Huynh
Trong Hieu (Defend the Defenders)
Posted
on April 1, 2013 | 3
Comments
Ảnh gia đình nhà văn
Huỳnh Ngọc Tuấn, Huỳnh Khánh Vy, Huỳnh Trọng Hiếu và Huỳnh Thục Vy.
Quảng Nam, ngày 31
tháng 3 năm 2013
Tôi là Huỳnh Trọng Hiếu sinh năm 1989, hiện thường trú tại Thành phố Tam Kỳ- Quảng Nam . Số điện
thoại nhà 05103858736. Tôi xin nêu ra đây những sách nhiễu cụ thể của Nhà cầm quyền VN đã áp đặt lên gia đình tôi bấy lâu nay.
Ngày
27 tháng 10 năm 1992, ba tôi là Huỳnh Ngọc Tuấn bị bắt. Họ tịch thu tất cả
những giấy tờ và bản thảo của các tác phẩm văn chương của ba tôi. Ngày 2 tháng 4 năm 1993, họ đưa ba tôi ra Tòa án Quảng Nam-Đà Nẵng,
và kết án ông 10 năm tù giam và 4 năm quản chế, tội “tuyên truyền chống nhà nước”.
Đúng mười năm sau, ba tôi được thả khỏi tù nhưng
vẫn tiếp tục bị quản chế bốn năm tại địa phương, phải thường xuyên “làm việc” với an ninh tỉnh Quảng Nam. Thời gian ở trong tù, ba tôi bị bệnh lao phổi đa kháng (do điều trị không đúng liệu pháp) và tiểu đường nên hiện giờ sức khỏe ba tôi rất
tệ. Thế nhưng ba tôi vẫn bị “mời” đi làm việc thường xuyên sau khi ra tù.
Ngày 8
tháng 11 năm 2011, hàng chục công an
xông vào nhà chúng tôi tịch thu tất cả mọi
phương tiện truyền thông của cha con tôi, mà số tài sản bị tịch thu họ đã ghi rõ trong Quyết định
tịch thu tang vật, phương tiện vi phạm (01, 02).
Ngày 2
tháng 12 năm 2011, họ ra ba Quyết định hành chính, xử phạt ba tôi 100 triệu đồng (01, 02), phạt tôi Huỳnh Trọng Hiếu 85 triều đồng (01, 02), và
phạt chị tôi Huỳnh Thục Vy
85 triệu đồng (01, 02) vì “vi phạm hành chính trong lĩnh vực Công nghệ thông tin” do ba tôi sử dụng internet làm
phương tiện để đăng tải các bài viết mà họ cho là “chống Đảng, chống Nhà nước
VN”. Cùng với việc đưa
Quyết định xử phạt cho chúng tôi, cả trăm công an bao gồm công an giao thông chặn các ngả đường vào nhà cô tôi, xông vào nhà (cha con chúng tôi ở cùng cô tôi) đánh đập và sỉ nhục bà nội, hai cô tôi và mấy cha con chúng tôi trước mặt hàng xóm. Họ còn lấy đi của cô tôi 3000 đô la Mỹ mà không ai hay biết, khi họ rút về
chúng tôi mới phát hiện ra.
Chính quyền đang tịch thu máy tính tại nhà (ảnh của Huỳnh
Ngọc Lễ)
Họ lại ra một Quyết định
Cưỡng chế thi hành Quyết định xử phạt nói trên vào ngày 21 tháng 3 năm 2012, mặc dù ba tôi, cùng với tôi và chị gái đã làm một đơn Khiếu
nại ba Quyết định xử phạt (01, 02) bất công của họ ngày 2 tháng 12 năm 2011 dành cho cả ba cha con tôi. Với
Quyết định Cưỡng chế này, họ có thể bất ngờ xông vào nhà tôi tịch thu tài sản của ba tôi để khấu trừ vào số
tiền phạt nói trên. Nhưng vì cha con tôi ở chung nhà của cô tôi và không có tài sản gì nên họ chưa tịch thu được
ngoài những lần liên tiếp tịch thu máy
laptop computer của anh em tôi.
Ba tôi và chị gái tôi là Huỳnh Thục Vy được Tổ chức bảo vệ nhân quyền Human Rights Watch trao giải nhân quyền Hellman/Hammett năm 2012
vì đã lên tiếng đấu tranh đòi hỏi nhà cầm quyền Việt Nam tôn
trọng và thực thi những giá trị nhân quyền và quyền công dân được ghi nhận trong Hiến
pháp nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, Công ước
quốc tế về những quyền Dân sự và Chính trị và Tuyên ngôn quốc tế nhân quyền của Liên hiệp
quốc.
