15-6-2014
Trong khoảng thời gian gần đây, sau khi Trung Quốc
đưa giàn khoan dầu khí HD 981 ra biển Đông, đẩy tình hình quan hệ giữa Việt Nam
và Trung Quốc trở nên căng thẳng nhất trong vòng trên 30 năm nay, dẫn đến nguy
cơ gây ra những hệ quả nghiêm trọng cho kinh tế, xã hội và chính trị của Việt
Nam. Đã có rất nhiều bài viết phân tích và các nghiên cứu của các cá nhân và tổ
chức ở trong và ngoài nước, của cả người Việt Nam và các chuyên gia kinh tế người
nước ngoài, ở trên cả các cơ quan truyền thông đại chúng chính thống, đến các
diễn đàn không chính thức, và cả những trang blog cá nhân, những website “lề phải”
lẫn “lề trái” (gồm cả những website mà người dân Việt Nam ở trong nước không
xem được, bởi vì luôn luôn bị cơ quan an ninh Việt Nam ngăn chặn).
Tuy nhiên, có một thực tế là: KHÔNG CÓ BẤT CỨ
ĐÁNH GIÁ NÀO CHÍNH XÁC. Đấy chính là vấn đề quan trọng nhất quyết định đến
nội dung, ý nghĩa và hiệu quả của tất cả những ý kiến quan tâm đến vấn đề rất
quan trọng đang liên quan đến vận mệnh dân tộc chúng ta hiện nay.
TẠI
SAO DÁM KHẲNG ĐỊNH NHƯ VẬY? Thật ra khi vấn đề được phân
tích ra thì chúng ta mới thấy được rằng nó rất đơn giản!
Có một thực tế đã tồn tại ở đất nước Việt Nam chúng
ta từ ít nhất là hơn một nửa thế kỷ nay, ít nhất là từ khi cái nhà nước Việt
Nam dân chủ cộng hoà ra đời cho đến nay, đấy chính là: CHƯA BAO GIỜ CHÚNG TA
CÓ ĐƯỢC NHỮNG CON SỐ THỐNG KÊ MINH BẠCH VÀ CHÍNH XÁC. Đặc biệt là với cách
tuyên truyền và kiểm soát tuyên truyền rất nghiêm ngặt và độc đoán của nhà cầm
quyền, cho nên thật ra toàn dân tộc Việt Nam này chưa bao giờ nhận được những
thông tin (quan trọng, nhạy cảm) một cách chính xác. Nhưng sự kiểm soát này đã
kéo dài bền bỉ từ gần 70 năm nay, nên lâu ngày thì điều này đã tạo thành một
thói quen cho mọi người dân Việt Nam đều như phải nghiễm nhiên công nhận rằng
những thông tin từ cơ quan tuyên truyền của chính quyền là CHÍNH XÁC.
Thật ra thì cách làm độc đoán này là một phương tiện
hữu hiệu và quan trọng bậc nhất để nhà cầm quyền giữ cho sự tồn tại của chính
quyền mà họ đang cai trị (ví dụ như các chỉ số tăng trưởng là bao nhiêu, thất
nghiệp là bao nhiêu, chỉ số ô nhiễm môi trường là bao nhiêu, chỉ số nhiễm độc
thực phẩm là bao nhiêu, nợ nước ngoài là bao nhiêu, chi tiêu ngân sách là bao
nhiêu, chi tiêu quốc phòng là bao nhiêu, kết quả bầu cử là bao nhiêu…, đều do
nhà cầm quyền tự đưa ra, không bao giờ nhân dân có thể kiểm chứng hoặc kiểm
soát được).
