28.12.2016
Theo
tin tổng hợp giới truyền thông thì Minh Béo, tên thật là Hồng Quang Minh, một
danh hài Việt Nam bị bỏ tù ở Mỹ về tội lạm dụng tình dục trẻ em, mới đây được
phóng thích sớm và trở về nước hôm 21/12/2016. Trong khi công luận đang tranh
cãi về việc có nên hạn chế quyền công dân của Minh Béo hay không, thì Thiếu tướng
Trần Thế Quân, phó Cục trưởng Cục Pháp chế và Cải cách hành chính tư pháp, Bộ
Công an, trả lời báo giới hôm 22/12 rằng Minh Béo sẽ trở thành công dân bình
thường và trong hồ sơ không bị ghi lại việc đã từng bị ngồi tù tại Mỹ. Phát biểu
này đã bị công luận phản đối dữ dội.
Câu
trả lời trên của một viên chức lãnh đạo cấp cao có thẩm quyền thuộc Bộ Công an
cho thấy một nền luật pháp phi pháp lý, vô đạo đức đã và đang tiếp tục được đảng
và nhà cầm quyền CSVN thực hiện tại Việt Nam. Sự thể này đã dẫn đến hậu quả gì
trên thực tế tại Việt Nam?
I/-Một
nền luật pháp phi pháp lý:
Theo
nguyên tắc pháp lý chung có tính phổ quát ở các nước dân chủ, văn minh tiến bộ,
thì luật pháp là những quy phạm pháp luật ghi rõ những gì người dân cũng như
nhà cầm quyền được làm hay không được làm để bảo vệ các quyền lợi hợp pháp,
chính đáng của mọi cá nhân và tập thể nhằm duy trì an ninh, an toàn và trật tự
xã hội. Mọi vi phạm pháp luật của công dân hay nhà cầm quyền xảy ra ở trong nước
hay hải ngoại đều bị chế tài theo luật.
Trên
bình diện tư pháp quốc tế, trong tương quan pháp lý giữa hai nước, nếu có hiệp
ước tương trợ tư pháp, thường chỉ quy định thẩm quyền xét xử, (nơi phạm tội
hay nơi thường trú của bị can) luật pháp áp dụng (luật quốc
gia nơi phạm tội hay luật quốc gia của bị can), thủ tục dẫn độ đối với một
can phạm là công dân nước này có hành động phạm tội ở nước kia, mà vi phạm pháp
luật của cả hai nước (giết người, hiếp dâm, cướp của, buôn bán ma túy, tội
diệt chủng…) hay chỉ vi phạm luật pháp của một trong hai nước (ví
dụ tội gián điệp, tội xúc phạm vương quyền ở một nước quân chủ không có ở các
quốc gia dân chủ…).
Trường
hợp Minh Béo, không những đã vi phạm luật pháp Hoa Kỳ mà còn vi phạm cả luật
pháp Việt Nam. Theo quy định tại Điều 146, Khoản 1 Bộ luật hình sự năm 2015 về tội dâm ô đối với người dưới
16 tuổi như sau:
“1. Người nào đủ
18 tuổi trở lên mà có hành vi dâm ô đối với người dưới 16 tuổi không nhằm mục
đích giao cấu hoặc không nhằm thực hiện các hành vi quan hệ tình dục khác, thì
bị phạt tù từ 6 tháng đến 3 năm”.
Vì
vậy, sau khi mãn án tù ở Hoa Kỳ, khi bị can Minh Béo trở về Việt Nam, đúng ra
cơ quan công tố cần khởi tố Minh Béo theo các điều khoản liên quan của luật
hình sự Việt Nam. Trong khi xét xử, Tòa án có thể cho bị can hưởng án treo, hay
án tù ở (có thể cho miễn thi hành vì đã thi hành án tù ở Hoa Kỳ, vì
hình phạt tôi phạm ngang hay thấp hơn án tù ở Hoa Kỳ), hay khoan hồng cho
miễn thi hành thêm thời gian nếu án tù dài hơn theo luật Việt Nam. Nhưng sau
khi thi hành án, trong mọi trường hợp cần áp dụng biện pháp tước quyền đảm nhiệm
chức vụ và hành nghề vĩnh viễn hay có thời hạn theo quy định của luật pháp. Điều
146, Khoản 4 Bộ Luật hình sự Việt Nam hiện hành nói rõ: “4. Người phạm
tội còn có thể bị cấm đảm nhiệm chức vụ, cấm hành nghề hoặc làm công việc nhất
định từ 1 năm đến 5 năm”.