Ngày
16 tháng 12 năm 1012, tôi thay mặt cha tôi và chị là Huỳnh Thục Vy đi New York – Hoa Kỳ để nhận giải thưởng vinh danh mà tổ chức nhân quyền HRW trao tặng.
Khoảng hơn 20h cùng ngày, tôi đã bị hải quan sân bay,
an ninh Sài Gòn áp giải đến một phòng riêng biệt để gặp một nhóm an ninh Quảng Nam. An ninh Quảng Nam vào tận sân bay Tân Sơn Nhất để tống đạt quyết định cấm xuất cảnh cho tôi với lý do là: tôi- Huỳnh Trọng Hiếu vẫn chưa đóng số
tiền phạt 85 triệu đồng VN chiếu theo quyết
định xử phạt “Vi phạm hành chính về lãnh vực Công nghệ thông tin” do ông Lê Phước Thanh, chủ tịch UBND tỉnh Quảng Nam ký ngày 2 tháng 12 năm 2012.
Ngay đêm hôm đó, an ninh Quảng Nam đã thu giữ Hộ chiếu của tôi và đến nay vẫn không trả lại.
Việc làm này là vi phạm nghiêm
trọng luật pháp Việt Nam và các Công ước quốc tế về nhân
quyền và quyền công dân. Tước bỏ của công dân quyền tự do di trú để làm việc và cơ hội học tập ở nước
ngoài. Đây là việc làm bất công thái quá đối với một người lương thiện và yêu tự do.
Tiếp
theo việc tôi bị
cấm xuất cảnh và bị
tịch thu Hộ chiếu, Nhà cầm
quyền lại tiếp tục sách
nhiễu gia đình chúng tôi. Họ chỉ đạo cho những nhân viên an ninh mặc thường
phục cùng với nhiều nhân sự cộng tác với họ trong khu vực
hàng xóm nhà tôi theo dõi nơi chúng tôi ở và những nơi chúng tôi có mặt cả ngày lẫn đêm. Gia đình chúng tôi luôn luôn ở trong tầm nhìn của An ninh và chỉ điểm. Đôi lúc những người chỉ điểm
thực hiện việc theo dõi này một cách công khai và thô lỗ làm cho cuộc sống chúng tôi khó chịu, nặng nề và bất
an.
Các chị tôi Huỳnh Thục Vy và Huỳnh
Khánh Vy vì chuyện học hành hay
công việc phải ở trọ, đều bị an ninh áp lực
chủ nhà gây khó dễ và đuổi đi không cho trọ nữa, dù có hợp đồng thuê nhà hẳn hoi và ngay cả khi chủ trọ còn đang nợ 3 triệu tiền trọ
của chị Khánh Vy. Chủ trọ dựa thế
có an ninh bao che, đã không những không trả tiền mà còn dọa đánh, dọa giết hai vợ
chồng chị Khánh Vy.
Họ còn ném cả rắn độc vào nhà chúng tôi hòng gây tai
họa. Họ làm việc này với sự cố ý và công khai trắng trợn để chúng tôi biết thông điệp của sự trừng phạt từ nơi họ. Khi chúng tôi lên đồn công an làm việc với họ, tố cáo họ bỏ rắn độc vào nhà chúng tôi, thì họ nói rằng : “Các người làm gì để hàng xóm phải thù ghét mà muốn giết các người đó thôi”. Đó là lời của một nhân viên an ninh tỉnh Quảng
Nam tên là Huỳnh Ngọc Truyền.
Một việc vi phạm nhân
quyền và quyền công dân khác vừa mới xảy ra cho chị gái tôi là Huỳnh khánh Vy là khi chị tôi làm hồ sơ xin học bổng của Chính phủ
Úc niên khóa 2013- 2015. Theo chia
sẻ của cô giáo chủ nhiệm của chị Huỳnh Khánh Vy, Công an thành phố Đà Nẵng hạch hỏi cô giáo và gởi công văn yêu cầu trường đại học Duy Tân (nơi
chị Khánh Vy đã theo học) không cho
dùng con dấu của nhà trường để giới thiệu cho sinh
viên Huỳnh Khánh Vy làm hồ sơ xin học bổng. Điều này được cô giáo chủ nhiệm Trần Thị
Thư của chị Khánh Vy giải thích cho việc bà đã rút lại việc viết thư
giới thiệu Huỳnh Khánh Vy làm ứng viên học bổng của chính phủ
Úc, cho dù trước đó bà đã rất vui vẻ hứa giúp đỡ.
