Lý Thái
Hùng
Cập
nhật: 16/02/2013
Từ hai năm qua, đặc
biệt là từ sau Hội nghị 6 của Trung ương đảng CSVN vào tháng 10 năm 2012, lãnh
đạo CSVN ở vào hai thế khó xử:
Thứ nhất là không dám đưa ra
bất cứ biện pháp kỷ luật nào đối với những cán bộ lãnh đạo bị đánh giá là “suy
thoái đạo đức” sau khi có kết quả ‘phê và tự phê’ để ngăn chận tình trạng tham
ô nhũng lạm. Đặc biệt là Bộ chính trị đã không kỷ luật được ông Nguyễn Tấn Dũng
(mà còn che giấu gọi là đồng chí x) vì sợ tạo ra những cuộc “đấu đá” ngầm giữa
phe ông Dũng với phe kình chống. Điều này đã được ông Nguyễn Phú Trọng nói xa
gần trong cuộc tiếp xúc với cử tri ở Hà Nội hôm mồng 1 tháng 12, 2012 rằng: “kỷ
luật mà không tính kỹ thì lại rối, mai kia là ân oán, thù oán, đối phó, thành
phe phái, rối nội bộ….”
Thứ hai là không dám thỏa
mãn những đòi hỏi tôn trọng nhân quyền của Hoa Kỳ để đổi lấy việc mua vũ khí
chiến lược hầu tăng cường phòng thủ trước sự hung hăng của Trung Quốc trên Biển
Đông, vì vẫn mang nặng tư duy của thời Chiến Tranh Lạnh: coi Hoa Kỳ là thù địch
và sợ Hoa Kỳ thúc đẩy diễn biến hòa bình làm sụp đổ đảng từ bên trong. Điều này
đã được ông Phùng Quang Thanh viết trong Tạp chí quốc phòng số tháng 12/2012
rằng: “thế lực thù địch (ám chỉ Hoa Kỳ) tiếp tục đẩy mạnh các hoạt động chống
phá bằng chiến lược ‘Diễn biến hòa bình’ sử dụng các chiêu bài ‘dân chủ’, ‘nhân
quyền’, ‘dân tộc’, ‘tôn giáo’, thúc đẩy ‘tự diễn biến’, ‘tự chuyển hóa’, hòng
làm thay đổi chế độ chính trị ở nước ta; khi có cơ hội, chúng sẵn sàng phát
động chiến tranh xâm lược.”
Nỗi
ám ảnh “diễn biến hòa bình” bỗng chốc trở nên nguy kịch hơn khi hiện tượng “tự
diễn biến” xuất hiện ngày một nhiều với hàng loạt những phê phán, chỉ trích
đảng nặng nề, thẳng thừng ngay từ những đảng viên kỳ cựu. Nhất là hiện tượng
kêu gọi đảng “lột xác”, chấp nhận đa nguyên, đa đảng xảy ra dồn dập... khi đảng
cho mở “hộp giun” hiến pháp.
Mọi
kế sách của CSVN, do đó, đã không nhằm giải quyết các vấn nạn trầm trọng của đất
nước như kinh tế suy thoái, xã hội bất ổn, dân tình ta thán, nguy cơ xâm lược
của phương Bắc, mà ưu tiên bảo vệ chế độ và chống “diễn biến hòa bình”. Ông
Phùng Quang Thanh đã khẳng định rằng: Nhiệm vụ hàng đầu của CSVN trong
thời gian tới là “chủ động đấu tranh làm thất bại chiến lược ‘diễn biến hòa
bình’ của các thế lực thù địch”, rồi sau đó mới là “các hành động xâm phạm
chủ quyền, lãnh thổ của Tổ quốc.”
Quan
điểm nói trên của ông Phùng Quang Thanh đã phản ảnh rất rõ những suy nghĩ của
14 ủy viên Bộ chính trị đảng CSVN trong tình hình hiện nay: để giữ chặt quyền lực độc tôn, CSVN không
thể tách rời khỏi mối liên hệ với Bắc Kinh. Quan điểm này đã giải thích lý
do vì sao CSVN đã để cho một số cán bộ cao cấp như ông Nguyễn Thế Kỷ (Phó
trưởng ban tuyên giáo), Đại tá Trần Đăng Thanh (Viện nghiên cứu chiến lược Bộ
quốc phòng), Trung tướng Nguyễn Chí Vịnh (Thứ trưởng Bộ quốc phòng) công khai
đề cập về “công ơn” và “đối xử hòa bình” với nước láng giềng Trung Quốc.
Vừa
qua, Thủ tướng Abe của Nhật Bản đã chọn Việt Nam là quốc gia đầu tiên ghé thăm
trong chuyến công du ba nước Thái Lan, Nam Dương và Việt Nam sau khi được tái
tín nhiệm chức Thủ tướng vào cuối năm 2012. Ông Abe chọn đến Việt Nam vào lúc
này không gì khác hơn là muốn vận động Hà Nội “liên minh” với Nhật Bản và Phi
Luật Tân để chống lại các hiểm họa bành trướng của Trung Quốc trên biển Đông,
đe dọa đường vận chuyển dầu thô và hàng hóa của Nhật Bản.
