Người
Việt
Wednesday, August 20, 2014 4:17:09 PM
WESTMINSTER, California (NV) – Nhiều độc giả ở
Little Saigon đã tìm đến tòa soạn đón mua tác phẩm “Đèn Cù” của Trần Đĩnh, vừa
được nhật báo Người Việt chính thức phát hành hôm Thứ Tư, 20 Tháng Tám, 2014.
Ông Thọ Nguyễn, 60 tuổi, cựu cảnh sát Quốc
Gia ở Quảng Trị, độc giả ở Westminster, đến tòa soạn mua
tác phẩm Đèn Cù của Trần Đĩnh, do Người Việt phát hành hôm Thứ Tư, 20
tháng 8. (Hình: Linh Nguyễn/Người Việt)
Đèn Cù' là cuốn sách ghi lại những cảm nghĩ, các sự
kiện lịch sử, của một một nhà báo từng là Phó trưởng ban tuyên truyền Văn Nghệ
báo Nhân Dân, nhằm nói lên sự thật cuộc sống của con người trong chế độ cộng
sản tại Việt Nam.
“Đèn Cù, khi đọc xong mới hiểu tại sao tác giả không
gọi nó là 'hồi ký', là 'tự truyện', mà cũng không phải là tiểu thuyết,” theo
bình luận gia Ngô Nhân Dụng khi giới thiệu về cuốn sách mới này.
Nội dung cuốn sách không phải là tiểu thuyết vì chứa
đầy những sự kiện được tác giả Trần Đĩnh mô tả mà những người đương thời có
kinh nghiệm trải qua, biết chắc là sự thật. Cuốn sách ghi lại những nhân vật
như Phan Kế An, như Thúy -người vợ nhà thơ Lê Đạt, bà Lợi Quyền -một nhà tư
sản, v.v... qua những quan sát, những rung cảm, nhưng vẫn giữ nguyên sự thật
của nhân vật và hoàn cảnh xung quanh.
Đọc ' Đèn Cù' để biết về những “tiết lộ về Hồ Chí
Minh khi tới quan sát cuộc đấu tố đầu tiên ở Đồng Bầm, hóa trang che bộ râu để
không ai nhận ra,” hay “Trường Chinh đeo kiếng đen tới dự, để rút kinh nghiệm
mà rèn luyện các đội cải cách cho đúng tiêu chuẩn thù ghét,” hay “các bài của
Hồ Chí Minh ký tắt CB trên báo Nhân Dân để cổ động cán bộ học tập kinh nghiệm
của Trung Cộng,” đều được tác giả ghi lại khiến người đọc không thể ngừng được.
Sách còn cho thấy tác giả “Trần Đĩnh là nhân chứng
đầu tiên cho biết đã nghe Hồ Chí Minh nói thông thạo tiếng Hẹ và đoán rằng nhân
vật chóp bu này đã hoạt động cùng các đảng viên cộng sản ở Móng Cái từ trước.”
Tác giả cho biết ông từng được Hồ Chí Minh, Trường
Chinh nhờ viết hồi ký. Rồi câu chuyện Nguyễn Đức Thuận, người tù Côn Đảo tranh
đấu trong tù, từ Nam ra Bắc và nhiều nhân vật khác và quan hệ Việt Nam -
Trung Cộng, và chứng kiến cảnh các tù binh Mỹ bị bắt, đi diễu trên đường phố Hà
Nội.
Sách dày trên 200 trang do Nhà xuất bản Người Việt
ấn hành, giá bán $25/cuốn, có thể mua tại tòa soạn nhật báo Người Việt,
14771Moran St., Westminster, CA 92683. Qua online tại www.nguoivietshop.com hay tại các nhà sách Tự Lực (714) 531-5290, Văn Bút (714) 895-7080, hay
Tú Quỳnh (714) 531-4284. (L.N.)