Thông thường thì sự độc tài trong truyền thông chỉ
có lợi ích chứ không gây ra tác hại cho chính quyền, hoặc tác hại chỉ là rất nhỏ,
bởi vì các cơ quan chính quyền đều được tự chọn lọc các số liệu theo hướng có lợi
cho họ rồi mới công bố cho xã hội. Tuy nhiên, trong một số trường hợp thì nó lại
gây ra những tác hại rất nguy hiểm ở những góc độ khác, ví dụ như: tất cả các số
liệu mà các tổ chức nghiên cứu độc lập nghiên cứu về Việt Nam đều không thể có
được sự chính xác, bởi vì số liệu mà họ thu thập được là thiếu đầy đủ và rất
phiến diện; rất nhiều số liệu thống kê của chính quyền đều không chính xác, bởi
vì nó sai từ cơ chế quản lý đến nguyên tắc thống kê số liệu; hoặc là không thể
nào thống kê được các số liệu mà chính nhà nước Việt Nam đã tạo cho nó có một
môi trường không có tính minh bạch.
Sự thiếu minh bạch này đã xảy ra đối với các số liệu
liên quan đến các quan hệ kinh tế-xã hội giữa Việt Nam và Trung Quốc, và điều
này đã trở nên cực kỳ nghiêm trọng trong tình hình hiện nay. Mà cụ thể là: tất
cả các cơ quan từ quản lý nhà nước, đến nghiên cứu tư nhân, đến các tổ chức
nghiên cứu độc lập của nước ngoài đều không thể có được các số liệu đầy đủ,
chính xác về tình hình quan hệ kinh tế của Việt Nam và Trung Quốc, từ đó dẫn đến
việc thiếu các thông tin để phân tích các vấn đề xã hội có liên quan, và hậu quả
hiện nay là: KHÔNG THỂ ĐƯA RA ĐƯỢC CÁC ĐÁNH GIÁ VÀ GIẢI PHÁP HỢP
LÝ
CHO CÁC VẤN ĐỀ CHÍNH TRỊ ĐANG PHÁT SINH.
Với các con số mà cơ quan quản lý và báo chí (và cả
ý kiến của các chuyên gia nước ngoài) đưa ra thì chỉ thấy vỏn vẹn vài con số
khô khốc về những giá trị đầu tư và kim ngạch thương mại giữa hai nước (9% tổng
kim ngạch xuất khẩu và 23% tổng kim ngạch nhập khẩu). Có lẽ những ai có chút hiểu
biết về kinh tế đều có thể thấy được ngay là tình hình thực tế của nền kinh tế
Việt Nam hiện tại so với những con số đó chắc chắn là có mâu thuẫn. Với một đất
nước mà “ai ai cũng dùng đồ Trung Quốc, đâu đâu cũng tràn ngập đồ Trung Quốc”
thì quả thật là những số liệu mà chính quyền Việt Nam đã đưa ra là quá vô lý!
Để đánh giá đúng về tình hình Kinh Tế – Xã Hội – Chính Trị liên quan giữa Trung Quốc và Việt Nam thì cần phải tìm hiểu và nắm được những yếu tố rất quan trọng sau đây:
Để đánh giá đúng về tình hình Kinh Tế – Xã Hội – Chính Trị liên quan giữa Trung Quốc và Việt Nam thì cần phải tìm hiểu và nắm được những yếu tố rất quan trọng sau đây:
1.
MẬU DỊCH BIÊN GIỚI:
Với đặc điểm là hai nước láng giềng có chung cả đường
biên giới trên bộ và trên biển, lại có rất nhiều các cửa khẩu giao thương kinh
tế, chính vì vậy nên từ mấy chục năm nay (ngay cả khi hai nước còn chưa bình
thường hoá quan hệ sau sự kiện chiến tranh biên giới năm 1979) trên nguyên tắc
chính thức thì cả Trung Quốc và Việt Nam đều quy định và thừa nhận cho các khu
vực biên giới này có được một quy chế thương mại đặc biệt đó là: BIÊN MẬU (mậu
dịch biên giới), thương mại theo hình thức TIỂU NGẠCH.
Trên thực tế, ngoài việc quy chế và hình thức thương
mại biên mậu, tiểu ngạch này đã làm cho một lượng hàng hoá vô cùng lớn được vận
chuyển ra vào hai quốc gia mà không thể kiểm soát được, thì quan trọng hơn là
các cơ quan quản lý tại địa phương (Biên phòng, Hải quan, Công an, Thuế vụ, Quản
lý thị trường) còn lợi dụng các quy chế và các kẽ hở này để cho vận chuyển lậu
những lượng hàng hoá vô cùng lớn qua các cửa khẩu này (một cách hợp pháp) mà
không cần làm bất cứ thủ tục gì.