Sau đó, An ninh thành phố Đà Nẵng
còn chỉ thị cho Công an phường Thuận Phước thành phố
Đà Nẵng kiểm tra tình trạng tạm trú của
vợ chồng chị Huỳnh Khánh Vy – anh Đỗ Minh Đức đang ở trọ tại số 17 Mai Lão Bạng phường Thuận Phước, quận Hải Châu. Họ áp lực với chủ nhà để đuổi chị Huỳnh Khánh Vy ra khỏi chỗ trọ trong lúc chị
Huỳnh Khánh Vy vừa mới sinh em bé được 15 ngày và trong tình trạng em bé bị nhiễm trùng sơ
sinh đang nằm ở bệnh viện Hoàn Mỹ- Đà Nẵng để điều trị.
Mới đây ngày 27/3/2013, Nhóm thân hữu Việt Thức tại Hoa kỳ đã gởi về cho chúng tôi một thùng thuốc để điều trị những bệnh thông thường. Có một điều bất thường là Bưu điện Việt Nam đã không giao hàng tận tay cho chúng tôi mà giao hàng cho một người hàng xóm của chúng tôi để họ chuyển đến .
Khi mở thùng thuốc ra chúng tôi vô cùng kinh ngạc và tức
giận vì ai đó đã mở tung thùng quà. Những lọ thuốc, hộp
thuốc đều bị khui ra, tất cả đều ở trong tình
trạng như thuốc đã bị uống dở dang.
Đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi bị đối xử như thế này, cứ
mỗi lần gởi quà là một lần bị như vậy và mức độ có khác nhau. Chúng tôi đã đến Bưu điện để khiếu nại nhưng họ vẫn làm ngơ
không thèm trả lời.
Số thuốc bị mở nắp tuy còn đầy đủ nhưng chúng tôi đành bỏ đi không dám uống nữa.
Hiện
nay, chúng tôi đang sống trên đất nước của mình nhưng chúng tôi bị bao vây, cấm
vận, sách
nhiễu đủ mọi
hình thức, mất hết mọi quyền lợi của một công dân, từ tự do cư trú đến tự do xuất ngoại (cho dù chỉ đi du học hay đi nhận
giải thưởng quốc tế), tự do tìm kiếm
một cuộc sống tốt hơn, tài sản
và sự an toàn cuộc sống của chúng tôi không được tôn
trọng.
Nhưng nghiêm trọng nhất là công an đã chỉ thị ngầm cho lãnh đạo của các bệnh viện công để sách nhiễu chúng tôi nếu chúng tôi đến khám và điều trị bệnh. Xin kể ra đây một
trường hợp trong nhiều trường hợp khác mà
chúng tôi chưa có dịp thông báo đầy đủ. Năm 2011 và 2012, chị Huỳnh Thục Vy đến bệnh viện cứu cấp vì chứng viêm loét dạ dày và một lần khác là do nhiễm trùng đường ruột. Nhưng bệnh viện tỉnh Quảng Nam đã không giúp gì cho chị Huỳnh Thục Vy, họ bỏ mặc chị đau đớn, cuối cùng chúng tôi quyết định đi bệnh viện Hoàn Mỹ- Đà Nẵng trong đêm.
Vì an toàn và sức khỏe bản thân, chúng tôi không còn dám đến khám và chữa bệnh tại bệnh
viện do Nhà nước quản lý nữa. Dù khó khăn về tài chánh và phương tiện đi lại
trên quãng đường 80 km từ Quảng Nam đi Đà Nẵng khi cần cứu cấp kịp thời nhưng chúng tôi chỉ có thể khám và điều trị tại bệnh viện
tư Hoàn Mỹ- Đà Nẵng.
Không
gian và điều kiện sinh tồn của chúng tôi đã bị nhà cầm quyền thu hẹp một cách có kế
hoạch, an ninh của chúng tôi
đang bị đe dọa.
Chúng tôi kêu gọi sự quan
tâm và giúp đỡ của cộng đồng quốc tế, các tổ chức nhân quyền và chính phủ các quốc gia Tự do – Dân chủ xin hãy lên tiếng bảo vệ các quyền căn bản của chúng tôi, trong đó có quyền tự do được sống mà không bị kỳ thị, đe dọa hay mưu sát.