Bài
liên quan
-----------------
Ðinh
Quang Anh Thái/Người Việt
Wednesday, August 20, 2014 3:48:05 PM
LTS
- Tác phẩm Ðèn Cù chính thức ra mắt độc giả sáng
20 Tháng Tám. Từ ba tuần nay, sau khi các trang mạng loan truyền bài viết của
Ngô Nhân Dụng và Mặc Lâm, rất nhiều người đến tòa soạn Người Việt hoặc email
hỏi mua sách. Ông Trần Ðĩnh năm nay 84 tuổi, sống ở Sài Gòn. Ông vào đảng Cộng
Sản từ năm 18 tuổi, làm báo đảng và từng viết tiểu sử Hồ Chí Minh và nhiều lãnh
đạo cao cấp khác như Nguyễn Lương Bằng, Phạm Hùng... Ông đã sáng tác và dịch
nhiều tác phẩm Anh, Pháp và Hoa ngữ sang tiếng Việt.
Ông trả lời cuộc phỏng vấn này qua điện thoại sáng ngày 21 Tháng Tám.
Ông trả lời cuộc phỏng vấn này qua điện thoại sáng ngày 21 Tháng Tám.
Người Việt (NV): Thưa ông, Ðèn Cù đã chính thức ra mắt độc giả. Sáng hôm qua, quang cảnh
tòa soạn Người Việt nhộn nhịp khác thường vì số đông độc giả đến mua Ðèn Cù.
Xin ông cho biết cảm tưởng của ông ra sao khi đứa con tinh thần của mình được
chào đón nồng nhiệt như vậy?
Trần Ðĩnh: Xin cảm ơn ông Ðinh Quang Anh Thái vừa phỏng vấn tôi bằng điện thoại và còn gửi hình cho thấy quang cảnh người đọc nhộn nhịp đến mua sách. Ðèn Cù là một tiếng kêu đau thương dài cả hàng chục năm, ít nhất là của tôi, Hồng Linh (vợ tôi), Trần Châu (anh tôi) và các bạn bè gần gũi của tôi, phần lớn là nạn nhân chính trị như tôi. Trong Ðèn Cù tôi có dành nhiều trang nói đến số phận bà con trong Nam sau năm 1975 - gồm có bố tôi và các em tôi - vậy thì có thể nói tôi cũng đã kêu hộ cả bà con trong đó, những số phận mà tôi thấy giống số phận tôi. Tại sao kêu? Có lẽ ở giữa sa mạc nếu bị đau con người ta cũng kêu. Kêu cho vợi nỗi đau. Và kêu với Trời. Mong Trời thấu. Nhu cầu nỗi niềm riêng được rọi thấu thực chất là nhu cầu được cứu giúp, chia sẻ, nó chính là nhằm vào cái kho báu sẵn sàng nhạy bén mở ra ban phát ở trong mỗi ai còn có lương tri: Tình thương đồng loại. Tôi cảm ơn nhà xuất bản Người Việt đã bắc một cây cầu nối tiếng kêu của tôi với người đọc. Và khi biết người đọc sẵn sàng chia sẻ, cứu giúp mình thì còn gì bằng được như thế nữa.
NV: Hẳn rằng tin tức Ðèn Cù đã về tới Việt Nam; ông có gặp khó khăn nào không với guồng máy an ninh - vì nội dung cuốn sách?
Trần Ðĩnh: Chưa thấy gì. Tôi hy vọng nhà cầm quyền đã thấy được lòng dân đang quá ư bồn chồn chờ thay đổi. Phải nói là dân bất bình lắm rồi. Càng đàn áp thì càng nung sôi lòng bất bình của dân lên.
NV: Trong Ðèn Cù ông viết: “Tôi đã tự nguyện làm thủ phạm tàn phá trước hết vào chính ngay mình. Tôi vốn yêu viết. Nhưng đã không viết nổi. Ðứa thủ phạm là tôi bắt tôi viết dưới bóng tối của “Hận Thù và Dối Trá.” Viết Ðèn Cù, ông đã vĩnh viễn thoát khỏi “Hận Thù và Dối Trá”; xin hỏi ông, số người như ông hiện nay tại Việt Nam có nhiều không?
