G.C. *
Posted by basamvietnam
on 23/12/2012
Về cái sổ hưu này thì tôi đã được nghe từ
ngay sau ngày 16 -10 – 2012 **.
Hôm đó, chúng tôi họp lớp kỉ niệm nhiều năm
sau ngày ra trường. Bạn bè sau nhiều năm không gặp nhau nên có rất nhiều
chuyện, nhưng có lẽ rôm rả nhất vẫn là chuyện về cơn sốt của việc Hội nghị TW6
bỗng nhiên bị dội một thùng phuy nước lạnh khiến cho cơn sốt cả trong lẫn ngoài
bị tắt ngấm, để rồi mặt ai cũng như bánh đa nhúng nước …
Một anh bạn đang tỏ ra khó hiểu và tiếc
nuối là tại sao đ/c X tưởng chết đến nơi rồi do cú đòn nặng cả tấn của các đ/c
Y, Z mà ai cũng cảm thấy được, nhưng cuối cùng chẳng thấy ai giáng xuống cả và
cũng chẳng thấy đ/c nào chết cả, để rồi lại hoà cả làng…”Chán bỏ mẹ!…”.
Lập tức, một anh bạn khác (làm kha khá trên
nhiều lĩnh vực) vội chạy lại bịt mồm anh bạn vừa phàn nàn rồi như nửa đùa nửa
thật :
- Thôi thôi đi ông bạn ơi ! Ông có muốn mất
mẹ nó cái sổ hưu ông đang cầm không đấy ?
- Sao lại là sổ hưu ở đây ?
- Thế ông không biết gì cả à ? Ông T. ông
S. làm thế thôi chứ bây giờ ai là người mạnh nhất, có thế lực và có tiềm lực
nhất nào ?
- Thì ai mà chả biết !
-
Vậy thì, cứ lơ mơ với hắn rồi chó cùng dứt giậu, hắn cho một nhát, lật nhào hết
tất cả rồi nhảy lên làm một En-xin thứ hai giống như Liên –Xô thì lúc đó chúng
mình chỉ có mà ăn cám à ?
Cả đám “À!” lên một tiếng rồi há hốc
mồm vì vỡ ra một sự thật, một sự thật rất trần trụi và rất thực tế!
Câu chuyện vẫn đeo bám tôi từ đó cho đến
nay. Thật ra, tôi không nghĩ nhiều về chuyện cái sổ hưu mất hay còn mà tôi chỉ
nghĩ “AI là người đã giáng quả chùy đó xuống ý thức của mỗi con người trong
tình hình rối ren của đất nước hiện nay?”. Là đ/c X, để đ/c X thoát nạn ?
Hay là của đ/c Y,Z vì đ/c Y, Z sợ điều đó sẽ xẩy ra? Nếu điều đó xẩy ra thì có
đúng là các đ/c ấy sợ nhiều người mất sổ hưu không, hay là sợ mất một cái gì đó
khác lớn hơn và thiết thân hơn rất nhiều? Nhưng họ phải nói ra như vậy để một
mặt, xoa dịu và tránh được búa rìu của hàng loạt người đang hưởng lương hưu và
sẽ được hưởng lương hưu – lực lượng đang đi tiên phong trong xã hội , một mặt
khác đỡ bị mang tiếng nhục và hèn? Các phát ngôn trong các buổi tiếp xúc cử tri
gần đây của các vị đã phần nào khẳng định được người đập quả chùy đó là ai.
Bây giờ là hai tháng sau, trên bục giảng
cho các vì tinh tú của giới có học và chắc chắn mọi người trong giới này đang
và sẽ có sổ lương và tiến tới đều có sổ lương hưu… thì xuất hiện một hình nhân.
Cái hình nhân có cái tên cùng với một tràng những học hàm, học vị, những danh
hiệu của hắn ta mà ai đọc lên cũng nhíu cả lưỡi, mỏi cả mồm đến nỗi danh nào
nghe cũng kêu, danh nào nghe cũng khiếp, chúng cứ xủng xoảng đến đinh cả tai
nhức cả óc, nghe xong, người lớn thì thun cả …dái, trẻ con thì vãi cả …tè! Chả
là, chúng ta đang sống trong thời đại mà HÌNH THỨC là cứu cánh mà! Và quan
trọng hơn tất cả là hắn được cấp một hộ chiếu có mang hình lưỡi bò trước khi
bước lên cái bục giảng này đấy.
