Monday 24 December 2012

[NHÂN ĐỌC "BÊN THẮNG CUỘC"] - NHỮNG NGƯỜI THUA TRẬN (Huy Phương)





[Nhân đọc “Bên Thắng Cuộc”] 
Huy Phương
December 23, 2012 ·

Kính thưa Các Bạn,
Câu chuyện do Huy Đức viết về ngày 30/4/75 tại Dinh Dộc Lập Saigon trong “Bên Thắng Cuộc” quá đơn giản, quá lịch sự cho những người thắng trận vào dinh Độc Lập.

Đây mới là sự thật do những nhân chứng có mặt hôm đó trong dinh trình bày, viết thành bản văn, (Đại tá Dương Hiếu Nghĩa, Cựu Dân Biểu Nguyễn Văn Binh ) tỏ những người lính “tiếp thu” rất hung hản, mọi rợ, thiếu giáo dục, kể cả một ôngTrung Tá Bùi Văn Tùng, chính ủy Lữ Đoàn Xe Tăng 203.

Tác giả Huy Đức có biết chuyện này không hay chỉ viết theo văn bản tường thuật của báo chí Hà Nội. Xin quý Vị bình tâm đọc kỹ. Nếu cần vào “Hồi Ký Dang Dở” của Dương Hiếu Nghĩa). Chúng tôi sẽ trở lại vấn đề này khi đọc xong tập I:  “Giải Phóng” của ” Bên Thắng Cuộc”

Xin thành thật cám ơn.
Huy Phương

-------------------------

(TRÍCH)

“Trước hết chúng ta nhìn lại cuộc đầu hàng miền Nam ngày 30 tháng 4, 1975 tại Dinh Ðộc Lập, Sài Gòn. Theo David Butler, tác giả cuốn The Fall of Saigon (1984), ghi lại tường thuật của phóng viên Neil Davis, một người Úc biết tiếng Việt làm việc cho đài truyền hình NBC của Mỹ, có mặt trong dinh lúc bấy giờ, thì khi xe tăng đã vào sân cỏ, hai bộ đội trẻ là Pham Huy Do và Pham Huy Nghe (ghi tên không có dấu tiếng Việt theo như trong sách), tay ôm súng, chạy vào trong dinh, sau khi kéo cờ Mặt Trận trên nóc, Nghe đi tìm Tổng Thống Dương Văn Minh, vừa chạy vừa quát to: “Ai là Dương Văn Minh? Dương Văn Minh hãy bước ra và quì xuống.” Vừa lúc thì Do dẫn vào bốn chính ủy, một người tự giới thiệu là Trung Tá Bùi Văn Tùng, chỉ huy đoàn chiến xa vào Dinh Ðộc Lập.

Sau này tài liệu của Cộng Sản ghi chép thì Bùi Văn Tùng có nói với Tổng Thống Dương Văn Minh là: “Ông không còn gì để bàn giao…” Nhưng sự thật, theo “Hồi Ký Dang Dở..” của cựu Ðại Tá Dương Hiếu Nghĩa ghi lại lời kể của Cựu Dân Biểu Nguyễn Văn Binh (nguyên Quận trưởng Gò Vấp) có mặt trong Dinh Ðộc Lập vào giờ ấy, thì:
“Thấy vị sĩ quan nầy đeo đầy sao vàng trên cầu vai nền đỏ, vì không biết cấp bậc của quân đội Miền Bắc, nên ông Minh tưởng rằng mình đang đứng trước một tướng lãnh cao cấp:
“Thưa quan sáu, tôi đã chờ ông từ ban sáng để trao quyền cho ông.”
Sĩ quan nầy dùng danh từ “mầy tao” xẵng giọng hách dịch và đanh đá lên tiếng:
“Mầy dám nói là trao quyền hả? Mầy chỉ là một kẻ cướp quyền và một bù nhìn. Mầy làm gì có ‘quyền’ nào để giao cho tao? Chúng tao lấy được quyền đó bằng khẩu súng nầy đây. Ngoài ra tao xác nhận với mầy là tao không phải là tướng mà chỉ là một trung tá ủy viên chính trị của một đơn vị chiến xa. Kể từ bây giờ tao cấm mầy không được ngồi xuống!”

Cũng với thái độ ấy, y nói với ông Nguyễn Văn Hảo, khi ông này ngỏ ý muốn trao “món quà” 16 tấn vàng cho Bắc Việt:
“Ðó không phải là quà mà là chiến lợi phẩm của chúng tao, tao phải tịch thu, mầy hãy trao ngay cho tao đi!”