Trần Ðĩnh: Thật ra, từ khi cầm bút viết, tôi chưa kêu gọi hận thù bao giờ. Còn viết Ðèn Cù là tôi đã thoát khỏi hai cái gông cùm kẹp: “Hận Thù và Dối Trá.” Còn câu hỏi của ông Thái là số người như tôi có nhiều không, thì khó trả lời nhỉ. Vì chả lẽ đổ vấy cho người khác cái mà họ không có, thí dụ bảo là họ sợ. Nhưng trong những người viết thực thụ thì động cơ hận thù và dối trá nay có lẽ đã nhạt đi nhiều rồi.
NV: Trong mắt ông, ông Hồ Chí Minh là người “Lòng trung của ông Hồ đối với Lê Nin, Stalin, Mao Trạch Ðông là vô bờ. Cho nên lòng trung của ông Hồ với nước Việt, dân Việt vơi đi.” Ông có thấy giới lãnh đạo hiện nay tại Việt Nam vẫn giữ nguyên “lòng trung” như ông Hồ đối với Bắc Kinh không?
Trần Ðĩnh: Ý thức hệ Mác xít kêu gọi đoàn kết - với khẩu hiệu “Vô sản toàn thế giới liên hiệp lại.” Nhưng đến Ðệ tam Quốc tế của Lê-nin thì khẩu hiệu ấy đã cõng thêm nội dung trung thành với Liên Xô, Stalin. Cần nói rõ, với người cộng sản, nguyên tắc tập trung dân chủ và đảng cộng sản của mỗi nước là chi bộ của quốc tế, mà quốc tế là Lê-nin, Stalin, Liên Xô và rồi dần dà thêm cả Mao Trạch Ðông. Người Cộng Sản Việt Nam không chỉ mang có chữ trung này mà phảng phất như còn mang cả chữ hiếu đễ nữa. Vì Cộng Sản Việt Nam vẫn dạy nhau “uống nước nhớ nguồn,” mà nguồn là Liên Xô, Trung Quốc (như câu ca dao “nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”). Ðặc biệt ngoài ý thức hệ đòi phải trung thành lại còn thêm đủ các thứ ràng buộc chung thủy như “môi răng,” “anh em một nhà.” (Tất cả tội nợ là vì chúng ta quá xính ví von, hò vè, hình tượng hóa các phạm trù chính trị.) Chẳng hạn dân vẫn được dạy phải “trăm ơn, nghìn nghĩa, vạn tình” để ghi nhớ và đền đáp lại viện trợ to lớn của Liên Xô, Trung Quốc. Nhìn chung, có thể nói cho đến trước khi xẩy ra vụ giàn khoan HD 981 mà mới đây Trung Quốc đưa vào lãnh hải Việt Nam, thì giới lãnh đạo Hà Nội còn cố trung thành với Bắc Kinh, nhưng từ sau vụ sấp mặt đáng sợ đó thì Ðảng Cộng Sản bắt đầu có dấu hiệu khác. Nếu họ dám cương quyết “thoát Trung” như thế thì đó là hành động đáng khuyến khích.
NV: Trước tình hình Trung Quốc ngày càng ngang ngược lấn chiếm biển đảo của Việt Nam, đồng bào mình tại quê nhà đang kêu gọi đảng Cộng Sản phái “thoát Trung”; một số người còn cho rằng, muốn “thoát Trung” thì trước hết phải “thoát Cộng.” Xin nghe quan điểm của ông về vấn đề này.
Trần Ðĩnh: Trong những năm 90 của thế kỷ trước, tôi đã nói với anh em an ninh Hà Nội, rằng tôi không theo chủ nghĩa xã hội. Nghĩa là tôi muốn “thoát Cộng.” Bây giờ, đảng Cộng Sản sắp đại hội, các anh - như Nguyễn Chí Hùng, Lê Tiến, Ðoan, Tuấn. v.v... - hay hỏi tôi nghĩ gì về nhân sự lãnh đạo sắp tới của đảng, thì tôi lại nói tôi không nghĩ gì. Vì sao tôi dửng dưng thế? Vì một: vẫn cứ là tiến lên chủ nghĩa xã hội, cái mục tiêu tôi không thích; hai: nhân sự vẫn chỉ là con súc sắc do một người tiện, rồi chính lại vẫn người ấy tung ra, ngửa ra số mấy thì số đó trúng.
