Sunday, 14 April 2013

ÔNG VƯƠNG TRÍ NHÀN LÀ "NHÀ NGHIÊN CỨU VĂN HÓA" ? (Đàm Mai Đạo - Dân Luận)





Đàm Mai Đạo
Chủ Nhật, 14/04/2013

Tin liên quan:

Ông Vương Trí Nhàn

Đọc bài viết nhan đề: "Trình độ sống của người Việt còn thấp!" [1], tôi quá ngạc nhiên trước những nhận định và đánh giá về trình độ, tính cách dân tộc Việt của ông Vương Trí Nhàn. Tôi ngờ rằng, ý định của ông chỉ xoay quanh những thói xấu của người Việt (có lẽ chỉ là dân tộc Kinh), hơn là những lượng định phẩm chất toàn bộ dân tộc Việt Nam. Dù là thói xấu, nhưng những thói xấu đó không thể xem là của riêng người Việt, bởi hầu như những tính xấu (theo ông Nhàn, nó phản ánh trình độ dân tộc) như: bạo lực, tham lam, xảo trá, đố kỵ, mê tín dị đoan v.v... hầu như dân tộc nào trên thế giới cũng có.

Dù cho ông chỉ có ý định nói về người Kinh (dân tộc đông nhất tại Việt Nam), vẫn là điều mà cá nhân tôi cho rằng khá hời hợt. Bài viết làm cho người đọc tưởng tượng ra hình ảnh: ông Vương Trí Nhàn đang đứng trước cánh rừng già nguyên sơ quý hiếm được mệnh danh là "Bản sắc dân tộc Việt Nam" với những cảnh vật mờ ảo của buổi chiều tà ảm đạm rồi ông vội vã lượng định hết sức sơ sài cùng một chút võ đoán. Cũng có thể, từ cánh rừng quý giá đó, ông đã từng bị một hoặc vài tai nạn nào đó, có thể do bất cẩn trong lúc thám hiểm hoặc có thể ông tham gia cùng đoàn quân lâm tặc để phá rừng hoặc những kẻ săn trộm thú quý hiếm và rồi lãnh những sự trừng phạt từ rừng xanh chăng? Từ những tai nạn đó, tay không trở về, ông đã vội kết luận đó là cánh rừng nguy hiểm, đáng sợ và không có gì thú vị để khám phá, gìn giữ như là những tài sản quý giá cho thế hệ mai sau?

Nhận định một cá nhân đã khó, viết về một người nổi tiếng càng khó và buộc người viết phải cẩn trọng vô cùng để không thất thố. Tôi vào wikipedia, trong đó cho thấy [2]:

Giáo sư Nguyễn Huệ Chi đã nhận xét nhẹ nhàng về ông Vương Trí Nhàn:
Trong số những cây bút phê bình lý luận Việt Nam hiện đại, Vương Trí Nhàn là một người từ mấy chục năm nay đã tạo được một giọng điệu riêng khó lẫn. Ông không phải là người tiếp cận thật sâu một vấn đề gì đó và triển khai nó đến tận cùng, mà thường vấn đề gì cũng lướt qua một cách nhẹ nhàng, nhưng lại có những nhận xét khá thâm thúy.

Ngoài GS. Nguyễn Huệ Chi, Nhà văn Ngô Thảo có cách đánh giá khác:
"Người ta nói, anh Vương Trí Nhàn từ một nhà phê bình văn học trở thành một nhà nghiên cứu văn hóa. Tôi rất nghi ngờ tính khoa học những loạt bài đó."
"Anh Nhàn là người ham học hỏi, đọc rất nhiều, nhưng cái kiến thức và cái tư tưởng của anh Nhàn, tôi rất nghi ngờ. Đó là khoảng cách của một người chủ trương phê phán thị trường, nhưng chính mình lại chìm ngập trong thị trường"

