Đêm càng về khuya thì nỗi buồn trong tôi càng trĩu nặng,
tôi chẳng biết giải tỏa nỗi lòng mình thế nào ngoài việc trải những tâm tư rất
thật của mình lên trang viết, có ai thấu hiểu được sự cô độc và bế tắc của tôi
lúc này?
Bạn hãy công tâm nói thẳng và nói thật với tôi đi, có phải tôi đã và đang sai?
Tôi sai bởi chính tự tay tôi tự cởi bỏ sự u mê, ấu trĩ của mình để nhìn thể chế chính trị này, xã hội này, thời cuộc này bằng một con mắt hoàn toàn khác những gì người ta ép tôi học và nhồi nhét vào đầu tôi từ tấm bé!
Tôi sai bởi tôi không còn chút sợ hãi, tôi dám viết, dám nói thật những suy nghĩ của mình về tất cả những hiện thực đang xảy ra mà lương tri và lương tâm tôi không cho phép tôi được tiếp tục im lặng!
Tôi sai bởi tôi thấu cảm được những đớn đau của những phận người khốn khổ quanh mình và tôi thả bay nỗi đau đó trên những trang viết để đánh thức từ tâm của cộng đồng hoặc ít ra cũng giúp họ hiểu rằng họ đang hưởng may phúc hơn rất nhiều những phận đời khác…
Tôi sai bởi tôi thật sự mong muốn đất nước này, xã hội này tốt đẹp hơn, đừng tiếp tục một con đường mù mịt mà cuối con đường là hố sâu sẽ biến cả dân tộc này trở thành một dân tộc bất hạnh!
Tôi sai bởi tôi bế tắc, chỉ còn biết lặng câm với tiếng khóc nấc của mẹ, tiếng chì chiết của anh chị, trở thành đứa con bất hiếu bỏ ngoài tai những lời can ngăn, van xin của cả gia đình…
Tôi sai bởi tôi là một người mẹ, một người mẹ mà lại nhẫn tâm bất chấp tương lai của con mình, để đơn độc dùng ngòi viết phơi bày những bất công của xã hội… Biết đâu, chính đứa con bé bỏng của tôi sẽ là người đầu tiên phải lãnh nhận sự thiệt thòi, bất công từ người mẹ của mình…
Có phải tôi đã thật sự sai?
Nếu thế, tôi chẳng còn mong ai thấu hiểu và đồng cảm với mình, tôi chỉ muốn nói riêng với con tôi rằng:
"Con yêu, nếu thật sự chẳng may con phải đơn độc trên đường đời, thì con ơi đừng sợ! Mẹ tin rằng cuộc đời và người đời sẽ không bao giờ đối xử tệ bạc với con, bởi:
Trái hạnh phúc mẹ không hái cho riêng con…
Mà hái cho cả cuộc đời!”
Bạn hãy công tâm nói thẳng và nói thật với tôi đi, có phải tôi đã và đang sai?
Tôi sai bởi chính tự tay tôi tự cởi bỏ sự u mê, ấu trĩ của mình để nhìn thể chế chính trị này, xã hội này, thời cuộc này bằng một con mắt hoàn toàn khác những gì người ta ép tôi học và nhồi nhét vào đầu tôi từ tấm bé!
Tôi sai bởi tôi không còn chút sợ hãi, tôi dám viết, dám nói thật những suy nghĩ của mình về tất cả những hiện thực đang xảy ra mà lương tri và lương tâm tôi không cho phép tôi được tiếp tục im lặng!
Tôi sai bởi tôi thấu cảm được những đớn đau của những phận người khốn khổ quanh mình và tôi thả bay nỗi đau đó trên những trang viết để đánh thức từ tâm của cộng đồng hoặc ít ra cũng giúp họ hiểu rằng họ đang hưởng may phúc hơn rất nhiều những phận đời khác…
Tôi sai bởi tôi thật sự mong muốn đất nước này, xã hội này tốt đẹp hơn, đừng tiếp tục một con đường mù mịt mà cuối con đường là hố sâu sẽ biến cả dân tộc này trở thành một dân tộc bất hạnh!
Tôi sai bởi tôi bế tắc, chỉ còn biết lặng câm với tiếng khóc nấc của mẹ, tiếng chì chiết của anh chị, trở thành đứa con bất hiếu bỏ ngoài tai những lời can ngăn, van xin của cả gia đình…
Tôi sai bởi tôi là một người mẹ, một người mẹ mà lại nhẫn tâm bất chấp tương lai của con mình, để đơn độc dùng ngòi viết phơi bày những bất công của xã hội… Biết đâu, chính đứa con bé bỏng của tôi sẽ là người đầu tiên phải lãnh nhận sự thiệt thòi, bất công từ người mẹ của mình…
Có phải tôi đã thật sự sai?
Nếu thế, tôi chẳng còn mong ai thấu hiểu và đồng cảm với mình, tôi chỉ muốn nói riêng với con tôi rằng:
"Con yêu, nếu thật sự chẳng may con phải đơn độc trên đường đời, thì con ơi đừng sợ! Mẹ tin rằng cuộc đời và người đời sẽ không bao giờ đối xử tệ bạc với con, bởi:
Trái hạnh phúc mẹ không hái cho riêng con…
Mà hái cho cả cuộc đời!”
----------------------------
No comments:
Post a Comment