Ngoài ra, còn một thực tế rất rõ ràng là ngay tại
khu vực gần kề các cửa khẩu chính thức này lại mọc lên vô số các địa điểm tập kết
và vận chuyển hàng hoá buôn lậu, các cơ quan quản lý của cả hai nước đều không
thể kiểm soát, hoặc vì lý do nào đó mà họ cố tình không ngăn chặn, để hàng ngày
đều có những lượng hàng lậu đi bằng con đường bất hợp pháp này đi qua lại hai
nước với số lượng gấp hàng trăm, thậm chí là hàng ngàn lần so với lượng hàng đi
qua cửa khẩu.
Chính vì những yếu tố này mà giá trị giao dịch
thương mại giữa Trung Quốc và Việt Nam thực tế chắc chắn lớn hơn gấp nhiều lần
những con số mà chính quyền đã thống kê chính thức. Thực tế là mọi cơ quan quản
lý của Việt Nam đều không thể có biện pháp nào để thống kê được những giá trị
hàng hoá buôn lậu ấy.
2.
BUÔN LẬU TRÊN BIỂN:
Cũng với quy chế BIÊN MẬU, việc buôn lậu trên các
vùng ranh giới ở trên biển có tính đặc thù riêng nên lại diễn ra với những
thông tin mà người dân bình thường được biết rất ít về nó, nhưng số lượng và
giá trị của nó thì luôn gấp hàng ngàn lần, đến hàng trăm ngàn lần lượng hàng
hoá buôn lậu ở các cửa khẩu trên đất liền. Bởi vì các loại hàng hoá mà người ta
đã phải sử dụng phương tiện vận tải biển để buôn lậu thì đều là các loại hàng
có số lượng rất lớn, từ đó nên giá trị của nó cũng rất lớn. Hơn nữa, đa số các
loại hàng hoá này đều là những tài nguyên thiên nhiên của Việt Nam được chở lậu
sang Trung Quốc, sau đó họ lại vận chuyển những lượng hàng hoá thành phẩm rất lớn
từ Trung Quốc quay về Việt Nam như vật liệu xây dựng, sắt thép, phân bón…. Một
lượng hàng hoá KHỔNG LỒ.
3.
HẢI SẢN XUẤT KHẨU LẬU:
Tại khu vực lãnh hải giáp ranh giữa hai nước còn một
loại mặt hàng với số lượng cực kỳ lớn được vận chuyển lậu từ Việt Nam đi Trung
Quốc, đó là HẢI SẢN.
Với 2 lý do liên quan: Trung Quốc là một thị trường
tiêu thụ quá lớn nên lượng hải sản của Việt Nam chuyển đến chưa bao giờ đáp ứng
nổi nhu cầu của họ; ngoài ra phía Trung Quốc quản lý nghiêm ngặt về luật đánh bắt
hải sản trong vịnh Bắc bộ, cho nên hàng năm Trung Quốc chỉ cho phép ngư dân của
họ đánh bắt 6 tháng, còn Việt Nam thì được đánh bắt “vô tội vạ” quanh năm. Vì vậy
nên ngư dân Việt Nam nhiều năm nay đã đánh bắt một lượng hải sản rất lớn, sau
đó bán trực tiếp sang Trung Quốc cho các tàu thu mua của họ, thậm chí Trung Quốc
còn xây dựng cả những cảng biển chuyên dụng ở khu vực biên giới để “hỗ trợ” các
tàu đánh bắt hải sản của Việt Nam được cập vào bán hàng cho họ, chính vì vậy mà
một giá trị rất lớn hải sản xuất lậu chưa bao giờ được báo cáo cho các cơ quan
quản lý của Việt Nam.