Thế thôi. Trong Ðèn Cù tôi có viết: “Những ngày Tháng Tám 1945 tưng bừng, đứa thiếu niên 15 tuổi là tôi chỉ thấy đảng là chấp nhận tù đày, máu me, biểu tượng của hy sinh cao quý. Vào đảng để theo vị ‘Chúa Tể Tân Thời’, để được hy sinh, gian khổ chuộc lại những tháng năm nhởn nhơ của của mình. Và tôi đã có một thời đắm chìm trong cuồng ảo xóa bỏ chế độ tư hữu, dựng xây chế độ đại đồng cho loài người sung sướng với công hữu mà chuồng xí khi ấy cũng dát vàng...”
Nhưng rồi tôi bắt đầu thấy vị “Chúa Tể Tân Thời” phát hành bạc giả. Chấp nhận bạc giả thì tôi vinh hoa, từ chối thì tan nát. Hai ngả rõ như ban ngày.
Ðảng nói xây dựng xã hội công bằng, dân chủ nhưng đảng coi dân là quần chúng chỉ có sứ mệnh là tuân theo và vỗ tay hoan hô sự lãnh đạo của đảng mà thôi, bởi thế đảng mới đề ra “ý đảng lòng dân”, tức là dân chỉ có lòng nô nức làm theo ý đảng. Nói một cách dân dã, đảng không nghe “đằng ấy” đâu mà “đằng ấy” mở miệng. Hay thí dụ khẩu hiệu “đảng cử dân bầu,” lãnh đạo cả đến từng lá phiếu của dân thì hỏi ở đâu ra công bằng được nữa chứ. Tôi hy vọng đảng đang nhận ra chỗ so le đáng buồn giữa lời nói và việc làm này, giữa phận dưới đáy của dân và uy cao chót vót của đảng. Vị thế chót vót này tự nó làm cho mục tiêu công bằng đảng nêu ra trở thành trò cười.
NV: Ông có lạc quan vào tương lai Việt Nam không?
Trần Ðĩnh: Xưa nay tôi vẫn có máu lạc quan nhưng tôi luôn tự dặn mình chớ có lạc quan tếu.
NV: Cuối cùng, ông có tâm sự gì muốn nói với độc giả Người Việt.
Trần Ðĩnh: Người ta hay nói gợi hứng cho nhà thơ là một cô gái đẹp. Với tôi, kẻ kêu lên nỗi đau thì người đọc là bến bờ an ủi. Xin chân thành cảm ơn trước những bến bờ chìa tay đón nhận tôi.
NV: Cám ơn ông đã trả lời phỏng vấn của Người Việt.
Trần Ðĩnh: Xin cảm ơn ông Ðinh Quang Anh Thái vừa phỏng vấn tôi bằng điện thoại và còn gửi hình cho thấy quang cảnh người đọc nhộn nhịp đến mua sách. Ðèn Cù là một tiếng kêu đau thương dài cả hàng chục năm, ít nhất là của tôi, Hồng Linh (vợ tôi), Trần Châu (anh tôi) và các bạn bè gần gũi của tôi, phần lớn là nạn nhân chính trị như tôi. Trong Ðèn Cù tôi có dành nhiều trang nói đến số phận bà con trong Nam sau năm 1975 - gồm có bố tôi và các em tôi - vậy thì có thể nói tôi cũng đã kêu hộ cả bà con trong đó, những số phận mà tôi thấy giống số phận tôi. Tại sao kêu? Có lẽ ở giữa sa mạc nếu bị đau con người ta cũng kêu. Kêu cho vợi nỗi đau. Và kêu với Trời. Mong Trời thấu. Nhu cầu nỗi niềm riêng được rọi thấu thực chất là nhu cầu được cứu giúp, chia sẻ, nó chính là nhằm vào cái kho báu sẵn sàng nhạy bén mở ra ban phát ở trong mỗi ai còn có lương tri: Tình thương đồng loại. Tôi cảm ơn nhà xuất bản Người Việt đã bắc một cây cầu nối tiếng kêu của tôi với người đọc. Và khi biết người đọc sẵn sàng chia sẻ, cứu giúp mình thì còn gì bằng được như thế nữa.
