6-9-2014
Được
một người bạn tặng cho cuốn Đèn Cù, tôi đã ngấu nghiến nó trong 3 ngày dù cuốn
sách đến 599 trang. Trước đó, tôi đã đọc nhiều cuốn hồi ký thuộc giai đoạn này
như: Đêm giữa ban ngày, Một cơn gió bụi, Trong gọng kềm lịch sử, Từ thực dân
đến phong kiến,… phần nào hiểu về sự thật của một giai đoạn lịch sử nhưng tôi
thật sự cuốn hút khi bắt đầu với Đèn Cù. Đèn Cù cuốn hút không chỉ lối trình
bày của một cây bút lão luyện mà còn cuốn hút vì nhiều thông tin mới mẻ.
Khác
với các tác giả khác, ông Trần Đĩnh có vị trí đặc biệt để cung cấp cho những
người hậu sinh như tôi có góc nhìn toàn cảnh, chân thực hơn giai đoạn lịch sử
1946-1975; giai đoạn lịch sử được phủ lớp sơn bóng bẩy có chủ ý của nhà cầm
quyền.
Đèn
Cù cho ta thấy: như hình ảnh voi giấy, ngựa giấy chạy vòng quanh tít mù trong
đèn cù (đèn kéo quân), Đảng cộng sản VN cũng chạy quanh thế nào dưới sức ép của
hai nước lớn trong phe XHCN-Liên Xô và Trung Quốc. Thú vị hơn nữa, ta thấy các
giáo chủ của một chủ nghĩa thần bí-hứa hẹn đưa con người đến thiên đường trên
mặt đất-chủ nghĩa Mac-Lenin đã độc quyền trong việc giải thích chủ nghĩa này
như thế nào là trong sáng: để bảo vệ sự trong sáng của chủ nghĩa Mác Lenin thì
phải không sợ Mỹ, phải đánh Mỹ.
Qua
Đèn cù, ta thấy câu nói của tổng bí thư Lê Duẩn “ta đánh Mỹ là đánh cả cho Liên
Xô, đánh cho Trung Quốc” rõ nghĩa hơn, sinh động hơn. Cuộc chiến mà sách giáo
khoa hay nói là chiến tranh thần thánh chống Mỹ cứu nước chẳng qua là một cuộc
chiến được thúc đẩy bỡi Mao Trạch Đông để phục vụ ý đồ của ông ta “Thiên hạ đại
loạn, Trung Quốc được nhờ”. Ông ta muốn đánh Mỹ đến người Việt Nam cuối cùng.
Tôi thật sự giật mình khi biết rằng Mao đã xui VN đánh Mỹ để giải phóng miền
Nam mà Trung Quốc thì không đánh nhau để giải phóng Đài Loan hay họ kiên nhẫn
để thống nhất Hồng Kông, Macao trong hoàn bình. Ít nhất điều này đã thể hiện
tâm và tầm lãnh đạo.
Thật
là đau xót khi đọc câu nhận định của tác giả (Trần Đĩnh) “Máu Việt Nam mới có
sức dịch chuyển địa chính trị mạnh mẽ và quý giá làm sao”. Mao muốn biến Việt
Nam thành bãi chọi trâu để phục vụ mưu đồ tranh quyền đoạt bá với Liên Xô cũng
như mưu đồ kéo Trung Quốc đến gần Mỹ hơn.
Đọc
Đèn Cù tôi thấy phần nào ấm lòng vì số người biết xót xa cho phận người dân
khốn khổ, hẩm hiu như tác giả còn rất nhiều. Chỉ có điều, những người tốt
thường không quyết liệt, mạnh mẽ như những người hiếu chiến. Có lẽ do đặc tính
này mà loài người còn nhiều đau khổ chăng?
Với
lượng thông tin phong phú chứa đựng trong 599 trang sách hẳn sẽ thỏa mãn nhiều
mối quan tâm khác nhau của độc giả. Là một người tham gia tranh đấu cho quyền
con người, đọc Đèn Cù tôi thấy quyền tự do ngôn luận quí đến dường nào. Nếu
ngày đó có tự do ngôn luận, hay có internet chắc chắn người dân miền Bắc sẽ
không yêu nước đến cuồng nhiệt: lớp sống đói khổ, lớp chịu bom đạn, lớp đưa
hàng triệu con em mình vào Nam chịu cảnh bi thảm: sinh bắc tử nam.
Tôi
cũng thật bất ngờ khi biết rằng ở miền Bắc cũng có phe phản chiến như ở Mỹ, chỉ
có điều họ bị bịt miệng quá nhanh chứ không được tự do nói như bên Mỹ.
Qua
đây chúng ta cũng sẽ học được bài học vô cùng quí giá là: muốn có một xã hội
tốt đẹp thì trước tiên và kiên quyết tranh đấu cho quyền tự do ngôn luận. Tuyệt
đối, không cho nhà cầm quyền lũng đoạn tất cả các kênh thông tin. Vì như cha
lập quốc nước Mỹ George Washington đã nói “một khi bị cướp đi quyền tự do ngôn
luận, chúng ta trở nên câm lặng và ngu xuẩn, như những con cừu bị dẫn đến lò
sát sinh”. Nhắc lại điều này, tôi nghĩ không mới nhưng thấy buồn là hiện còn
nhiều người Việt Nam chưa ý thức được vấn đề này để góp một tay tranh đấu cho
quyền thiêng liêng - TỰ DO NGÔN LUẬN.
Suy
rộng ra, một xã hội mà quyền con người được bảo đảm là một xã hội tránh được
nhiều nguy cơ, trong đó có nguy cơ chiến tranh, đổ máu. Một giá trị rất đáng để
tranh đấu.
Đèn
Cù là một cuốn sách tuyệt vời, chỉ có điều vì là một cuốn sách có bản quyền nên
sẽ ít người được đọc nó. Hy vọng rằng có ai làm mạnh thường quân, mua tác quyền
để có thể phổ biến rộng rãi hơn. Tôi nghĩ mạnh thường quân cho việc này là một
người yêu nước vì cuốn sách giúp công chúng hiểu biết chân thực hơn một giai
đoạn lịch sử. Như ai đó đã nói “Đèn Cù đã giải thiêng cho cuộc cách mạng Việt
Nam”, sự giải thiêng này sẽ giảm đi tính thần thánh, đỉnh cao trí tuệ nhân loại
mà ĐCS VN thường tự nhận về mình và nó góp phần thúc đẩy nền dân chủ cho Việt
Nam.
Thế
hệ trẻ như chúng tôi cần nhiều Đèn Cù hơn nữa để có hành trang chân thực góp
sức mở ra một trang sử mới cho dân tộc.
Một
lần nữa, xin cảm ơn tác giả Đèn Cù.
Xin
cầu chúc tác giả nhiều sức khỏe để thấy một Việt Nam tươi đẹp như lý tưởng mà
tác giả hy sinh cuộc đời mình để theo đuổi, bảo vệ.
Nguyễn Văn Thạnh
-----------------------------
“ĐÈN CÙ” của TRẦN ĐĨNH
No comments:
Post a Comment