Có điều, thằng này diễn quá tồi. Ngu dốt,
hợm hĩnh, tanh tưởi, và lợm giọng, buồn nôn!!!
Tổng hợp tất cả lại thì đây là một nỗi nhục quá lớn của
Dân tộc, của Đất Nước.
Tôi đề nghị anh Ba, ngoài việc cặm cụi chép
Sử và đưa tin hằng ngày, anh nên tập hợp toàn bộ các bài viết, bài phát biểu
của tất cả mọi người ở khắp mọi nơi có liên quan đến bài “giảng” ngu xuẩn, phản
Dân, hại Nước của thằng này thành một cuốn sách. Cuốn sách đó sẽ làm tài liệu
lưu truyền tới mọi không gian và thời gian như một chứng cứ vạch mặt hắn và
những kẻ đã cấp hộ chiếu lưỡi bò cho hắn bước lên bục giảng phun nọc độc, làm
tê liệt ý chí và sức đề kháng của một Dân tộc vốn vô cùng quật cường của chúng
ta. Qua đó, mọi người sẽ hiểu và chắc chắn sẽ tập hợp được rất nhiều sự đồng
tình, giống như một cơ hội để trưng cầu dân ý. Qua đây cũng để tên đại tá Trần
Đăng Thanh sẽ biết hắn là ai trong biển cả Nhân Dân này.
Hình như điềm báo trước của chị Trần Thanh
Vân đã đến với hắn rồi!
—
* Bài viết lấy từ phản hồi của độc giả GC , lúc 22h22′, ngày
22/12/2012 trên bài 1481. Đại tá Trần Đăng Thanh giảng về Biển Đông cho lãnh đạo
các trường Đại học, chúng tôi đã biên tập chút ít và đặt tựa đề.
** Ngày
16-10-2012, ngay sau bế mạc Hội nghị TW6 và tin tức được loan đi rộng
rãi.
---------
Người Việt Yêu Nước đã nói
CÁI TÍT: Một nỗi nhục quá lớn của Dân tộc!
Em nghĩ không chuẩn bác Đào Tiến Thi ạ, mà đó là :
Một nỗi nhục quá lớn của đảng viên đảng CS VN và những người một lòng trung trinh theo đảng.
Dân tộc đâu có “vì sổ hưu quyết tử cho đảng quyết sinh” hả bác ĐTT?
Em nghĩ không chuẩn bác Đào Tiến Thi ạ, mà đó là :
Một nỗi nhục quá lớn của đảng viên đảng CS VN và những người một lòng trung trinh theo đảng.
Dân tộc đâu có “vì sổ hưu quyết tử cho đảng quyết sinh” hả bác ĐTT?
Người Việt Yêu Nước đã nói
Xin lỗi bác đào Tiến Thi, mà là bác GC
la Lu đã nói
Chúng ta phải hiểu cho người CS, vì dù có bị “ma nhập” đi
nữa, thì cũng rất là khó cho người CS phải bỏ đi cái “thẻ đảng” của mình (……vì
họ vốn dĩ đã là Ma..)
Có được thẻ đảng, được là đảng viên là họ đã được bảo đảm một tương lai đầy vật chất, họ được dân lo và được cung phụng cho đến hết cả một đời, và thẻ hưu chỉ là một phần nhỏ trong cuộc đời của họ, sau những cuộc thăng hoa, thăng chức, được cung phụng đó của họ.
Vào đảng là một sự chọn lựa, ngay từ đầu họ đã dám chấp nhận hy sinh cái phần nhân cách cao quý vốn dĩ quý hiếm của con người, để đạt bằng được điều họ thích, mà bây giờ chúng ta bảo rằng họ phải hy sinh cái quyền lợi, cái sổ hưu mang lại lợi ích cho họ rõ là điều KHÔNG TƯỞNG vậy !. Đảng viên là một lũ “kí sinh trùng” loài ăn bám, ăn dơ của xã hội. Và khi chúng liên kết lại với nhau thành bầy, thành đàn, thì lại càn nguy hiểm, chúng có thể hút sạch và làm khô cái cơ thể của bạn đấy. Chả ai mà lấy kí sinh trùng ra để mà chửa bịnh bao giờ cả!. Loại này phải nên diệt và đốt sạch. Cái gọi là lão thành cách mạng, cựu đảng viên…….đều là dòng tộc của cái đám kí sinh trùng này cả đấy!. Tội nghiệp.