Chúng tôi yêu cầu nhà cầm quyền Việt Nam tôn trọng quyền được sống và quyền mưu cầu hạnh phúc của gia đình chúng tôi, trả lại hộ chiếu cho tôi để tôi được tự do hành xử quyền của mình mà không bị ai hạn chế, chấm
dứt mọi sách nhiễu và đe dọa, được đối xử công bằng theo tinh thần pháp luật, được hưởng tất cả mọi quyền lợi của một
công dân mà không phải xin cho.Quan
trọng hơn tất cả là quyền bất khả xâm phạm về sức khỏe và an toàn của từng thành viên trong gia đình tôi.
Huỳnh Trọng Hiếu (Defend the Defenders)
***
The Vietnamese Authorities’ Violation on Our Family’s Civil
Liberties and Human Rights
Translated
by Lê Anh Hùng (Defend the Defenders)
Quang Nam, 31 Mar, 2013
I am Huynh Trong Hieu, aged 24, currently living in Tam
Ky City, Quang Nam province; my home phone number is 05103858736. I shall
present here those harassments that the Vietnamese authorities have inflicted
upon our family so far.
On 27 October 1992, my father, Huynh Ngoc Tuan, was
arrested. All of his documents and literary manuscripts were confiscated. On 2
April 1993, the authorities brought him to Quang Nam-Da Nang Provincial Court,
sentencing him to 10 years in prison plus 4 years under probation with charge
of “propagandizing against the State”.
Exactly ten years later, my father was released from prison, but
he was still under administrative probation for four years in the village,
repeatedly having to “work” with Quang Nam provincial security force. During
the time in prison, my father was suffered from multidrug-resistant pulmonary
tuberculosis (due to mistreatment) and diabetes, so he is in very poor health
now. In spite of that, after his release from prison, he is repeatedly
“invited” to work with security force.
On 8 November 2011, dozens of policemen rush to our house,
seizing all of our communication gadgets (01, 02)
(confiscated possessions being written down in the decision on the confiscation
of exhibits and means of the violation of the law).
On 2 December 2011, the authorities issued three administrative
decisions, imposing a fine of 100 million VND on my father (01, 02), a
fine of 85 million VND on my sister Huynh Thuc Vy (01, 02) and
another fine of 85 million on me (Huynh Trong Hieu) (01, 02) for
“violating administrative rules in the field of information technology”,
because my father used the Internet to post those articles that they claimed as
“against the Party and the State of Vietnam.” In addition to handing these
penalty decisions to us, a group up to 100 policemen, including traffic police,
blocked all roads leading to my aunt’s home, where my father and my two sister
and I live with her, rush to the house to hit and insult my paternal
grandmother, my two aunts, my father, my two sisters and I in the presence of
our neighbours. They even took 3,000USD of my aunt away without being noticed;
only after they retreated we discovered that.
The authorities confiscate PCs at my home (photo of Huỳnh
Ngọc Lễ)
Additionally, they issued an enforcement decision dated 21 March
2012 on the implementation of the above penalty decisions, despite the fact
that my father, together with my sister and I, had submitted a letter of appeal
(01, 02) on
these unjust decisions. With this enforcement decision, they can suddenly rush
to our house to seize our possessions to deduct from the fines. But because we
live in my aunt’s house and have no assets so they had confiscated nothing
except seizing our laptops repeatedly.
My father and my sister Huynh Thuc Vy were awarded
Hellman/Hammett grants by Human Rights Watch (HRW) for our struggle to demand
the Vietnamese government respect human rights and civil rights as stipulated
in the Constitution of the Socialist Republic of Vietnam, the International
Covenant on Civil and Political Rights, and the Universal Declaration of Human
Rights.
On 16 December 2012, on behalf of my father and my sister Huynh
Thuc Vy, I was to go to New York to receive the awards granted by HRW.
About 20h the same day, I was escorted by Tan Son Nhat Airport
customs officers and Sai Gon security officers to an isolated room to meet a
group of Quang Nam provincial security officers. The Quang Nam provincial
security officers went to the Tan Son Nhat Airport to notify me of a decision
prohibiting me from leaving the country on account that I, Huynh Trong Hieu,
had not paid the fine of 85 million VND as imposed by the decision of penalty
for “violating administrative rules in the field of information technology”
which was signed by Mr Le Phuoc Thanh, Chairman of the Quang Nam
Provincial People’s Committee, on 2 December 2011. That night, the Quang Nam
security officers also seized my passport, which they have not returned to me
yet.
This was a severe violation of Vietnamese laws as well as
international conventions on human rights and civil rights – depriving citizens
of the freedom of immigration for working and of the chance to study abroad. It
was so unjust for an honest man who adores freedom.
