủ mà. Khổ tớ, đi mua cứ bị
nhà hàng thắc mắc chưa thấy ai đi mua áo cho người nhà mà cứ đòi cái rẻ tiền
nhất. Mua áo quan được thì không cho bà ta vào lọt. Du kích mấy
người bèn đặt bà ta nằm trên miệng cỗ áo rồi nhảy lên vừa giẫm
vừa hô: “Chết còn ngoan cố này, ngoan
cố nổi với các ông nông dân không này?” Nghe xương kêu răng
rắc mà tớ không dám chạy, sợ bị quy
là thương địa chủ. Cuối cùng bà ta cũng vào lọt,
nằm vẹo vọ như con rối gẫy vậy...”
Do
vội vã nên hình ảnh triễn lãm CCRĐ lại toàn hình ảnh mới. Và không có dấu chứng
lịch sử đúng với thời của CCRĐ một cách vụng về của kẻ nói láo. Không biết ông
giám đốc bảo tàng lịch sử quốc gia có thuộc lịch sử không với những hình ảnh
khập khiểng sau đây?
Thời
CCRĐ làm gì ở Việt Nam có mâm nhôm, nồi cơm nấu bằng gas trắng không nhọ nồi,
và chén đĩa đủa nhựa như thế này?(hình triễn lãm)
Tôi
còn nhớ, những năm 1960s dân miền Nam vẫn còn dùng nồi đồng, nồi đất.
Mãi đến thập niên 1970s thì nồi gang, nồi nhôm mới có nhờ vào tận dụng
những trang thiết bị chiến tranh để tái chế. Miền Bắc xã hội chủ nghĩa rõ
ràng quá hiện đại, nên có nồi nhôm từ khi cải cách ruộng đất nhỉ? Nên
sau 30/4/1975 thì bộ đội cụ Hồ vào Nam phải mua từng cái lốp xe đạp,
cái tăm xe đạp, đến con búp bê, cái chén mang về Bắc làm tặng phẩm.
Thương thật!
Hình ảnh CCRĐ :
Đây
là y phục địa chủ bị đấu tố và bị tử hình trong cải cách ruộng đất(hình trắng
đen) và y phục phường chèo để làm vội vàng cho triễn lãm nhằm mỵ dân?
Ông
bà nội ngoại của tôi thường mặc quần lãnh, áo the khăn đóng, mang guốc
mộc, hoặc giày vải, chứ tôi chưa thấy họ mặc áo phường chèo, hát bộ như
thế này. Vì họ giàu thật, chứ họ không giàu kiểu mafia hay trưởng giả học làm
sang, mà mặc quần áo kiểu màu mè, nhố nhăng như áo quần trong triễn
lãm!
Báo
cáo của cụ Hồ tại kỳ họp thứ 3 khóa I, Quốc hội nước VNDCCH, từ ngày
1-4/12/1953.(Hình triễn lãm)
Nhưng
sau đó chính cụ Hồ lại tuyên bố như thế này trong Hồ Chí Minh toàn tập giai
đoạn 1955-1957.(Hình triễn lãm)
Không
tham dự triễn lãm, nhưng những gì cộng đồng thế giới mạng đưa lên, tôi có thể
thấy rằng - cái nết nói láo của chính quyền đánh chết cũng không chừa. Cái này
tục ngữ ông cha gọi là, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, mà ông bà ta thường
hay nói.
VIDEO
:
TRIỄN LÃM CẢI CÁCH RUỘNG ĐẤT: CÂU HỎI KHÓ KHÔNG ĐƯỢC TRẢ LỜI
Cuộc Cải Cách ruộng đất 1 - Vết thương chưa lành
Bây
giờ đâu phải thời cụ Hồ gầy dựng sự nghiệp, mà còn đi nói láo như cụ ngày ấy?
Để đối phó với sự minh bạch thông tin, không phải là tìm cách đi nói láo kiểu
thời còn bưng bít thông tin, mà phải thực tâm công nhận những sai lầm, và lừa
dối thì mới mong có sự tha thứ của nhân dân?
No comments:
Post a Comment