NV: Hẳn rằng tin tức Ðèn Cù đã về tới Việt Nam; ông có gặp khó khăn nào không với guồng máy an ninh - vì nội dung cuốn sách?
Trần Ðĩnh: Chưa thấy gì. Tôi hy vọng nhà cầm quyền đã thấy được lòng dân đang quá ư bồn chồn chờ thay đổi. Phải nói là dân bất bình lắm rồi. Càng đàn áp thì càng nung sôi lòng bất bình của dân lên.
NV: Trong Ðèn Cù ông viết: “Tôi đã tự nguyện làm thủ phạm tàn phá trước hết vào chính ngay mình. Tôi vốn yêu viết. Nhưng đã không viết nổi. Ðứa thủ phạm là tôi bắt tôi viết dưới bóng tối của “Hận Thù và Dối Trá.” Viết Ðèn Cù, ông đã vĩnh viễn thoát khỏi “Hận Thù và Dối Trá”; xin hỏi ông, số người như ông hiện nay tại Việt Nam có nhiều không?
Trần Ðĩnh: Thật ra, từ khi cầm bút viết, tôi chưa kêu gọi hận thù bao giờ. Còn viết Ðèn Cù là tôi đã thoát khỏi hai cái gông cùm kẹp: “Hận Thù và Dối Trá.” Còn câu hỏi của ông Thái là số người như tôi có nhiều không, thì khó trả lời nhỉ. Vì chả lẽ đổ vấy cho người khác cái mà họ không có, thí dụ bảo là họ sợ. Nhưng trong những người viết thực thụ thì động cơ hận thù và dối trá nay có lẽ đã nhạt đi nhiều rồi.
NV: Trong mắt ông, ông Hồ Chí Minh là người “Lòng trung của ông Hồ đối với Lê Nin, Stalin, Mao Trạch Ðông là vô bờ. Cho nên lòng trung của ông Hồ với nước Việt, dân Việt vơi đi.” Ông có thấy giới lãnh đạo hiện nay tại Việt Nam vẫn giữ nguyên “lòng trung” như ông Hồ đối với Bắc Kinh không?
Trần Ðĩnh: Ý thức hệ Mác xít kêu gọi đoàn kết - với khẩu hiệu “Vô sản toàn thế giới liên hiệp lại.” Nhưng đến Ðệ tam Quốc tế của Lê-nin thì khẩu hiệu ấy đã cõng thêm nội dung trung thành với Liên Xô, Stalin. Cần nói rõ, với người cộng sản, nguyên tắc tập trung dân chủ và đảng cộng sản của mỗi nước là chi bộ của quốc tế, mà quốc tế là Lê-nin, Stalin, Liên Xô và rồi dần dà thêm cả Mao Trạch Ðông. Người Cộng Sản Việt Nam không chỉ mang có chữ trung này mà phảng phất như còn mang cả chữ hiếu đễ nữa. Vì Cộng Sản Việt Nam vẫn dạy nhau “uống nước nhớ nguồn,” mà nguồn là Liên Xô, Trung Quốc (như câu ca dao “nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”). Ðặc biệt ngoài ý thức hệ đòi phải trung thành lại còn thêm đủ các thứ ràng buộc chung thủy như “môi răng,” “anh em một nhà.” (Tất cả tội nợ là vì chúng ta quá xính ví von, hò vè, hình tượng hóa các phạm trù chính trị.) Chẳng hạn dân vẫn được dạy phải “trăm ơn, nghìn nghĩa, vạn tình” để ghi nhớ và đền đáp lại viện trợ to lớn của Liên Xô, Trung Quốc. Nhìn chung, có thể nói cho đến trước khi xẩy ra vụ giàn khoan HD 981 mà mới đây Trung Quốc đưa vào lãnh hải Việt Nam, thì giới lãnh đạo Hà Nội còn cố trung thành với Bắc Kinh, nhưng từ sau vụ sấp mặt đáng sợ đó thì Ðảng Cộng Sản bắt đầu có dấu hiệu khác. Nếu họ dám cương quyết “thoát Trung” như thế thì đó là hành động đáng khuyến khích.