Có được thẻ đảng, được là đảng viên là họ đã được bảo đảm một tương lai đầy vật chất, họ được dân lo và được cung phụng cho đến hết cả một đời, và thẻ hưu chỉ là một phần nhỏ trong cuộc đời của họ, sau những cuộc thăng hoa, thăng chức, được cung phụng đó của họ.
Vào đảng là một sự chọn lựa, ngay từ đầu họ đã dám chấp nhận hy sinh cái phần nhân cách cao quý vốn dĩ quý hiếm của con người, để đạt bằng được điều họ thích, mà bây giờ chúng ta bảo rằng họ phải hy sinh cái quyền lợi, cái sổ hưu mang lại lợi ích cho họ rõ là điều KHÔNG TƯỞNG vậy !. Đảng viên là một lũ “kí sinh trùng” loài ăn bám, ăn dơ của xã hội. Và khi chúng liên kết lại với nhau thành bầy, thành đàn, thì lại càn nguy hiểm, chúng có thể hút sạch và làm khô cái cơ thể của bạn đấy. Chả ai mà lấy kí sinh trùng ra để mà chửa bịnh bao giờ cả!. Loại này phải nên diệt và đốt sạch. Cái gọi là lão thành cách mạng, cựu đảng viên…….đều là dòng tộc của cái đám kí sinh trùng này cả đấy!. Tội nghiệp.
Lê Duy San đã nói
Nhục nào thì cũng bằng nhục có một chíng quyền hèn với
giặc Tầu, ác với dân.
CÁI NHỤC LỚN NHẤT CỦA MỘT DÂN TỘC
LÀ CÓ MỘT CHÍNH QUYỀN HÈN NHÁT.
LÀ CÓ MỘT CHÍNH QUYỀN HÈN NHÁT.
Lê Duy San
Nhiều người nghĩ rằng cái nhục lớn nhất của một dân tộc
là cái nhục mất nước. Điều này không đúng hẳn. Nước nhỏ, dân ít, bị một nước
lớn, dân đông, xâm chiếm là điều thường xẩy ra trên thế giới, nhất là vào thời
kỳ khoa học, kỹ thuật chưa được tiến bộ. Vấn đề quan trọng là dân tộc đó có ý
chí, có quyết tâm để tìm cách giành lại chủ quyền hay không. Chỉ khi nào dân
tộc đó cam chịu số phận mất nước, không có ý chí phục thù, không có quyết tâm
giành lại độc lập, mới gọi là nhục.
Nước ta bị người Tầu đô hộ một ngàn năm và bị người Pháp đô hộ gần 100 năm, nhưng dân tộc ta không bao giờ chịu nhục. Lúc nào dân tộc ta cũng có những người yêu nước tìm cách nổi dậy để đánh đuổi người Tầu, người Pháp ra khỏi bờ cõi, giành lại độc lập cho đất nước và lấy lại chủ quyền cho dân tộc. Nhưng có độc lập, có chủ quyền mà đất bị lấn bị chiếm, biển bị xâm phạm mà chính quyền lại hèn nhát, không dám liên tiếng, thì qủa là một cái đại nhục cho dân tộc.
Ngày 19/1/74, trong khi Hải Quân của Việt Nam Cộng Hòa tử chiến với quân xâm lược Trung Cộng để bảo vệ Hoàng Sa thì ngụy quyền Việt Công Hà Nội im hơi lặng tiếng một cách hèn hạ, không một lời phản đối Trung Cộng.
Ngày 2/12/07, Trung Quốc phê chuẩn việc thành lập một quận lỵ lấy tên là Tam Sa trong đó có hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa là của Việt Nam để trực tiếp quản lý cả hai quần đảo này, ngụy quyền Cộng Sản Việt Nam cũng chỉ dám phản đối một cách yếu ớt qua lời tuyên bố của Lê Dũng, người phát ngôn của Bộ Ngọai Giao Cộng sản Việt Nam, rằng “”Việt Nam có đầy đủ bằng chứng lịch sử và cơ sở pháp lý để khẳng định chủ quyền của Việt Nam đối với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa”, và rằng “Hành động này đã vi phạm chủ quyền lãnh thổ của Việt Nam, không phù hợp với nhận thức chung của Lãnh đạo cấp cao hai nước, không có lợi cho tiến trình đàm phán tìm kiếm biện pháp cơ bản, lâu dài cho vấn đề trên biển giữa hai bên”.