Đây cũng là một nguồn thu nhập quan trọng giúp cho
các ngư dân của khu vực Bắc bộ còn sống được một cách lay lắt. Những giá trị
tài nguyên thiên nhiên này thường chỉ được thống kê rất cẩu thả, vì phía cơ
quan quản lý thì không quản lý được, mà chính quyền cũng hiểu được đấy là những
miếng “cơm thừa canh cặn” họ cần phải nhắm mắt làm ngơ cho các “thần dân” của
mình không bị chết đói, hoặc sợ người dân vì đói khổ đến mức “tức nước vỡ bờ”
mà quay ra chống phá chính quyền.
4.
HÀNG HOÁ QUÁ CẢNH:
Chưa bao giờ thấy các chuyên gia nghiên cứu kinh tế
trong và ngoài nước nói đến những lỗ hổng về vấn đề kiểm soát số lượng hàng hoá
từ Trung Quốc sang Việt Nam sau đó đi đến các nước Đông Nam Á khác và ngược lại.
Chưa có một thống kê chính thức hoặc không chính thức
nào nói đến sự việc: để trốn thuế xuất khẩu nên các doanh nghiệp Trung Quốc đã
vận chuyển một lượng hàng vô cùng lớn của Trung Quốc thông qua các cửa ngõ phía
Bắc Việt Nam đi đến các nước trong khu vực Đông Nam Á, và tất nhiên 100% lượng
hàng này đều là nhập lậu vào Việt Nam.
Cũng tương tự như vậy còn có một khối lượng hàng rất
lớn mà chủ yếu là từ hai nước Lào và Camphuchia được đưa vào Việt Nam qua các cửa
khẩu biên giới phía Tây và phía Nam với 3 hình thức: Xuất nhập khẩu chính thức,
tạm nhập tái xuất và nhập lậu, để sau đó gần như toàn bộ số hàng hoá này lại được
chuyển đi Trung Quốc. Đối với cả 3 loại hình kể trên, các cơ quan quản lý của
chính quyền Việt Nam thường chỉ thống kê được một số lượng rất nhỏ. Thực tế là:
100% số lượng hàng lậu không được tính đến; khoảng trên dưới 50% hàng tạm nhập
tái xuất được biến hoá ngay tại Việt Nam với hình thức pha trộn hoặc thay đổi về
thủ tục; một số lượng rất lớn hàng nhập khẩu chính thức về Việt Nam rồi lại
ngay lập tức lại xuất đi Trung Quốc, vì các thương nhân chỉ đưa vào Việt Nam để
thay đổi bao bì, hoặc vì lý do để lấy chỉ tiêu báo cáo thành tích xuất nhập khẩu
cho các địa phương, hoặc muốn xuất nhập lòng vòng để chiếm đoạt tiền hoàn thuế.
Ví dụ như trong số8,1 triệu tấn gạo xuất khẩu trong năm 2013 của Việt Nam thì
có đến 1/2 lượng hàng là của Campuchia xuất qua Việt Nam vào thị trường Trung
Quốc.
Với những chiêu thức biến hoá của các doanh nghiệp
liên quan đến 4 quốc gia khác nhau (Trung Quốc-Việt Nam-Lào-Campuchia) thì những
số liệu thống kê của các cơ quan quản lý Việt Nam với cách làm việc tắc trách
và vụ lợi chỉ có thể để làm hình thức mà thôi. Cần phải mất rất nhiều thời gian
để khảo sát và nghiên cứu thì người ta mới có thể biết rằng: vì những lý do
thương mại, vị trí địa lý và luật pháp… hàng năm đã có một số lượng hàng vô
cùng lớn từ Lào, Campuchia đến Trung Quốc và ngược lại, mà Việt Nam chỉ là địa
điểm trung chuyển.
Lượng hàng hoá này ngoài việc tham gia một tỉ lệ khá
lớn làm thay đổi đến cán cân kim ngạch thương mại thực tế của Trung Quốc và Việt
Nam, thì nó còn tác động quan trọng đến các vấn đề xã hội như việc làm và lao động
cho các doanh nghiệp Việt Nam, như ngành vận tải, dịch vụ kho vận, đại lý,
thương mại… Thực tế thì nền kinh tế Việt Nam ở cả 3 miền Bắc, Trung, Nam đều bị
ảnh hưởng rất lớn bởi lượng hàng hoá này.