After prohibiting me from leaving the country and seizing my
passport, the authorities continue to harass our family. They order security
officers in civilian clothes, together with many people who cooperate with them
in my neighbourhood, to keep an eye on where we live and where we go, both day
and night. Our family is always in the sight of the security force and
informers. Sometimes, these informers conduct the work so openly and rudely
that it makes our life uncomfortable, difficult and insecure.
My sisters Huynh Thuc Vy and Huynh Khanh Vy, who
usually have to live as lodgers for the purpose of study or work, both have
security force pressure house masters to make difficulties and dismiss them,
despite the fact that they have rental contracts and even when the house master
still owe Khanh Vy 3 million VND. Counting on the shield of the security force,
the house master not only didn’t repay the money but also threatened to hit and
kill both Khanh Vy and her husband.
They even threw poisonous snakes into our house in order to
wreak disaster upon us. They did this intentionally and in a flagrantly open
way so as to send us the message of their punishment. When we went to a police
station to work with them, accusing them of throwing poisonous snakes into our
house, they said: “What you do makes your neighbours hate you so much that they
want to kill you.” These were the words coming from the mouth of the security
officer named Huynh Ngoc Truyen of Quang Nam province.
Another case of human rights and civil rights recently happened
to my sister Huynh Khanh Vy when she prepared a dossier to apply for a
scholarship from the Australian government for the school years 2013-2015.
According to the class head teacher of Huynh Khanh Vy, the Da Nang
Municipal Public Security questioned her and sent an official letter to Duy Tan
University (where Khanh Vy studied), asking them not to use the school’s stamp
in the letter recommending student Huynh Khanh Vy as a candidate for
scholarship. This was the explanation given by Huynh Khanh Vy’s class head
teacher Tran Thi Thu for her withdrawal of writing the letter
recommending Huynh Khanh Vy as a candidate for the Australian government’s
scholarship, although she had nicely promised to help.
After that, the Da Nang security force instructed the police of
Thuan Phuoc ward, Da Nang, to check temporary residence status of Huynh
Khanh Vy and her husband, Do Minh Duc, who were living as lodgers at
17 Mai Lao Bang street, Thuan Phuoc ward, Hai Chau district. They pressured the
house master to dismiss Huynh Khanh Vy while she had just given birth to a
child for 15 days and the child got infected and was in Hoan My hospital (Da
Nang) for treatment.
Recently, on 27 March 2013, a group named Viet Thuc Brotherhood
in USA sent us a box of medicine for the treatment of ordinary diseases. The
unusual thing was that the Vietnam Post didn’t deliver the gift directly to us
but to one of our neighbours and he brought it to us.
Opening the box, we were extremely surprised and angry because
someone had opened it. The bottles and boxes inside were all opened and in a
state as if the medicine was already in use.
This was not the first time we were treated like this, it
happens whenever we receive gifts, only with different degrees of damage. We
went to the Post Office to complaint but they just kept ignoring, even didn’t
bother to reply us.
Although the opened medicine was still in full, we resigned
ourselves to giving it up: we have no confidence to use it.
At present, though we live in our country but still we are
surrounded, sanctioned and harassed in all forms, losing all rights as a
citizen, from the freedom of residence to the right to travel abroad (even when
we only go for the purpose of study or receiving international awards) to the
right to seek a better life; our assets and life security are not respected.
Most alarmingly, the police has tacitly instructed leaders of
public hospitals to harass us if we go there for diagnosis and treatment. To
single out one of many cases that we have not fully informed: In 2011 and 2012,
my sister Huynh Thuc Vy had to go to hospital for emergency treatment
once for erosive gastritis and once for intestinal infectious disease. Quang
Nam Provincial Hospital did nothing for her, they just left her in pain. Finally,
we decided to take her to Hoan My hospital (Da Nang) that night.
For security and health reasons, we no longer dare to go to
state-run hospitals for diagnosis and treatment. In case of emergency
treatment, we can only go to the private hospital Hoan My in Da Nang while
facing financial and vehicle difficulties to cover the length of 80km from
Quang Nam to Da Nang.
Our space and conditions for existence have been narrowed by the
authorities systematically; our security is under threats.
We hereby appeal for the concerns and help from the
international community; human rights organizations and governments of liberal
and democratic nations should voice their concern over our basic rights,
including the right to life without discrimination, threat or attempted
assassination.
We demand that the Vietnamese authorities respect our family’s
rights to life and the pursuit of happiness, return my passport so that I can
exercise my rights without any limitation by anyone, put an end to every kinds
of harassment and threat, treat us fairly according to the spirit of the law,
and let us enjoy every civil rights without any kind of permission. Most
important are inviolable rights to health and security for each member of my
family.
No comments:
Post a Comment