Tuesday, 26 March 2013

TỰ DIỄN BIẾN? (BS Hồ Hải)




Thứ ba, ngày 26 tháng ba năm 2013

Hơn tháng nay, nào VTV, nào các báo quân đội, báo nhân dân, báo đại đoàn kết, báo Sài gòn giải phóng và báo công an liên tục đưa những bài "phản biện" có tính ngụy biện để bảo vệ thể chế chính trị đơn nguyên đi ngược lại với quy luật mâu thuẩn và các mặt đối lập, hòng giữ vững chế độ độc quyền của đảng.

Họ còn có những bài ngụy biện để bảo vệ chế độ công hữu tư liệu sản xuất, trong đó, có công hữu đất đai của toàn dân, nhưng nhà nước đại diện để quyết định về mọi quyền và lợi ích. Điều này giúp cho tha hóa và tham nhũng đất đai mà hiện nay là vấn đề đáng lo ngại cho sự lâm nguy của tổ quốc hơn cả ngoại bang giày xéo quê cha đất tổ.

Họ còn ngụy biện cả độc quyền chính trị hóa quân đội và công an, để hòng bảo vệ quyền và lợi của họ trên ngai vàng, hơn là vì quyền lợi của tổ quốc và dân tộc. Điều này đã được minh chứng rõ ràng qua câu chuyện quân đội và công an đã được chính quyền huyện Tiên Lãng huy động để đàn áp gia đình anh Đoàn Văn Vươn hồi tháng 2//2012.

Họ lại còn ngụy biện rằng, nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa là nhà nước do dân, vì dân và của dân, nhưng không có tam quyền phân lập. Mục đích tất cả những điều trên là triệt tiêu mâu thuẩn, triệt tiêu đối lập để họ được mọi quyền hành thâu tóm quyền và lợi về cho họ với chiêu bài rất cũ, rất đi ngược lại triết học duy vật biện chứng mà, họ đã biến nó thành môn kinh tế chính trị học ở hầu hết các trường từ phổ thông lên đến đại học, để ru ngủ quần chúng, hòng dễ bề cai trị, tham nhũng và tha hóa, mà không ai có thể ngăn cản được họ.

Cộng đồng người Việt trong và ngoài nước cứ mỗi lần tới chương trình thời sự VTV buổi tối là nhao nhao lên án, đả kích và thậm chí cả chửi thề vì những quan chức ngụy biện, rất dễ hiểu và dễ thông cảm cho dân, vì dân bị nghe theo kiểu một chiều phi khoa học và áp đặt thông tin thời kỳ đồ đá, chứ không phải của thế kỷ XXI.

Thông tin truyền thông là quyền lực thứ tư đứng cùng với hành pháp, lập pháp và tư pháp, họ cũng độc quyền thâu tóm. Trong tất cả các phương tiện truyền thông ấy, tích cực và hiệu quả nhất là đài vô tuyến truyền hình quốc gia: VTV làm công việc đưa tin vào giờ cao điểm hiệu quả nhất.

Có 3 cái hiệu quả mà báo và đài truyền hình làm rất được trong thời gian qua như sau:

Thứ nhất là, khi toàn dân đã mất hết niềm tin vào nhà cầm quyền thì những bài báo và thông tin truyền hình ngụy biện trên không còn là phương thuốc làm xoa dịu lòng căm phẩn, nỗi bất mãn và mất lòng tin với chính quyền mà, nó có tác dụng ngược làm nặng nề thêm lòng căm phẩn, nỗi bất mãn và càng mất niềm tin của toàn dân và trí thức hơn nữa, vì mọi thông tin không khoa học mà ai cũng thấy.