Ngày 16/5/09, Trung Cộng đã thính thức ra lệnh cấm đánh cá đặc khu kinh tế khổng lồ bao quanh quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, không phải cả các vùng đang bị tranh chấp mà cả các vùng mà Việt Nam có chủ quyền. Là cơ quan hành pháp, đại diện cho một quốc gia, đứng trước hành động hỗn xựợc này của Trung Quốc, đúng lý ra, bộ Ngoại Giao Việt Nam phải cho mời Đại Sứ Trung Quốc tới để phản đối hoặc gửi công hàm phản đối với lời lẽ thật mạnh mẽ và cương quyết như “vi phạm chủ quyền của Việt Nam” “xâm phạm lãnh hải Việt Nam” và “yêu cầu Trung Quốc tôn trọng chủ quyền Việt Nam, lãnh hải của Việt Nam cũng như quyền đánh cá của ngư dân Việt Nam v.v….”
Theo phát ngôn viên của chính quyền Việt Cộng thì bộ Ngoại Giao Việt Cộng đã yêu cầu Đại Sứ Trung Quốc tại Hà Nội kêu gọi chính phủ Bắc Kinh ngừng các hoạt động trên biển. Nhưng thực ra chính quyền Cộng Sản Việt Nam không những đã không dám phản đối mà chỉ xin xỏ một cách hèn hạ như “đề nghị phía Trung Quốc không nên có các hoạt động cản trở hoạt động bình thường của ngư dân Việt Nam” hoặc “việc Trung Quốc tăng cường tuần tra sẽ dẫn tới có thêm nhiều vụ bắt bớ ảnh hưởng tới các hoạt động đánh bắt cá bình thường của ngư dân Việt Nam tại khu vực đánh bắt cá truyền thống của Việt Nam”.
Thế nào là “khu vực đánh bắt cá truyên thống” ? Phải chăng đó là ngôn từ ngoại giao của bè lũ bán nước Nông Đức Mạnh, Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Văn An ? Ôi, nghe sao mà hèn hạ vậy? Nếu không dám dùng những danh từ dao to, búa lớn, những danh từ sặc mùi khác mắu mà bọn chúng đã dùng trong thời gian xâm chiếm miền Nam thì ít nhất cũng phải dùng những chữ cho rõ nghĩa, cho đúng với ngôn từ của một quốc gia độc lập và có chủ quyền như: “không được có những hành động cản trở những hoạt động bình thường của ngư dân Việt Nam” hoặc “không được xâm phạm tại khu vực đánh cá thuộc chủ quyền của Việt Nam” v.v…. Đúng là phường khôn nhà dại chợ, chỉ quen áp bức dân lành.
Hèn mạt, không dám phản đối quan thày Trung Quốc, nhưng lại sợ lòng yêu nước của người dân nổi dậy, bọn lãnh đạo hèn nhát Việt Cộng quay sang tìm cách dàn áp những người bất đồng chính kiến để bịt miệng, đúng như tờ báo chui, “Báo Sinh Viên Yêu Nước” của anh em Sinh Viên trong nước đã nhận định trong cố báo thứ 5: “Thời gian qua, sự kiện Trung Quốc khai thác Bauxit ở Tây Nguyên còn đang bi dư luận phản đối. Vụ ngư dân Việt Nam đã không dám đánh cá vì bị tàu Trung Quốc tấn công. Vụ lãnh hải Việt Nam bị thu hẹp vì Trung Quốc dùng sức mạnh bá quyền công khai áp lực. Vụ luật sư Cù Huy Hà Vũ dám ra mặt kiện Nguyễn Tấn Dũng. Trước áp lực dư luận có nguy cơ bùng nổ, phô bày bản chất yếu hèn, phản động của đảng CSVN trước tham vọng xâm lăng Việt Nam của Trung Quốc. Hà nội quyết định bắt luật sư Lê Công Định cũng là cách để chuyển dư luận chống đối sang ngã rẻ khác, vừa răn đe thành phần đấu tranh dân chủ, vừa nhắn nhủ giới luật sư, trí thức, thanh niên sinh viên Việt Nam đang manh nha hình thành lực lượng nhằm phản đối vụ khai thác Bauxit và những quyết định bạc nhược, hèn yếu của Chính trị bộ đối với quan hệ Trung – Việt.