Ðọc đến đây, thấy vừa buồn vừa nhục!

Ngày nay chúng ta đã rõ Nghĩa Trang Quân Ðội Biên Hòa và thân phận của người lính miền Nam đã bị đối xử như thế nào. Về người chết thì ngay khi Cộng Sản vào Saigon, ngày 3 tháng 5, Nghĩa Trang Quân Ðội Hạnh Thông Tây, Gò Vấp đã bị bọn Cộng Sản Bắc Việt dùng xe ủi đất san bằng hết ngay chiều ngày hôm đó. Về người sống thua trận, thì cũng trong “Hồi Ký Dang Dở,” Ông Dương Hiếu Nghĩa cho biết: “Ngay tại tỉnh Vĩnh Long, các ông cai tổng Nguyễn Văn Dần, Nguyễn Văn Xôm, Nguyễn văn Thêm đều bị họ kết án là ‘có tội với nhân dân’ mà không thông qua một tòa án nào, và bị hành quyết ngay khi bị bắt, bằng vũ khí thô sơ như búa, mã tấu… Riêng ngôi mộ của Trung Úy Dù Nguyễn Văn Ngọc ở xã Long Hồ, dù đã chết từ hơn một năm trước, vẫn bị họ đào mả lên, đưa cả quan tài ra giữa chợ Ngã Tư Long Hồ để cho phá nát bằng cốt mìn.”

Ở Củ Chi, Hậu Nghĩa, chỉ trong ngày 30 tháng 4-1975, sau ngày Việt Cộng vào, để trả thù chúng bắt anh Nguyễn Văn Chấp, Cảnh sát Đặc biệt xã Phước Hiệp, đánh bằng cây tầm vong, xong nấu nước sôi dội từ trên đầu xuống cho đến chết. Vợ con xin xác đem về chôn nhưng không được. Đại úy Trần Thắng Toàn, Phân Chi khu Trung Lập, sau khi bị bắt, bị nhổ sống hết hàm râu, tùng xẻo từng miếng thịt và cuối cùng bị bắn chết. Anh Tạ Văn Phúc, quân nhân biệt phái cảnh sát tại Xã Tân An Hội, bị những kẻ thắng trận bắt tự đào hố chôn mình, sau đó chúng chặt anh ra làm ba khúc và lùa xuống hố.

Vài ngày sau khi ông Dương Văn Minh đầu hàng, một toán 81 Biệt Cách Dù ra đầu hàng tại Long Thành, bị bắn và chôn dưới một cái giếng cạn. Nhân chứng còn sống nhưng không dám lên tiếng.

Ở đây chúng ta không nói đến nguyên nhân của chiến tranh Việt Nam và cuộc nội chiến tại Mỹ, cũng không thể so sánh nếp sống và tư cách của tướng lãnh Mỹ với tác phong “rừng rú” của “bộ đội cụ Hồ” trong hai câu chuyện kể trên. Chỉ xin mượn lời nhà văn Dương Thu Hương để kết luận cho bài này:
“…Và thật chua chát khi nền văn minh đã thua chế độ man rợ!”
Ðọc lịch sử, nhiều khi muốn khóc.
(Trích Những Người Thua Trận, tạp ghi của Huy Phương đã xuất bản. )

8 Comments

HTC
Đã từng biết những chuyện như vậy, cũng như đã từng chứng kiến những cảnh dã man như vậy, bây giờ đọc lại vẫn thấy đau

Tầm Hoan
“Câu chuyện do Huy Đức viết về ngày 30/4/75 tại Dinh Dộc Lập Saigon trong “Bên Thắng Cuộc” quá đơn giản, quá lịch sự cho những người thắng trận vào dinh Độc Lập.”
Đơn giản và lịch sự gì, đây chỉ là một sách của những tay CS nòi bất mãn nhau viết, nhưng vẫn luôn thần thánh hóa lịch sử của mình. Đọc Bên thắng cuộc rồi hãy để ý đằng sau là sự binh vực ông VVK quá đáng. Thời ông Kiệt đất nước chẳng khá gì hơn, ai cũng biết vợ ông Kiệt cũng trùm trời như con gái Ông X, bây giờ. Tôi không cố chấp, cực đoan nhưng không hiểu sao báo NV lại quảng cáo cho cuốn nầy. Hãy nhớ lấy thời nào cũng có Phạm Xuân Ẩn, chưa sáng mắt sao.