NV: Trước tình hình Trung Quốc ngày càng ngang ngược lấn chiếm biển đảo của Việt Nam, đồng bào mình tại quê nhà đang kêu gọi đảng Cộng Sản phái “thoát Trung”; một số người còn cho rằng, muốn “thoát Trung” thì trước hết phải “thoát Cộng.” Xin nghe quan điểm của ông về vấn đề này.
Trần Ðĩnh: Trong những năm 90 của thế kỷ trước, tôi đã nói với anh em an ninh Hà Nội, rằng tôi không theo chủ nghĩa xã hội. Nghĩa là tôi muốn “thoát Cộng.” Bây giờ, đảng Cộng Sản sắp đại hội, các anh - như Nguyễn Chí Hùng, Lê Tiến, Ðoan, Tuấn. v.v... - hay hỏi tôi nghĩ gì về nhân sự lãnh đạo sắp tới của đảng, thì tôi lại nói tôi không nghĩ gì. Vì sao tôi dửng dưng thế? Vì một: vẫn cứ là tiến lên chủ nghĩa xã hội, cái mục tiêu tôi không thích; hai: nhân sự vẫn chỉ là con súc sắc do một người tiện, rồi chính lại vẫn người ấy tung ra, ngửa ra số mấy thì số đó trúng.
Thế thôi. Trong Ðèn Cù tôi có viết: “Những ngày Tháng Tám 1945 tưng bừng, đứa thiếu niên 15 tuổi là tôi chỉ thấy đảng là chấp nhận tù đày, máu me, biểu tượng của hy sinh cao quý. Vào đảng để theo vị ‘Chúa Tể Tân Thời’, để được hy sinh, gian khổ chuộc lại những tháng năm nhởn nhơ của của mình. Và tôi đã có một thời đắm chìm trong cuồng ảo xóa bỏ chế độ tư hữu, dựng xây chế độ đại đồng cho loài người sung sướng với công hữu mà chuồng xí khi ấy cũng dát vàng...”
Nhưng rồi tôi bắt đầu thấy vị “Chúa Tể Tân Thời” phát hành bạc giả. Chấp nhận bạc giả thì tôi vinh hoa, từ chối thì tan nát. Hai ngả rõ như ban ngày.
Ðảng nói xây dựng xã hội công bằng, dân chủ nhưng đảng coi dân là quần chúng chỉ có sứ mệnh là tuân theo và vỗ tay hoan hô sự lãnh đạo của đảng mà thôi, bởi thế đảng mới đề ra “ý đảng lòng dân”, tức là dân chỉ có lòng nô nức làm theo ý đảng. Nói một cách dân dã, đảng không nghe “đằng ấy” đâu mà “đằng ấy” mở miệng. Hay thí dụ khẩu hiệu “đảng cử dân bầu,” lãnh đạo cả đến từng lá phiếu của dân thì hỏi ở đâu ra công bằng được nữa chứ. Tôi hy vọng đảng đang nhận ra chỗ so le đáng buồn giữa lời nói và việc làm này, giữa phận dưới đáy của dân và uy cao chót vót của đảng. Vị thế chót vót này tự nó làm cho mục tiêu công bằng đảng nêu ra trở thành trò cười.
NV: Ông có lạc quan vào tương lai Việt Nam không?
Trần Ðĩnh: Xưa nay tôi vẫn có máu lạc quan nhưng tôi luôn tự dặn mình chớ có lạc quan tếu.
NV: Cuối cùng, ông có tâm sự gì muốn nói với độc giả Người Việt.
Trần Ðĩnh: Người ta hay nói gợi hứng cho nhà thơ là một cô gái đẹp. Với tôi, kẻ kêu lên nỗi đau thì người đọc là bến bờ an ủi. Xin chân thành cảm ơn trước những bến bờ chìa tay đón nhận tôi.
NV: Cám ơn ông đã trả lời phỏng vấn của Người Việt.
---------------------------
No comments:
Post a Comment