Tôi nghĩ, không riêng nhà báo Minh Phương vất vả khi phỏng vấn ông Vương Trí Nhàn qua bài viết thượng dẫn, mà các nhà báo khác cũng khó khăn rất nhiều bởi cách trả lời của ông dù êm nhẹ nhưng vòng vo không bao giờ đi thẳng vào câu hỏi, ngoài ra ông tỏ ra bảo thủ và cực đoan. Thật khó để nghĩ ông là một người "nghiên cứu văn hóa" hay "phê bình văn học", bởi ông khó chấp nhận bản thân sai hay những lỗ hổng trong cách lập luận. Một ví dụ buồn dưới đây, cho thấy phóng viên đã kiên nhẫn để cuộc phỏng vấn được tốt đẹp nhưng ông Vương Trí Nhàn tỏ ra cay cú (dù nhẹ nhàng) và bất hợp tác, đành hanh (trích):

PV: Nếu không nhận thức được mình thì chúng ta sẽ không có những triều đại rực rỡ như Lý, Trần, Lê, sẽ không có những anh hùng hào kiệt, các vị anh quân của các triều đại. Nếu không nhận thức được thì sẽ không có các tác phẩm nghệ thuật kinh điển. Nếu không nhận thức được chúng ta sẽ không có cuộc sống ngày hôm nay. Nếu không nhận thức được thì dân tộc Việt không thể có một nền văn hóa như vậy. Chúng ta cần đưa ra một trường hợp cụ thể. Theo ông, Nguyễn Du có nhận thức được mình không khi viết ra một tác phẩm như Truyện Kiều?
VTN: Tùy bạn, bạn cứ nói những điều này trên mặt báo. Một người như Nguyễn Du nhận thức được không có nghĩa là cả dân tộc nhận thức được.
PV: Ông nói sao? Một thiên tài như Nguyễn Du cũng không biểu hiện cho nhận thức của dân tộc sao?
VTN: Không có nghĩa là như thế. Tôi sẽ không gặp lại bạn nữa. Tôi đi về đây. Tôi không thích kiểu nói chuyện này.
(hết trích)

Quay trở lại với bài viết "Trình độ sống của người Việt còn thấp!", tôi nhận thấy:

Khi ông Nhàn đưa ra những câu chuyện cổ tích như: "Tấm Cám", "Trí Khôn" để quy kết "bạo lực nằm sâu trong văn hóa Việt" quả đáng choáng váng cho không chỉ những người yêu mến ông Nguyễn Đổng Chi - tác giả của 5 tập truyện "Kho tàng truyện cổ tích Việt Nam", được xem là tập hợp khá đầy đủ chuyện cổ tích Việt Nam. Cổ tích Việt Nam, nếu theo cách lý giải của ông Vương Trí Nhàn, có thể nói, dày đặc trong đó là... "bạo lực". Không chỉ là bạo lực mà còn nói đến những tính cách khác như: vong ân bội nghĩa (Sự tích Con Muỗi), tham tàn hiểm độc (Thạch Sanh Lý Thông), tham sang phụ khó, ma mãnh (Sự tích Thạch Sùng), thác loạn (Chữ Đồng Tử), thậm chí có thể quy kết "Sự Tích Trầu Cau" là cổ súy cho việc loạn luân, "Sự tích quả dưa hấu" là ủng hộ cho những nghịch tử, cũng đúng theo ý ông Nhàn v.v... và hàng hà sa số câu chuyện khác. Nếu quả thật vậy, dân tộc Việt Nam này từ đâu và làm sao mà tồn tại cho đến ngày nay giữa muôn trùng những thói xấu bất tận như thế?!