Thế
mà Thiếu tướng công an Trần Thế Quân lại trả lời báo giới rằng “Minh Béo sẽ
trở thành công dân bình thường và trong hồ sơ không bị ghi lại việc đã từng bị
ngồi tù tại Mỹ”. Điều này xác nhận đảng và nhà cầm quyền CSVN bao lâu nay
đã thực thi một nền luật pháp phi pháp lý là thế.
II/-Một
nền luật pháp vô đạo đức
Đạo
đức vốn là những quy phạm luân lý không có tính cưỡng hành, nhưng có tác dụng hỗ
trợ cho pháp lý, góp phần rất quan trọng vào nền đạo đức xã hội, giảm thiểu tội
ác, bảo vệ an toàn cá nhân, duy trì an ninh, trật tự xã hội, vốn là mục tiêu và
tác dụng của pháp luật.
Minh
Béo bị cáo buộc và kết án trước Tòa án Hoa Kỳ về 3 tội danh: quan hệ tình dục bằng
miệng với một nam thiếu niên dưới 18 tuổi, mưu toan có hành động dâm ô với trẻ
em dưới 14 tuổi và có ý định hẹn hò với trẻ vị thành niên. Minh Béo đã bị kết
án vào tháng 8/2016 vừa qua khi thừa nhận hai tội danh đầu tiên. Không chỉ dưới
mắt người dân Việt Nam mà cả thế giới, những hành vi vừa kể vi phạm các chuẩn mực
đạo đức trong xã hội, đáng ghê tởm và khinh bỉ, cần bị trừng phạt và có biện
pháp cách ly để có tác dụng giáo dục, răn đe, làm gương, hạn chế ô nhiễm tâm hồn
tuổi trẻ trong trắng dẫn đến phạm tội trong xã hội.
Thế
mà Thiếu tướng công an Trần Thế Quân lại nói “Minh Béo sẽ trở thành công dân
bình thường” và “trong hồ sơ không bị ghi lại việc đã từng bị
ngồi tù tại Mỹ”.
Điều này khiến người ta có thể suy đoán rằng Minh Béo trước khi phạm tội ở Hoa
Kỳ, cũng như nhiều kẻ khác, có thể từng có những hành vi phạm pháp tương tự ở
Việt Nam, nhưng không bị đưa ra tòa vì chấp pháp cho rằng đó chỉ là trái với đạo
đức, chứ không vi phạm luật, hoặc vì các viên chức phát hiện đã bị mua chuộc bằng
tiền nên đã bỏ qua.
III/-Hậu
quả thực tế
Hậu
quả thực tế của một nền luât pháp phi pháp lý, vô đạo đức là xã hội Việt Nam
ngày nay tội ác gia tăng cả về số lượng lẫn tính chất tội phạm. Đọc trên báo
chí hay qua mạng lưới Internet toàn cầu, số lượng các loại tội phạm liên quan đến
đạo đức như giết người, cướp của, lừa đảo, hiếp dâm ngày một nhiều, với tính chất
vô cùng tàn bạo không còn nhân tính, vi phạm nghiêm trọng luân lý, đạo đức.
Hậu
quả bi thảm này là do sau khi nắm được chính quyền trên cả nước, đảng CSVN đã hủy
diệt nền tảng đạo đức, luân lý xã hội cũ bị họ cho là không phù hợp với cái gọi
là “Đạo đức xã hội chủ nghĩa” mà cho đến nay vẫn chưa hình thành để thay thế.
Nền
đạo đức luân lý trong xã hội cũ được xây dựng trên phong tục tập quán và giáo
lý của tam giáo Nho-Phật-Lão từ ngàn xưa, đến Thiên Chúa giáo sau này truyền
vào nước ta. Tất cả đã tạo ra một nền đạo đức xã hội ổn định, tồn tại và thấm
sâu vào tâm tư, nếp sống thể hiện qua cách ứng xử trong các quan hệ xã hội tại
Việt Nam. Nhờ đó, con người biết sống lương thiện và do đó cũng có tác dụng rất
lớn ngăn chặn tội phạm và tính chất tàn bạo vô luân của tội ác, trong khi cái gọi
là “Đạo đức xã hội chủ nghĩa” chưa hình thành mà cho đến nay chính đảng
CSVN cũng không biết hình thù nó ra sao.