Thứ hai là, Chỉ trong một tháng qua, chính VTV đã có công lao rất lớn làm hạ uy tín ông tổng bí thư đảng cộng sản khi đưa tin ông nói chuyện tại tỉnh Vĩnh Phúc đầu xuân Quý Tỵ. Sau việc đưa tin này, uy tín ông tổng bí thự bị hầu hết toàn thể nhân dân cả nước lên án và có những bức xúc tràn ngập trên các diễn đàn mạng, đến nổi, một nhà báo trẻ phải viết bài nói thẳng với ông và chấp nhận mất việc, vì cái bức xúc mà mọi người cho là rất phi khoa học của ông tổng bí thư.

Thứ ba là, cách đây vài hôm cũng chính VTV đã đưa thông tin và hình ảnh rõ ràng ông cựu bộ trưởng tư pháp trả lời phỏng vấn rằng ông chỉ tham gia vào kiến nghị 72 về sửa đổi hiến pháp vào giờ chót và bị áp đặt vào vị trí trưởng đoàn kiến nghị khi đến văn phòng quốc hội để đưa kiến nghị. Mặc dù, trước đó hơn 2 tháng, ông là người ký vào bản kiến nghị này đầu tiên - vị trí số 33 - trong hàng ngàn người ký vào bản kiến nghị 72. Uy tín của ông sụt giảm nghiêm trọng, khi mọi người thấy ông trên truyền hình khi trả lời phỏng vấn mà mắt không dám nhìn thẳng và giọng nói ngập ngừng, với nụ cười cầu tài đáng thương hơn đáng trách.

Thực ra, với hiện trạng xã hội Việt Nam trong 68 năm qua, thì việc có hiến pháp hay không có hiến pháp, thì cái hiến pháp đó cũng chưa bao giờ được chính quyền tôn trọng để điều hành đất nước. Việc điều hành đất nước của chế độ cộng sản trong 68 năm qua là những nghị quyết, nghị định và quy định dưới luật của đảng, mà hầu hết những nghị quyết, nghị định và qui định ấy đều vi hiến và vi luật pháp. Ví dụ, khi cụ Hồ ký quyết định về cải cách ruộng đất và đánh Nhân Văn Giai Phẩm năm 1957 là vi hiến cái hiến pháp năm 1946 mà, chính cụ và tinh hoa đất nước theo cụ lúc ấy soạn ra. Thế thì đâu cần phải huy động toàn bộ ngành truyền thông độc quyền ra tay một cách quá mức như thế?

Cho nên, với trường hợp VTV và báo chí gần đây trong việc quảng bá những cái phi khoa học trong sửa đổi hiến pháp là một cách cho thuốc quảng cáo quá liều. Toàn dân bị ngộ độc. Ngộ độc ấy đã làm hạ uy tin những quan chức hàng đầu của chế độ và hạ thấp uy tín của đảng cầm quyền xuống mức thấp nhất chưa từng thấy trước đây. Chẳng những thế, liều thuốc ấy còn làm cho chế độ có thể bị lung lay khi lòng căm phẩn của người dân chuyển từ lượng sang thành chất. Liều thuốc này không thua cái cuộc tái hôn của ông cựu tổng bí thư đảng lấy bà vợ đại biểu quốc hội, khi mồ vợ cũ chưa cỏ mọc - một sự lăng mạ thuần phong mỹ tục dân tộc ngàn đời nay. Nó như cú hạ đo ván vào đảng cầm quyền.

Câu chuyện này làm tôi nhớ lại ngày đầu tiên học môn Dược lý học - Pharmacology - ở trường Y. Ông thầy trưởng bộ môn Dược Lý Học nói với chúng tôi rằng: "Thuốc là độc, không độc không phải là thuốc. Người ta chỉ uống thuốc để tự tử, không ai có thể uống nước để tự tử bao giờ. Nên anh chị nên nhớ rằng, đặt bút để ghi toa các anh chị phải luôn đặt mình là trường hợp của người bệnh". Bây giờ ra làm nghề đã đến lúc đi hết cái nghề thấy được cái nghiệp, tôi vẫn thấm thía lời căn dặn này.

Liệu có phải vì họ đang tự diễn biến chăng?


Bài đọc liên quan:




No comments:

Post a Comment

View My Stats