5.
CHẢY MÁU TÀI NGUYÊN XUẤT LẬU:
Tài nguyên xuất khẩu lậu có một số lượng KHỔNG LỒ,
vì vậy yếu tố thứ 5 này có quan hệ rất chặt chẽ với yếu tố thứ 2 đã nêu ra ở
trên đây.
Việc để cho một lượng tài nguyên khổng lồ từ Việt Nam “được” chảy máu sang Trung Quốc hoàn toàn là sự cố ý của nhà cầm quyền của cả 2 quốc gia. Thật ra, với các phương tiện hiện đại hiện nay, nếu Biên Phòng, Hải Quan và Cảnh sát biển Việt Nam mà thực thi đúng chức trách của mình thì chắc chắn sẽ không thể có được 1 chuyến hàng nào được chuyển lậu sang Trung Quốc.
Việc để cho một lượng tài nguyên khổng lồ từ Việt Nam “được” chảy máu sang Trung Quốc hoàn toàn là sự cố ý của nhà cầm quyền của cả 2 quốc gia. Thật ra, với các phương tiện hiện đại hiện nay, nếu Biên Phòng, Hải Quan và Cảnh sát biển Việt Nam mà thực thi đúng chức trách của mình thì chắc chắn sẽ không thể có được 1 chuyến hàng nào được chuyển lậu sang Trung Quốc.
Tuy nhiên, về phía Việt Nam: với thực trạng của thể
chế chính trị độc tài và tham nhũng, với nền kinh tế suy yếu kiệt quệ, cùng với
sự mưu lợi cá nhân từ trên xuống dưới tại mọi cơ quan quản lý nhà nước, nên bộ
máy lãnh đạo chính quyền Việt Nam đã chỉ đạo để cho tất cả các tài nguyên có
giá trị nhất được vận chuyển bán lậu cho Trung Quốc.
Phía Trung Quốc thì được “hỉ hả” mà nhận ra rằng việc
Việt Nam cho xuất lậu tài nguyên một cách vô tội vạ sang Trung Quốc chỉ mang
cho họ lợi ích vô cùng. Thứ nhất là họ mua được với giá rẻ, thứ hai là rất phù
hợp với chính sách thu mua triệt để tài nguyên của các quốc gia khác, thứ ba là
công việc này sẽ làm cho đất nước Việt Nam mau chóng biến thành một quốc gia trống
rỗng tài nguyên, mau chóng suy yếu, kiệt quệ. Chính vì vậy mà Trung Quốc luôn
“sẵn lòng” thu nhận. Trung Quốc đã tạo những cơ chế đặc biệt để tài nguyên lậu
Việt Nam được nhập khẩu vào Trung Quốc với những thủ tục thuận lợi nhất (mặc dù
là hàng hoá không có bất kể một thứ giấy tờ gì).
Hàng ngày, hàng tuần, hàng tháng, … nhiều chục năm
nay, đã có không biết bao nhiêu tài nguyên thiên nhiên của Việt Nam được chuyển
lậu bán cho Trung Quốc, các loại hàng như: than đá, gỗ, quặng sắt, quặng đồng,
quặng Mangan, quặng Niken, quặng Phốt pho, quặng Apatit, quặng Titan, quặng
Zicol, đá hoa cương, đá thạch anh, đá vôi, đất sét, cát …. Gần đây, khi nền
kinh tế đang suy thoái, theo thống kê không đầy đủ của cơ quan quản lý hàng hải
Trung Quốc thì trung bình mỗi ngày vẫn có khoảng trên 100,000 tấn tài nguyên của
Việt Nam được vận chuyển lậu sang Trung Quốc. Vào lúc cao điểm mỗi ngày có khoảng
gần 1 triệu tấn tài nguyên được nhập lậu vào các cảng biển lớn nhỏ của Trung Quốc.
Có lẽ đối với tất cả những người dân bình thường Việt
Nam thì hoặc là không hề có khái niệm rõ ràng với những con số này, hoặc là
không thể tin cậy vào con số thống kê này. Có lẽ đến lúc nào để họ nhận biết và
có thể đo đạc được số liệu thực tế thì người dân mới hiểu rằng ngay kể cả cái
hình thái chữ S của đất nước này cũng đã không còn được nguyên vẹn nữa.