Theo
tài liệu tuyên truyền giáo dục nhân dân của đảng CSVN, định nghĩa ngắn gọn “Đạo
đức xã hội chủ nghĩa là mình vì mọi người và mọi người vì mình”, mà muốn có
đạo đức XHCN thì phải tiến lên xã hội chủ nghĩa để có những con người mới XHCN.
Thế nhưng cứ như lời Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng thì chưa biết một trăm năm nữa
Việt Nam đã có xã hội chủ nghĩa hay chưa. Hiện nay chỉ thấy hiện tượng các cán
bộ đảng viên CSVN tự nhận là “Đội tiên phong của giai cấp công nhân” là giai cấp
lãnh đạo cuộc cách mạng tiến lên xã hội chủ nghĩa, là những người phải thể hiện “đạo
đức xã hội chủ nghĩa” để làm gương, thì thực tế đang sống theo kiểu đạo
đức vị kỷ “Mình vì mình và mọi người phải vì mình” để làm giàu bằng mọi
cách và mọi giá, nhanh chóng tư bản hóa thành các nhà “tư bản Đỏ” để
có đời sống vinh thân phì gia.
Đảng
CSVN cũng đã loại bỏ hoàn toàn tính pháp lý và đạo đức ra khỏi nền luật pháp tại
Việt Nam. Đảng đã vận dụng quan điểm của chủ nghĩa cộng sản, coi pháp luật chỉ
là công cụ của giai cấp thống trị để trấn áp giai cấp bị trị, trái ngược với
quan điểm pháp luật của chủ nghĩa dân chủ, tự do. Vì vậy, sau khi nắm chính quyền,
đảng CSVN vẫn cai tri bằng nghị quyết của đảng, dù sau này do đòi hỏi của tình
hình “đổi mới” để sống còn và vì lợi ích của đảng CSVN, các nghị quyết được Quốc
hội của đảng thể chế hóa thành pháp luật (mà chúng tôi gọi là nghị luật).
Pháp
luật của chế độ CSVN bao lâu nay chỉ giữ lại tính “chuyên chính”, nặng về trừng
phạt nghiêm khắc để trấn áp, răn đe hơn là giáo dục, bảo vệ nhân dân, đối với bất
cứ hành vi cá nhân hay tập thể nào đe dọa đến quyền lãnh đạo của đảng. Chính Hồ
Chí Minh lúc sinh thời từng nói với cán bộ đảng viên cộng sản, rằng “Mọi
tội vi phạm pháp luật đều có thể tha được, trừ tội phản đảng”!
IV/-Kết
luận
Luật
pháp là những quy phạm pháp luật để bảo vệ các quyền lợi hợp pháp chính đáng của
người dân cũng như nhà cầm quyền, tạo môi trường sống an toàn cho mọi người thuộc
mọi giai tầng trong xã hội để mưu cầu hạnh phúc riêng cũng như chung. Bất cứ ai
vi phạm pháp luật quốc nội hay quốc tế đều bị chế tài theo pháp luật có thẩm
quyền.
Đạo
đức là những quy phạm luân lý góp phần rất quan trọng vào nền đạo đức xã hội hổ
trợ hiệu quả cho pháp luật trong mục đích bảo vệ quyền lợi, cá nhân, tập thể và
duy trì an ninh trật tự xã hội.
Một
nền pháp luật phi pháp lý, vô đạo đức sẽ phá hủy những quan hệ luân lý tốt đẹp
giữa con người, tội ác gia tăng cả số lượng lẫn tính chất tội phạm, gây bất ổn,
bất an và suy đồi toàn diện cho toàn xã hội. Đó là thực trạng Việt Nam ngày nay
dưới chế độ độc tài toàn trị của đảng CSVN. Vì vậy yêu cầu cấp thiết đối với
nhân dân Việt Nam vẫn là phải chuyển đổi càng sớm càng tốt qua một chế độ dân
chủ pháp trị, với một nền luật pháp thể hiện được cả hai tính pháp lý và đạo đức.
---------------------
* Các
bài viết được đăng tải với sự đồng ý của Ðài VOA nhưng không phản ánh quan điểm
hay lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ.
No comments:
Post a Comment