Truyện cổ tích là những câu chuyện mà không ai có thể biết rõ thời điểm được kể ra, chỉ biết là rất xưa. Nói điều này để thấy sự gắn kết chuyện cổ tích với xã hội hiện đại ngày nay (ít nhất là 20 năm trở lại đây - khoảng thời gian mà đạo đức Việt Nam ngày càng suy đồi), phải chăng quá khập khiểng và ngây ngô? Xã hội ngày nay chẳng phải đang cổ võ và đòi hỏi quyết liệt cho một nếp sống tuân thủ pháp luật? Chỉ tiếc pháp luật Việt Nam hiện tại vẫn chỉ là trò hề đối với nhân dân. Đó có phải là điều mà ông Vương Trí Nhàn bỏ qua một cách đáng tiếc, khi viện dẫn chuyện cổ để áp đặt cho tính cách, trình độ của người Việt?!

Ông Vương Trí Nhàn nói: "Dân ta đâu có tin nhiều thần thánh! Người ta nô nức đi chùa, đi đền, không gì khác là để hối lộ thần thánh, mặc cả với thần thánh". Thoạt nghe phân tích, có vẻ đúng thế. Không thể chối bỏ mê tín dị đoan ngày nay nảy nở khủng khiếp với những hủ tục, lễ lạt đầy chất ma mị. Thử hỏi, "khai ấn đến Trần" ai chủ xướng? Tại sao ngày Giỗ Tổ Vua Hùng bị lãng quên, cho mãi đến những năm sau này (2007) mới được hồi phục? Lại rất đau lòng để chỉ ra cái cách tưởng nhớ Tiền Nhân theo kiểu được thêm ngày nghỉ, để xả hơi, tụ họp ăn chơi và cổ súy như là một ngày dành cho hưởng thụ thay vì để thật sự nhớ về Người đã dựng nên nước Việt? Còn nhiều lễ lạt khác như: Hội Chùa Hương, Tết Trung Thu v..v... ngày càng méo mó đến thê thảm. Ai phải chịu trách nhiệm? Ngay đây, khi nhắc về "thần thánh", ông Vương Trí Nhàn đã bộc lộ lỗ hổng kiến thức rất lớn, ông không phân biệt được 3 lĩnh vực: Tâm Linh - Tôn Giáo - Mê tín dị đoan. Dường như ông đánh đồng cả 3 lĩnh vực này với nhau thì phải?!

Mặt khác, giữa một xã hội loạn lạc, vô chính phủ hiện nay; đứng trước những thiên tai, nhân tai, và cả... "chế độ tai", người dân không còn một chỗ nào bấu víu để được giải quyết thấu tình đạt lý trước những tranh chấp lợi ích đầy dãy, trước những tai nạn "trên trời rớt xuống" rình rập, trước những cái chết oan khiên, cho đến gia đình Đoàn Văn Vươn tề tựu tại Giáo Đường cầu nguyện Đức Chúa v.v..., thử hỏi những người dân côi cút, trắng tay như thế, nếu không bám víu vào Đức Chúa, Đức Phật thì họ sẽ tìm chỗ nào để nương tựa, để cầu xin, để hy vọng mong manh tìm chút bình an cho cuộc sống đối mặt với quá nhiều bất trắc?

Lý luận theo ông Vương Trí Nhàn, không hiểu ông sẽ lý giải như thế nào về trường hợp GS. Ngô Bảo Châu, cũng quan tâm đến tâm linh, lúc trẻ, trước khi thi, ông Châu thường hay tới chùa và thích ông ngoại đưa đón khi thi, vì tin rằng may mắn sẽ đến [5]. Theo quan điểm ông Nhàn, hoàn toàn có thể quy kết ông Châu như là lợi dụng thần thánh cùng với trình độ thấp?!

