Thuy My lược dịch
Thứ Tư, ngày 18 tháng 6 năm 2014
LND : Nhân chuyến thăm Việt Nam ngày 18/06/2014
của Dương Khiết Trì, Ủy viên Quốc vụ viện Trung Quốc, Thụy My xin lược dịch hai
đoạn ngắn có liên quan đến nhân vật này trong hồi ký « Hard Choices »
(Những lựa chọn khó khăn) của cựu Ngoại trưởng Mỹ Hillary Clinton, bản tiếng
Pháp mang tên « Le Temps des décisions » (Thời điểm quyết định) vừa
được phát hành cách đây đúng một tuần, ngày thứ Tư 11/6.
…Ngoại trưởng Dương Khiết Trì (Yang Jiechi) đã dần
leo lên từng thang bậc trong ngành ngoại giao, ban đầu ông ta chỉ là phiên dịch.
Tiếng Anh hoàn hảo của ông giúp chúng tôi có thể trò chuyện thật lâu, đôi khi
nói liên hồi, trong nhiều cuộc điện đàm và hội nghị. Dương Khiết Trì hiếm khi
vượt quá sự thận trọng ngoại giao, nhưng đôi khi tôi cũng có thể nhận ra tính
cách thật sự của ông ta.
Một hôm, ông nói với tôi là khi còn nhỏ ở Thượng Hải,
lớp học của ông không được sưởi ấm khiến ông run cầm cập, tay lạnh cóng không
giữ được cây bút. Quá trình đi lên từ phòng học lạnh giá ấy đến Bộ Ngoại giao
là một sự tự hào khủng khiếp cho những tiến bộ của Trung Quốc.
Đó là một con người dân tộc chủ nghĩa thâm căn cố đế,
và chúng tôi có những lần tranh luận căng thẳng, đặc biệt về những chủ đề nhạy
cảm như Biển Đông, Bắc Triều Tiên và tranh chấp chủ quyền lãnh thổ với Nhật Bản.
Trong những cuộc đối thoại gần nhất năm 2012 vào đêm
khuya, Dương Khiết Trì không ngớt ca ngợi dài dòng vô số thành tựu và sự ưu việt
của Trung Quốc, nhất là sự thống trị trong môn điền kinh. Lúc đó là khoảng một
tháng sau Thế vận hội Luân Đôn, và tôi lịch sự nhắc ông ta, Hoa Kỳ mới là quốc
gia giành được nhiều huy chương nhất.
Dương trả lời, « sự xuống dốc tạm thời »
trong Olympic của Trung Quốc là do sự vắng mặt của nhà vô địch bóng rổ Yao Ming
vì bị chấn thương. Ông ta cũng nói đùa là nên lập ra « Thế vận hội ngoại
giao » với những môn tranh tài như « số kilomet đã đi qua », như
vậy Mỹ sẽ có thêm ít nhất một huy chương.
Dương Khiết Trì và Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng tại Hà Nội ngày 18/06/2014
Chiều ngày 22/07/2011, Diễn đàn khu vực ASEAN khai mạc
tại Trung tâm Hội nghị Hà Nội, với các thảo luận chính thức về thương mại, biến
đổi khí hậu, nạn buôn người, vũ khí hạt nhân, Bắc Triều Tiên và Miến Điện. Dù vậy,
vào ngày thứ hai trong lúc các cuộc hội thảo tiếp diễn, một chủ đề duy nhất chiếm
lĩnh tâm trí mọi người : Biển Đông !
Các bất đồng về lãnh thổ, đã mang sẵn bề dày lịch sử,
dân tộc chủ nghĩa và vai trò kinh tế, đã trở thành một vấn đề thử nghiệm cốt
lõi : liệu Trung Quốc sẽ sử dụng sức mạnh đang lên của mình để thống trị một
khu vực ảnh hưởng đang bành trướng, hay là khu vực sẽ tái khẳng định rằng các
tiêu chuẩn quốc tế cũng phải được áp dụng ngay cả cho các nước mạnh nhất ?
Các chiến hạm đối đầu tại các vùng biển tranh chấp,
báo chí kích thích tình cảm dân tộc trong toàn vùng, và các nhà ngoại giao cố
hăng hái ngăn cản xung đột nổ ra. Tuy nhiên, Trung Quốc luôn nhấn mạnh đây
không phải là đề tài thích hợp cho một hội nghị khu vực.
Đêm hôm ấy, tôi tập hợp ông Kurt Campbell và ê-kíp
phụ trách châu Á để nghiên cứu kế hoạch cho ngày mai. Những gì chúng tôi có
trong đầu đòi hỏi một nỗ lực ngoại giao khéo léo, phải vận dụng mọi công sức thực
tiễn đã bỏ ra trong khu vực từ một năm rưỡi qua. Chúng tôi mất nhiều tiếng đồng
hồ để hoàn chỉnh bản tuyên bố tôi sẽ đọc hôm sau, và điều chỉnh sự phối hợp với
các đối tác.
Ngay khi mở màn phiên họp ASEAN, vở kịch đã bắt đầu.