Hẳn chúng ta còn nhớ, cách đây gần 2 năm, sau khi biết tin Trung Cộng công khai xân chiếm hai quần đào Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam và sát nhập vào một quần đảo khác của Trung Cộng để thành lập một quận lỵ lấy tên là Tam Sa, các học sinh và sinh viên Việt Nam cùng đồng bào trong nước đã tổ chức 2 cuộc biểu tình vào ngày 9/12/07 tai Saigon và Hà Nội để phản đối hành động xâm lược của Trung Quốc. Bọn nguỵ quyền Cộng Sản Hà Nội, không những không ủng hộ hay khuyến khích mà lại còn bắt bớ, cấm đoán và hăm dọa. khiến một nữ sinh viên qúa uất ức đã vừa khóc vừa la: “Chúng cháu đến đây để thể hiện lòng yêu nước của mình…tai sao lực lượng an ninh lại ngăn cản lòng yêu nước của chúng cháu…? ngăn chặn chúng cháu lại và không cho chúng cháu vào tham gia cùng mọi người…? Taị sao? Tại sao?. Và một thanh niên khác, không dằn được sự tức giận, đã hiên ngang đập mạnh tay xuống bàn và la lớn: “Các ông chỉ biết lo cho cái ghế của các ông, các ông chỉ biết tham nhũng”.
Thật là một điều nghịch lý khi những nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam gán cho những người dân yêu nước dám bầy tỏ thái độ, lập trường của mình trước những vấn đề liên quan đến sự tồn vong của đất nước, của dân tộc lại bị gán cho những tôi danh như “xâm phạm an ninh quốc gia”, “lợi dụng quyền tự do, dân chủ để xâm hại quyền lợi nhà nước” để bỏ tù những người yêu nước như nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa, nhà giáo Vũ Hùng, sinh viên Nguyễn Tiến Nam cho tới các bloggers Điếu Cày Nguyễn Hoàng Hải, Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Người Buôn Gió Bùi Thanh Hiếu, rồi nhà báo Phạm Đoan Trang, cùng nhiều người khác nữa có tâm huyết với đất nước đã không tránh khỏi cảnh tù tội hay những sự trù dập, đàn áp dã man.
Ngày nay chúng ta đã thấy, người dân đã dám bàn chuyện chính trị, dám phê phán chính quyền công khai, không còn dè dặt và sợ hãi như những năm trước nữa. Nhiều người còn dám rủ nhau đi kiện, đi biểu tình phản đối những vụ chính quyền trưng dụng nhà cử đất đai của họ. Các anh em sinh viên cũng đã dám ra một tờ báo chui gọi lá Báo Sinh Viên Yêu Nước để bầy tỏ thái độ và các trí thức trong nước cũng đã dám công khai bầy tỏ lập trường, họ không còn sợ hãi trước sự hù dọa hay sự bắt bớ, giam cầm, bỏ tù một số người chống đối của ngụy quyền Cộng Sản Việt Nam. Một vài luật sư đã dám tranh luận thẳng thừng với các chánh án Việt Cộng để bênh vực cho thân chủ trong các vụ án có liên can tới chính trị. Nhưng số người này còn quá ít ỏi, vẫn chưa đủ, cần phải đông đảo hơn nữa, tích cực hơn nữa, mạnh mẽ hơn nữa cho tới khi nào chế độ Cộng Sản Việt Nam bán nước phải cáo chung.
Một người dân trong nước cũng viết: “Tôi bần thần tự hỏi, chính quyền hiện hành có còn là chính quyền của dân tộc VN hay không ? Tự hỏi để rồi ngầm trả lời :Không, không, không. Chính quyền này không phải là của dân tộc VN, mà là chính quyền của đảng cộng sản VN ! Tôi và bao bậc cha mẹ khác lẽ nào đưa con mình đi cầm súng để bảo vệ đảng nô lệ như thế này ??? Tôi đã rớt nước mắt. Tệ hại quá, tôi phải “nướng” con tôi cho lũ cầm quyền phản dân tộc này sao? Tôi sẽ phải làm thế nào ? Cầm súng bảo vệ đất nước thì tôi không sợ, cầm súng chống bọn xâm lấn Trung Cộng thì tôi sẵn sàng đưa con tôi lên đường ! Còn cầm súng, hi sinh con cái chúng tôi cho quyền lợi riêng của đảng cộng sản VN thì khác nào sự ngu xuẩn, hơn nữa, đó là sự nhục nhã !