Một thực trạng ê chề không ai có thể chối cãi, Tôn giáo đã bị chà đạp, phỉ báng và rẻ rúng kể từ ngày người cộng sản áp đặt ách cai trị bạo tàn tại Việt Nam, trong khi họ luôn nói ngược. Không chỉ giới cấp cao mà ngay cả những người đắm chìm trong giáo điều cộng sản, họ cũng chưa bao giờ nhìn nhận và đánh giá đúng vai trò Tôn giáo trong một xã hội băng hoại đến cùng cực, bằng chứng dẫn ra đây là của một vị giáo viên nhiều năm dạy chính trị liên quan đến Marx - Lenin:

huycanh (khách viếng thăm) gửi lúc 22:16, 11/04/2013 - mã số 83942
Tôn giáo giúp chúng ta đến với cái linh thiêng, huyền bí, vượt lên trên cái hữu hạn, trần trụi của đời sống-đó là một mặt,là ý nghĩa của tôn giáo, tuy nhiên cũng phải thấy :tôn giáo là hạnh phúc hư ảo của nhân dân. Đó là một luận đề lịch sử, theo tôi, hoàn toàn chính xác của Marx.

Tôn giáo có sự linh thiêng, nhưng chưa bao giờ là huyền bí (theo cách mê tín dị đoan), bởi Tôn giáo là những gì trong sáng, thánh thiện nhất mà con người mãi luôn cần đến. Chính vì vậy, Tôn giáo không bao giờ là "hạnh phúc hư ảo". Bởi nếu Tôn giáo là "hạnh phúc hư ảo" thì không thể tồn tại và lan tỏa rộng khắp vượt khỏi không gian và thời gian mấy ngàn năm qua. Chúng ta đều biết trên tờ giấy bạc của Mỹ có dòng chữ "In God We Trust", chiếu theo quan điểm của chế độ hiện nay, có thể nói trình độ dân Mỹ cũng... thấp (?)(!). Một người quen (cũng là đảng viên) đã từng thắc mắc với tôi về hình thức "Xưng Tội", ông ta nói, đại ý: Lạ quá! Xưng tội xong, là hết tội. Vậy, sau đó họ có thể tiếp tục làm tội rồi vào xưng tiếp. Cứ vậy thì còn gì nói nữa. Tôi bật cười và nói với ông ấy rằng: "Chỉ khi nào ông thật sự làm người Công giáo nghiêm túc, ông sẽ hiểu". Điều đáng nói là những người này, luôn lấy suy nghĩ chủ quan của họ để áp lên mọi việc mà không bao giờ tìm hiểu một cách nghiêm túc.

Theo wikipedia, ông Vương Trí Nhàn cũng lớn lên và mưu sinh dưới chế độ cộng sản. Đó có thể cho thấy, có một ít liên quan giữa quá trình sinh sống, hấp thu giáo dục nhiều năm trong một chế độ nhất định với nhận thức về Tôn giáo.

Nếu ông Nhàn thiếu vắng hẳn tính chất quan trọng - Tôn giáo trong việc "nghiên cứu" gắn kết với "trình độ sống" thì ông Huy Canh cho thấy hình như chưa bao giờ nghiên cứu một chút gì về Tôn giáo, chí ít đọc nghiêm cẩn về một quyển sách nói về Tôn giáo chính thống nào đó. Trong khi những người mang nặng chất giáo điều này, họ có vẻ vẫn chưa phai lạt, mà vẫn xem "chủ nghĩa hư vô" có tên gọi là "chủ nghĩa Marx - Lenin" cho đến nay vẫn đúng (!). Tôi ngờ rằng, chính họ đang tự ru ngủ bằng chính cái "hạnh phúc hư ảo" mà họ lầm tưởng do Tôn giáo mang tới.