Nhưng tại sao nhà cầm quyền phải bán lậu, bán lén những
tài nguyên này? Lý do thứ nhất, năng lực điều hành yếu kém cùng với sự tham
nhũng vô độ của chế độ cộng sản sau 70 năm cầm quyền đã biến đất nước Việt Nam
trở thành một “con nợ” và một “con bệnh xanh xao vàng vọt”, chính vì vậy mà
chính quyền cộng sản chỉ còn một lựa chọn duy nhất, đó là phải bán tống bán
tháo tất cả các tài nguyên của dân tộc để “sống” và để trả nợ (gần đây nhất,
chính các thông tin từ chính quyền Việt Nam cũng đã thừa nhận rằng Việt Nam
đang mất cân đối về các khoản nợ nước ngoài, các năm gần đây Việt Nam đang phải
VAY NỢ ĐỂ ĐẢO NỢ(1)). Giống như cảnh nhà nghèo lại bệnh tật, chỉ còn cách “bán
máu để nuôi miệng”. Lý do thứ hai, để giữ cho sự tồn tại của một chế độ đã mục
nát, để nuôi dưỡng một bộ máy tôi tớ bảo vệ cho sự độc tài chuyên chính của chế
độ, lãnh đạo cộng sản Việt Nam chỉ còn một cách duy nhất là phải chia sẻ tất cả
nguồn tài nguyên của đất nước cho bộ máy giúp việc của họ từ trên xuống dưới được
cùng chia phần. Cụ thể là ở cấp Trung ương như Thủ tướng và các Bộ liên quan là
nơi có quyền quyết định “phân chia” thì được quyền lợi lớn nhất, các cấp địa
phương và cơ sở được quyền lợi nhỏ hơn, còn các bộ phận thao tác trực tiếp như
Biên phòng, Công an, Hải quan, … cũng đều được “chấm mút” một khoản quyền lợi
nhất định phù hợp với “đóng góp” của họ (cụ thể như: Biên phòng, Hải quan, Cảnh
sát biển tại Quảng Ninh, mỗi cơ quan này được “lót tay” 3USD cho mỗi tấn than
đá xuất lậu (đối với loại hàng than xuất khẩu lậu giá khoảng 50USD/tấn.
Những khu vực từ miền Nam trở ra, việc xuất lậu
khoáng sản khác có giá trị hơn thì số tiền phải chia cho các cơ quan này cũng lớn
hơn). Lý do thứ ba, vì số lượng và giá trị tài nguyên xuất lậu sang Trung Quốc
là quá lớn, lại thường ngày, thường xuyên trong nhiều chục năm nay, nếu con số
thực tế này được thống kê một cách đầy đủ và chính xác thì sẽ gây nên một hệ quả
vô cùng nguy hại cho chế độ, chắc chắn sẽ tạo ra một sự phẫn nộ tột cùng cho
toàn nhân dân Việt Nam. Người dân Việt Nam sẽ hiểu được bộ mặt thật của chế độ
cộng sản là bòn rút đến triệt để nguồn tài nguyên vô giá của cha ông để lại, là
tàn phá đến cạn kiệt những tài nguyên thiên nhiên mà đáng lẽ ra phải là của hồi
môn cho hậu thế. Chính vì vậy, cách duy nhất mà chế độ cầm quyền có thể làm là
phải dấu kín những thông tin về số lượng tài nguyên mà họ đã cho xuất lậu, chỉ
công khai một số lượng nhỏ những lô hàng xuất khẩu chính thức để “làm ví dụ” mà
thôi.