Gần đây, tấm bia ghi chiến tích trận đánh Trung Quốc nơi biên giới Việt Trung của quân đội Cộng Sản Việt Nam trong cuộc chiến tranh biên giới vào năm 1979 đã bị bọn ngụy quyền Việt Cộng hèn nhát ra lệnh đục bỏ những chữ “Đoàn Quân Trung Quốc Xâm Lược“ là bằng chứng cho sự khiếp nhược đã tới mức không thể diễn tả bằng lời.
Nước ta bị người Tầu đô hộ một ngàn năm và bị người Pháp đô hộ gần 100 năm, nhưng dân tộc ta không bao giờ chịu nhục. Lúc nào dân tộc ta cũng có những người yêu nước tìm cách nổi dậy để đánh đuổi người Tầu, người Pháp ra khỏi bờ cõi, giành lại độc lập cho đất nước và lấy lại chủ quyền cho dân tộc. Nhưng có độc lập, có chủ quyền mà đất bị lấn bị chiếm, biển bị xâm phạm mà chính quyền lại hèn nhát, không dám liên tiếng, thì qủa là một cái đại nhục cho dân tộc.
Ngày 19/1/74, trong khi Hải Quân của Việt Nam Cộng Hòa tử chiến với quân xâm lược Trung Cộng để bảo vệ Hoàng Sa thì ngụy quyền Việt Công Hà Nội im hơi lặng tiếng một cách hèn hạ, không một lời phản đối Trung Cộng.
Ngày 2/12/07, Trung Quốc phê chuẩn việc thành lập một quận lỵ lấy tên là Tam Sa trong đó có hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa là của Việt Nam để trực tiếp quản lý cả hai quần đảo này, ngụy quyền Cộng Sản Việt Nam cũng chỉ dám phản đối một cách yếu ớt qua lời tuyên bố của Lê Dũng, người phát ngôn của Bộ Ngọai Giao Cộng sản Việt Nam, rằng “”Việt Nam có đầy đủ bằng chứng lịch sử và cơ sở pháp lý để khẳng định chủ quyền của Việt Nam đối với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa”, và rằng “Hành động này đã vi phạm chủ quyền lãnh thổ của Việt Nam, không phù hợp với nhận thức chung của Lãnh đạo cấp cao hai nước, không có lợi cho tiến trình đàm phán tìm kiếm biện pháp cơ bản, lâu dài cho vấn đề trên biển giữa hai bên”.
Ngày 16/5/09, Trung Cộng đã thính thức ra lệnh cấm đánh cá đặc khu kinh tế khổng lồ bao quanh quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, không phải cả các vùng đang bị tranh chấp mà cả các vùng mà Việt Nam có chủ quyền. Là cơ quan hành pháp, đại diện cho một quốc gia, đứng trước hành động hỗn xựợc này của Trung Quốc, đúng lý ra, bộ Ngoại Giao Việt Nam phải cho mời Đại Sứ Trung Quốc tới để phản đối hoặc gửi công hàm phản đối với lời lẽ thật mạnh mẽ và cương quyết như “vi phạm chủ quyền của Việt Nam” “xâm phạm lãnh hải Việt Nam” và “yêu cầu Trung Quốc tôn trọng chủ quyền Việt Nam, lãnh hải của Việt Nam cũng như quyền đánh cá của ngư dân Việt Nam v.v….”
Theo phát ngôn viên của chính quyền Việt Cộng thì bộ Ngoại Giao Việt Cộng đã yêu cầu Đại Sứ Trung Quốc tại Hà Nội kêu gọi chính phủ Bắc Kinh ngừng các hoạt động trên biển. Nhưng thực ra chính quyền Cộng Sản Việt Nam không những đã không dám phản đối mà chỉ xin xỏ một cách hèn hạ như “đề nghị phía Trung Quốc không nên có các hoạt động cản trở hoạt động bình thường của ngư dân Việt Nam” hoặc “việc Trung Quốc tăng cường tuần tra sẽ dẫn tới có thêm nhiều vụ bắt bớ ảnh hưởng tới các hoạt động đánh bắt cá bình thường của ngư dân Việt Nam tại khu vực đánh bắt cá truyền thống của Việt Nam”.