Cũng trong bài viết của ông Nhàn đang được bàn luận, ông nói: "...Chúng ta cũng đã từng kêu ầm lên khi có hiện tượng các cô gái đi lấy chồng Hàn Quốc… Rồi có làm gì thêm đâu". Đúng vậy, không chỉ là thảm nạn mà có thể nói đó là sự sỉ nhục quốc thể từ cái gọi là "cô dâu Hàn Quốc", "cô dâu Đài Loan", "cô dâu Trung Quốc" mà nạn buôn người cả cho việc bán thân đến nô lệ lao động xảy ra đầy các nước, mới đây xảy ra tại Nga đã làm bàng hoàng, chết lặng cho sỉ diện dân tộc do chủ chứa Nguyễn Thúy An [6] cầm đầu làm mưa làm gió nhiều năm với sự tiếp tay của quan chức cộng sản Việt Nam tại Nga, rồi hùng hồn tuyên bố đã mua đứt và dính dáng chằng chịt với quan chức và con cái của họ. Thử hỏi ông Nhàn, khi ông dùng chữ "chúng ta" ở đây là "chúng ta" nào? Những phụ nữ, trẻ em bị buôn bán để phục vụ tình dục như thế, ai, tổ chức nào phải chịu trách nhiệm? Một hội đoàn nào đó được thành lập tự nguyện tại Việt Nam chỉ duy mục đích lên tiếng và đấu tranh cho những người phụ nữ đáng thương đó, có được hoạt động chăng hay bị bắt giữ ngay lập tức với chiêu bài "79" hoặc "88"? Ai sẽ đứng ra để giải trừ thảm họa buôn người như thế này? Hay lại đổ thừa do "trình độ sống" dân Việt "thấp"?! Tôi cho đó là sự khinh rẻ tồi tệ dân tộc thì đúng hơn!

Giáo dục - lĩnh vực phản ánh rõ nét về trình độ của dân tộc nào đó. Còn gì để bàn cãi với nền "giáo dục XHCN" hiện nay? Cậu bé khôi ngô Đỗ Nhật Nam bị sỉ vả và chỉ trích dồn dập, chỉ vì dám nói thật những suy nghĩ của mình, có là gương điển hình của một sự bóp chết "trình độ" người Việt không?

Một người được xem là "nhà nghiên cứu văn hóa" nhất định phải có kiến thức vừa sâu vừa rộng trên nhiều lĩnh vực liên quan. Người đó còn phải có tư duy vận động liên tục, nhãn quan nhạy bén và hiện đại để hòa hợp với thời đại và cần nhận thức rõ thế giới đang đổi thay chóng mặt với khái niệm "toàn cầu hóa", "thế giới phẳng", "kinh tế tri thức". Ngày nay tri thức không còn bị những "biên giới" như là những hàng giậu ngăn cách. Nghiên cứu văn hóa không thể tách rời, chẻ nhỏ hay cắt khúc như cắt ổ bánh mì đối với những hiện tượng cần nghiên cứu.

Tóm lại, dân tộc Việt Nam hiện nay tan hoang về nhân cách sống, rách bươm về đạo đức vì:
- Tôn giáo bị rẻ rúng, đàn áp.
- Pháp luật chỉ là những manh giấy vô nghĩa.
- Giáo dục bóp chết sự sáng tạo.
- Thiếu vắng một xã hội dân sự thông qua việc thành lập những hội đoàn để người dân có tiếng nói đấu tranh cho lợi ích của mình (ví dụ: Hội những người chống tệ buôn người, Công đoàn độc lập, Hội dân mất đất oan v.v...).
- Chế độ độc đảng toàn trị đang tôn sùng và cổ súy trong nhân dân vai trò bạo lực trở thành công cụ và phương pháp hữu hiệu nhất để giải quyết mọi vấn đề.

Chính những thiếu vắng và hụt hẫng nói trên đã phá nát cái gọi là "trình độ" mà ông Vương Trí Nhàn gọi là "thấp" để rồi áp đặt vô lý cho dân tộc Việt Nam.

Chỉ có trả lại và nâng cao Quyền Con Người mới mong giải quyết vấn đề văn hóa nói riêng và mọi vấn đề nói chung tại Việt Nam.

Đàm Mai Đạo

(Tôi ủng hộ Phong Trào Con Đường Việt Nam)
_____________

[2] Vương Trí Nhàn (Bách khoa toàn thư mở Wikipedia)
[4] Nguyễn Đổng Chi (Bách khoa toàn thư mở Wikipedia)




No comments:

Post a Comment

View My Stats