Việt Nam là người phát pháo. Mặc cho Trung Quốc phản đối ý định thảo luận về Biển
Đông trong khuôn khổ hội nghị, Việt Nam đã nêu ra vấn đề tranh chấp. Rồi lần lượt
từng bộ trưởng các nước đứng lên bày tỏ mối quan ngại và khuyến cáo sử dụng giải
pháp đa phương và hợp tác để giải quyết các bất đồng lãnh thổ. Sau khi Trung Quốc
phô trương cơ bắp và khẳng định sự thống trị của mình trong suốt hai năm, các
nước khu vực đã phản ứng. Thời cơ đã đến, tôi ra hiệu xin phát biểu.
Tôi tuyên bố, Hoa Kỳ không đứng về phía nào trong mọi
tranh chấp. Nhưng chúng tôi ủng hộ giải pháp đa phương được đề nghị, với sự tôn
trọng luật quốc tế và không có việc cưỡng bức, hay đe dọa sử dụng vũ lực. Tôi
nhiệt liệt khuyến khích các quốc gia trong khu vực bảo đảm việc tự do di chuyển
trên Biển Đông, và cùng soạn thảo một bộ quy tắc ứng xử để ngăn chặn những xung
đột.
Hoa Kỳ sẵn sàng tạo điều kiện cho tiến trình này, vì
chúng tôi coi tự do hàng hải tại Biển Đông là « lợi ích quốc gia »
của Mỹ. Từ ngữ này được chọn lựa cẩn thận để chơi xỏ lại khái niệm « lợi
ích cốt lõi » mà Trung Quốc trước đó không lâu đã gắn liền với yêu
sách bành trướng lãnh thổ trong khu vực này.
Dương Khiết Trì và Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng tại Hà Nội, 18/06/2014
Đến cuối tuyên bố, tôi thấy Dương Khiết Trì giận tái
cả mặt ! Ông ta yêu cầu ngưng phiên họp một tiếng đồng hồ trước khi trả lời.
Khi trở lại, nhìn thẳng vào mắt tôi, Dương Khiết Trì bác hẳn chủ đề Biển Đông
và cảnh báo mọi can thiệp từ bên ngoài. Rồi quay sang những người láng giềng
châu Á, ông ta nhắc lại rằng Trung Quốc « là một nước lớn, lớn hơn tất
cả những nước có mặt ở đây cộng lại ». Trong khuôn khổ hội nghị này,
đó không phải là một lý lẽ thuyết phục.
Sự đối đầu ở Hà Nội không giải quyết được những bất
đồng trên Biển Hoa Đông và Biển Đông – hiện vẫn đang mạnh mẽ và nguy hiểm vào
lúc tôi viết những dòng này. Nhưng trong những năm sau đó, các nhà ngoại giao
khu vực vẫn xem hội nghị trên là một bước ngoặt, đối với tư cách lãnh đạo của Mỹ
tại châu Á cũng như với cú sốc chống lại tham vọng thái quá của Trung Quốc.
Khi trở về Washington, tôi cảm thấy tin chắc hơn vào
chiến lược và vị trí của chúng tôi tại châu Á. Lúc mới bắt đầu năm 2009, nhiều
nước trong khu vực nghi ngại về sự cam kết và bền bỉ của chúng tôi. Tại Trung
Quốc, một số người tìm cách thủ lợi từ cảm tưởng này. Chiến lược xoay trục được
hình thành để xóa tan những nghi ngờ ấy. Trong một lần nói chuyện với Đới Bỉnh
Quốc, ông ta đã thốt lên : « Tại sao các vị không ‘xoay trục’ đi
chỗ nào khác ngoài khu vực này ? »
Tôi đã vượt qua nhiều cây số, nghe được nhiều bài diễn
văn ngoại giao được diễn dịch một cách vụng về mà tôi chưa bao giờ tin lại có
thể xảy ra. Nhưng điều này đã được đền bù. Chúng tôi đã ra khỏi được hố thẳm hồi
mới lập chính phủ Obama, đã tái khẳng định sự hiện diện của Hoa Kỳ trong khu vực.
Những năm tiếp theo mang đến những thử thách mới, từ
việc lãnh đạo đột ngột thay đổi ở Bắc Triều Tiên cho đến việc so găng với Bắc
Kinh về số phận một nhà ly khai khiếm thị tị nạn ở đại sứ quán Mỹ. Cũng có những
cơ hội mới cần nắm lấy.
Những tia lửa nhỏ tiến triển tại Miến Điện sẽ làm
bùng lên trận cháy của một sự chuyển đổi đầy kịch tính, mang lại hứa hẹn dân chủ
ở trung tâm một đất nước xưa nay đóng cửa. Và một phần nhờ vào nỗ lực kiên định
của chúng tôi để thiết lập lòng tin lẫn nhau cũng như thói quen hợp tác, quan hệ
với Trung Quốc sẽ tỏ ra bền bỉ hơn nhiều người đã dám hy vọng.
Được đăng bởi Thuymy
Rfi vào lúc 23:42
No comments:
Post a Comment