Thế nào là “khu vực đánh bắt cá truyên thống” ? Phải chăng đó là ngôn từ ngoại giao của bè lũ bán nước Nông Đức Mạnh, Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Văn An ? Ôi, nghe sao mà hèn hạ vậy? Nếu không dám dùng những danh từ dao to, búa lớn, những danh từ sặc mùi khác mắu mà bọn chúng đã dùng trong thời gian xâm chiếm miền Nam thì ít nhất cũng phải dùng những chữ cho rõ nghĩa, cho đúng với ngôn từ của một quốc gia độc lập và có chủ quyền như: “không được có những hành động cản trở những hoạt động bình thường của ngư dân Việt Nam” hoặc “không được xâm phạm tại khu vực đánh cá thuộc chủ quyền của Việt Nam” v.v…. Đúng là phường khôn nhà dại chợ, chỉ quen áp bức dân lành.
Hèn mạt, không dám phản đối quan thày Trung Quốc, nhưng lại sợ lòng yêu nước của người dân nổi dậy, bọn lãnh đạo hèn nhát Việt Cộng quay sang tìm cách dàn áp những người bất đồng chính kiến để bịt miệng, đúng như tờ báo chui, “Báo Sinh Viên Yêu Nước” của anh em Sinh Viên trong nước đã nhận định trong cố báo thứ 5: “Thời gian qua, sự kiện Trung Quốc khai thác Bauxit ở Tây Nguyên còn đang bi dư luận phản đối. Vụ ngư dân Việt Nam đã không dám đánh cá vì bị tàu Trung Quốc tấn công. Vụ lãnh hải Việt Nam bị thu hẹp vì Trung Quốc dùng sức mạnh bá quyền công khai áp lực. Vụ luật sư Cù Huy Hà Vũ dám ra mặt kiện Nguyễn Tấn Dũng. Trước áp lực dư luận có nguy cơ bùng nổ, phô bày bản chất yếu hèn, phản động của đảng CSVN trước tham vọng xâm lăng Việt Nam của Trung Quốc. Hà nội quyết định bắt luật sư Lê Công Định cũng là cách để chuyển dư luận chống đối sang ngã rẻ khác, vừa răn đe thành phần đấu tranh dân chủ, vừa nhắn nhủ giới luật sư, trí thức, thanh niên sinh viên Việt Nam đang manh nha hình thành lực lượng nhằm phản đối vụ khai thác Bauxit và những quyết định bạc nhược, hèn yếu của Chính trị bộ đối với quan hệ Trung – Việt.
Hẳn chúng ta còn nhớ, cách đây gần 2 năm, sau khi biết tin Trung Cộng công khai xân chiếm hai quần đào Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam và sát nhập vào một quần đảo khác của Trung Cộng để thành lập một quận lỵ lấy tên là Tam Sa, các học sinh và sinh viên Việt Nam cùng đồng bào trong nước đã tổ chức 2 cuộc biểu tình vào ngày 9/12/07 tai Saigon và Hà Nội để phản đối hành động xâm lược của Trung Quốc. Bọn nguỵ quyền Cộng Sản Hà Nội, không những không ủng hộ hay khuyến khích mà lại còn bắt bớ, cấm đoán và hăm dọa. khiến một nữ sinh viên qúa uất ức đã vừa khóc vừa la: “Chúng cháu đến đây để thể hiện lòng yêu nước của mình…tai sao lực lượng an ninh lại ngăn cản lòng yêu nước của chúng cháu…? ngăn chặn chúng cháu lại và không cho chúng cháu vào tham gia cùng mọi người…? Taị sao? Tại sao?. Và một thanh niên khác, không dằn được sự tức giận, đã hiên ngang đập mạnh tay xuống bàn và la lớn: “Các ông chỉ biết lo cho cái ghế của các ông, các ông chỉ biết tham nhũng”.