Tóm lại, tổng giá trị tài nguyên mà chế độ cầm quyền
Việt Nam cho xuất lậu sang Trung Quốc hàng năm là vô cùng lớn, nếu giá trị này
được minh bạch và thống kê chính xác sẽ làm lệch hẳn cán cân kim ngạch thương mại
giữa hai nước, cũng là một con số minh chứng khủng khiếp về sự phá hoại và tham
nhũng của chế độ cộng sản cầm quyền. Nhưng ý nghĩa quan trọng nhất là: GIÁ TRỊ
KINH TẾ “NGẦM” RẤT LỚN NÀY ĐANG NUÔI SỐNG CHO CẢ CHẾ ĐỘ CỘNG SẢN VIỆT NAM VỀ CẢ
TÍNH CHẤT LẪN THỰC TẾ.
6.
VẤN ĐỀ “NGƯỜI HOA”:
Có một vấn đề mà mọi ý kiến, phân tích và nghiên cứu
đều không lưu ý đến, đó chính là mọi người đều hình như quên mất rằng”khối người
Hoa” trên Thế giới hiện nay đều liên quan đến nhiều quốc gia và khu vực khác
nhau, chứ không chỉ là nói riêng đến Trung Quốc. Đặc biệt, trong tình hình thực
tế gần đây quan hệ giữa Đài Loan và Trung Quốc đại lục là rất tốt đẹp.
Chưa có một thống kê và phân tích nào tính đến tất cả
giá trị thực tế mà “người Hoa” nói chung có giao dịch thương mại và đầu tư ở Việt
Nam. Chính vì vậy nên cũng không có nghiên cứu nào tính được kinh tế Việt Nam sẽ
thực sự bị ảnh hưởng ra sao nếu bị toàn bộ “khối người Hoa” tẩy chay.
Một vấn đề liên quan nữa có ảnh hưởng rất lớn về cả
kinh tế và xã hội, thực tế hiện nay đang có hàng triệu lao động Việt Nam (chưa
tính đến gần 360.000 cô dâu người Việt Nam ở Đài Loan(2)) đang làm việc tại Đài
Loan, Hong Kong, Ma Cao, Singapore, Malaysia … hàng năm số lao động này đã chuyển
về nước nhiều tỉ Mỹ kim, nếu các nước này đồng loạt đuổi số lao động này về nước
(họ dễ dàng thực hiện điều này vì chiến tranh hoặc các mâu thuẫn chính trị là yếu
tố luôn được nêu ra trong điều khoản “bất khả kháng” để không phải bồi thường hợp
đồng) thì sẽ gây ra những thảm trạng, và gây ra thiệt hại không nhỏ về kinh tế
và xã hội. Liệu chính quyền Việt Nam sẽ chống đỡ ra sao chỉ với riêng vấn đề
này?
Tất cả những yếu tố nêu ra trên đây đã cho thấy rằng
nền kinh tế Việt Nam hiện nay hoàn toàn bị lệ thuộc Trung Quốc, xã hội Việt Nam
cũng bị lệ thuộc Trung Quốc một cách nghiêm trọng về nhiều mặt, cho nên chính
trị Việt Nam hiện nay cũng hoàn toàn nằm trong sự quyết định của Trung Quốc. Từ
đó có thể thấy rằng: SỰ SỐNG CÒN CỦA CHẾ ĐỘ CỘNG SẢN VIỆT NAM ĐANG NẰM TRONG
TAY TRUNG QUỐC.
Như vậy, thử hỏi chính quyền Việt Nam hiện nay có thực
sự muốn chống đối Trung Quốc hay không? Chính quyền hiện nay có thể giữ gìn được
sự toàn vẹn lãnh thổ cho dân tộc Việt Nam hay không? Chắc chắn là mỗi chúng ta
đều đã có câu trả lời.
Hoàng
Bách Việt
Việt Nam – Ngày 10 tháng 6 năm 2014
———————————————————————
(1)http://vietnamnet.vn/vn/chinh-tri/172967/nguy-co-lon-nhat-la-ao-tuong-ve-an-toan-no-cong.html
(2)Số liệu của Wikipedia là 118.300 người.
Tuy nhiên các tổ chức của Đài Loan cho biết đấy chỉ là những người đã chính thức
có quốc tịch Đài Loan, nếu thống kê đầy đủ cả số người sinh sống bất hợp pháp
thì số lượng là khoảng gần 360.000 người.
No comments:
Post a Comment