Cộng
sản Việt Nam đón tiếp ông Abe như một nghĩa cử “cảm ơn” về khoản viện trợ ODA
dồi dào mà chính quyền đảng Tự Do Dân Chủ của ông Abe đã bỏ ra cho CSVN trong
20 năm vừa qua, hơn là đáp ứng các yêu cầu chống Trung Quốc của Nhật. Dù mang
ơn giúp đỡ của Nhật Bản nhưng CSVN khó có thể quay lưng với Trung Quốc vào lúc
này.
CSVN không dám chống
lại Trung Quốc không chỉ vì hai đảng và hai nước cùng nằm trong hệ thống xã hội
chủ nghĩa hay vì đang phải dựa vào đầu tư và tiền vay mượn từ Trung Quốc để cứu
nguy nền kinh tế, mà còn một nguyên nhân quan trọng khác, phát sinh từ khoảng
một năm nay, khi dấu hiệu “tự sụp đổ trong nội bộ” đang trở thành mối đe dọa
nguy hiểm.
Hàng
loạt những thất bại về kế hoạch xây dựng các tập đoàn kinh tế để phát triển
thành quốc gia công nghiệp hiện đại vào năm 2020 và những bất ổn xảy ra liên
tục ở các huyện nông thôn về chính sách đất đai, đã khiến cho lãnh đạo CSVN
thấy rõ là niềm tin của đảng viên vào họ không còn nữa. Ông Hữu Thọ từng là cựu
Tổng biên tập báo Nhân Dân đã nói lên thực trạng này bằng nỗi ưu tư đầu năm
2013 rằng: “quan hệ giữa người Đảng viên
bình thường và người lãnh đạo đang có xu hướng gia tăng khoảng cách, không còn
được như thời chúng ta là những người đồng chí với nhau chung một chiến hào.”
Trong bối cảnh đó,
nội bộ đảng CSVN hiện chia làm hai xu hướng:
Xu hướng thứ nhất là thành phần cán
bộ giàu có tìm cách đưa con cái và gia đình đi ra nước ngoài dưới dạng du học
hay làm ăn để qua đó tẩu tán tài sản nếu một mai ‘diễn biến hòa bình’ thật sự
xảy ra. Theo số liệu của Ngân hàng nhà nước CSVN cho biết là hàng năm hiện có
khoảng hơn 2 tỷ Mỹ Kim chuyển ra nước ngoài dưới dạng chuyển ngân tiền học,
chưa kể hàng tỷ Mỹ Kim khác chuyển dưới dạng không chính thức.
Xu hướng thứ hai là thành phần cán
bộ đảng viên còn chút ràng buộc về lý tưởng cộng sản tìm cách vận động thành
phần lãnh đạo chấp nhận một số thay đổi về kinh tế, chính trị, xã hội mà cụ thể
là giảm bớt sự độc quyền của đảng, chấp nhận một hình thái đa nguyên về chính
trị hầu tránh cho đảng không bị tan rã toàn diện trong bối cảnh xảy ra ‘diễn
biến hòa bình’.
Cả
hai xu hướng nói trên đều đẩy lãnh đạo CSVN - đặc biệt là 200 ủy viên Trung
ương đảng khóa VII hiện nay – rơi vào tình thế rất khó xử. Họ khó có thể lùi
bước chấp nhận đa đảng vì đó là con đường dẫn đến tự sát như ông Nguyễn Minh
Triết đã từng nói. Họ cũng không thể đưa con cháu và chuyển tài sản sang các
nước Âu Mỹ như những cán bộ bình thường vì có ngày sẽ bị các nước này phong tỏa
trắng tay như đã từng làm đối với thành phần quân phiệt Miến.
Lãnh
đạo CSVN chỉ còn phương cách duy nhất là tung ra những biện pháp thay đổi vá
víu như hô hào góp ý cải sửa hiến pháp 1992 hay thổi phồng việc đưa Nguyễn Bá
Thanh ra nắm ban nội chính trung ương chống tham nhũng…. để câu giờ. Trong khi
đó họ cố chịu nhục, cúi đầu phục vụ các đòi hỏi của Bắc Kinh để khi đảng bị
thoái trào thì dẫn vợ con và gia đình vượt biên giới sang tỵ nạn Trung Quốc.
Con
đường Bắc Kinh là giải pháp tự cứu của lãnh đạo CSVN khi có biến động. Điều
đáng tiếc cho lãnh đạo CSVN là đã mù quáng không nhìn ra những thay đổi tất yếu
của lịch sử nhân loại và tiếp tục nhắm mắt tin vào đàn anh Trung Quốc. Xã hội
Trung Quốc hiện cũng có rất nhiều mầm mống mâu thuẫn chực chờ bùng nổ không
thua gì ở Việt Nam từ kinh tế, xã hội, giáo dục, môi trường… Chính Trung Quốc
đang phải trực diện với những đột biến chính trị có thể xảy ra bất cứ lúc nào,
do đó không phải là nơi “an toàn” để dung thân cho thành phần đã và đang lãnh
đạo đảng CSVN.
Lý Thái Hùng
15/2/2013
15/2/2013
No comments:
Post a Comment