Thật là một điều nghịch lý khi những nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam gán cho những người dân yêu nước dám bầy tỏ thái độ, lập trường của mình trước những vấn đề liên quan đến sự tồn vong của đất nước, của dân tộc lại bị gán cho những tôi danh như “xâm phạm an ninh quốc gia”, “lợi dụng quyền tự do, dân chủ để xâm hại quyền lợi nhà nước” để bỏ tù những người yêu nước như nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa, nhà giáo Vũ Hùng, sinh viên Nguyễn Tiến Nam cho tới các bloggers Điếu Cày Nguyễn Hoàng Hải, Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Người Buôn Gió Bùi Thanh Hiếu, rồi nhà báo Phạm Đoan Trang, cùng nhiều người khác nữa có tâm huyết với đất nước đã không tránh khỏi cảnh tù tội hay những sự trù dập, đàn áp dã man.
Ngày nay chúng ta đã thấy, người dân đã dám bàn chuyện chính trị, dám phê phán chính quyền công khai, không còn dè dặt và sợ hãi như những năm trước nữa. Nhiều người còn dám rủ nhau đi kiện, đi biểu tình phản đối những vụ chính quyền trưng dụng nhà cử đất đai của họ. Các anh em sinh viên cũng đã dám ra một tờ báo chui gọi lá Báo Sinh Viên Yêu Nước để bầy tỏ thái độ và các trí thức trong nước cũng đã dám công khai bầy tỏ lập trường, họ không còn sợ hãi trước sự hù dọa hay sự bắt bớ, giam cầm, bỏ tù một số người chống đối của ngụy quyền Cộng Sản Việt Nam. Một vài luật sư đã dám tranh luận thẳng thừng với các chánh án Việt Cộng để bênh vực cho thân chủ trong các vụ án có liên can tới chính trị. Nhưng số người này còn quá ít ỏi, vẫn chưa đủ, cần phải đông đảo hơn nữa, tích cực hơn nữa, mạnh mẽ hơn nữa cho tới khi nào chế độ Cộng Sản Việt Nam bán nước phải cáo chung.
Một người dân trong nước cũng viết: “Tôi bần thần tự hỏi, chính quyền hiện hành có còn là chính quyền của dân tộc VN hay không ? Tự hỏi để rồi ngầm trả lời :Không, không, không. Chính quyền này không phải là của dân tộc VN, mà là chính quyền của đảng cộng sản VN ! Tôi và bao bậc cha mẹ khác lẽ nào đưa con mình đi cầm súng để bảo vệ đảng nô lệ như thế này ??? Tôi đã rớt nước mắt. Tệ hại quá, tôi phải “nướng” con tôi cho lũ cầm quyền phản dân tộc này sao? Tôi sẽ phải làm thế nào ? Cầm súng bảo vệ đất nước thì tôi không sợ, cầm súng chống bọn xâm lấn Trung Cộng thì tôi sẵn sàng đưa con tôi lên đường ! Còn cầm súng, hi sinh con cái chúng tôi cho quyền lợi riêng của đảng cộng sản VN thì khác nào sự ngu xuẩn, hơn nữa, đó là sự nhục nhã !
Gần đây, tấm bia ghi chiến tích trận đánh Trung Quốc nơi biên giới Việt Trung của quân đội Cộng Sản Việt Nam trong cuộc chiến tranh biên giới vào năm 1979 đã bị bọn ngụy quyền Việt Cộng hèn nhát ra lệnh đục bỏ những chữ “Đoàn Quân Trung Quốc Xâm Lược“ là bằng chứng cho sự khiếp nhược đã tới mức không thể diễn tả bằng lời.
Thật không có cái nhục nào to lớn bằng cái nhục của một
dân tộc có một chính quyền hèn hạ và đốn mạt như chính quyền cộng sản Việt Nam
ngày nay, một chính quyền bán nước hại dân, coi dân như kẻ thù, chỉ biết tham
nhũng và hiếp đáp dân lành. Không những thế, bọn ngụy quyền Cộng Sản Việt Nam
còn muốn tất cả dân tộc Việt Nam phải hèn nhát như bọn chúng. Vì thế nếu có
người nào can đảm, dám biểu lộ lòng yêu nước và dám nói lên những việc làm sai
trái, đốn mạt của bọn chúng, là bọn chúng tìm cách đàn áp và bắt giam như ta đã
thấy. Không biết người dân còn chiụ đựng sự nhục nhã này tới bao giờ mới tìm
cách lôi cổ bọn “hèn với giặc, ác với dân” này xuống để trị tội?
No comments:
Post a Comment