ongthai
Huy Đức phải có trả tiền, báo Người Việt mới đăng quảng cáo.
Ông là nhân viên của báo Người Việt mà ông lại bài bác sản phẩm của khách hàng trên trang báo Người Việt online.
Ông có thể giải đáp giùm tôi những thắc mắc này được không:
1- Đây có phải là một chiêu quảng cáo hay không ?{ Giả vờ chê để gợi ý tò mò }
2-Báo Người Việt có sự lục đục không , khí ban trị sự nhận quảng cáo thì bị ban biên tập là ông phản bác?
3-Ông là người đấm bóp thời cuộc ?
4- Hay là ông sắp xin nghỉ việc ?
Xin cảm ơn Ông trước.

Bạn Đọc Blog Người Việt
Phải hiểu rằng tự do ngôn luận ở các nước dân chủ Tây phương được quyền phát biểu và tôn trọng, dù có đi ngược với ý mình.
Còn trên trang blog này, tuy không phải là trang báo chính thức của Người Việt nhưng tất cả bà con cô bác hoặc ngay như nhân viên của Người Việt cũng đều có thể bày tỏ quan điểm,suy nghĩ của cá nhân mình.
Anh Huy-Phương là người “trực-tính” nên thấy sao nói vậy, người ơi :)Đó là nhận xét của tôi về Anh.
Hơn bảy trăm tờ báo trong chế độ độc tài CSVN có dám nói điều gì khác hơn ý đảng đề ra hay không?
Xin có đôi lời đến Bạn ongthai về suy nghĩ này. Và cũng nhân đây xin được chúc tất cả mọi người một Giáng sinh an lành. Một năm mới 2013 với nhiều tốt đẹp nhất.

ongthai
Tôi đang nói chuyện với chủ nhà. Anh là khách ,tôi cũng là khách.Hãy im lặng để chủ nhà trả lời, rồi anh muốn góp ý cũng không muộn.

Bạn Đọc Blog Người Việt
Thưa Bạn ongthai,
Vì đây là nơi công-cộng (public) và dĩ nhiên là chúng ta được quyền phát biểu công khai. Và cũng không có điều lệ nào bắt buộc phải giữ “im lặng” trong khi chờ đợi sự trả lời của Chủ Nhà.
Cách đặt câu hỏi của Bạn tạo cảm giác cho người khác đọc thấy cũng “khó chịu” huống chi ai !
Hôm nay là ngày Noel, phải chi Bạn ở gần thì tôi được phép mời Bạn một ly cà phê sáng.

Huy Phương
Thưa Ông ongthai,
1. Quảng cáo là việc của Ban Trị Sự, sản phẩm tốt xấu còn tùy lượng định, sự phán xét của người tiêu dùng.
2. Tôi không phải là nhân viên của tòa báo mà chỉ là người cộng tác (free lance).
3. Tôi không quen dùng ngòi bút để làm quảng cáo cho ai, cho bất cứ điều gì, ngoài chuyện đề cao những Sự Thật, Điều Lành và Vẻ Đẹp.
4. Là một ký giả độc lập tôi có quyền bày tỏ ý kiến và quan điểm của tôi một cách thẳng thắn, đó là tinh thần dân chủ.
5. Tôi chưa hiểu rõ ông hàm ý gì trong câu nói, cho tôi là người “đấm bóp thời cuộc”. Tôi thường viết về những gì ở gần và độc giả đang quan tâm.
6. Tôi chưa có ý định nghỉ viết như ông nghĩ.
Xin cám ơn Ông về những thắc mắc về bài viết của tôi. Sự quan tâm, bày tỏ của độc giả rất cần cho người viết.
Hy vọng Ông bằng lòng với những câu trả lời.
Kính,
Huy Phương.
TB. Tiện đây chúng tôi cũng xin cám ơn “Bạn Đọc Blog Người Việt” đã trả lời trước giúp tôi. Chúng ta sẽ chuyện trò cùng nhau trong sự ôn hòa và với tấm lòng tử tế.
Dù tôi không phải là người Ki Tô Giáo, Giang Sinh thường mang lại cho tôi cảm giác an hòa và thương yêu.

ongthai
Thưa Ông Huy Phuơng.
Tôi xin cảm ơn Ông đã cho tôi câu trả lời. Và tôi đã hiểu rõ điều tôi thắc mắc. Không biết rành rẽ thì phải hỏi đúng chỗ để có câu trả lời xác đáng phải không Ông?
Trân trọng .




No comments:

Post a Comment

View My Stats