Những chính sách ban hành ra từ trước đến nay khá
nhiều và thường thì hầu hết chúng bị người dân phản đối, mặc dù các quan chức vẫn
thường nói người dân chúng ta “dân trí thấp”.
Thế nhưng, với trình độ dân trí họ cho là như vậy,
mà mỗi khi ban hành ra thì người dân lại chỉ trích và phản đối một cách gay gắt
chúng.
Vậy phải chăng trình độ của người quản lý và điều
hành, làm chính sách còn tệ hơn cả người dân mà với “dân trí thấp”?
Đã có rất nhiều đề xuất ngu ngốc đã từng được đưa ra
để thảo luận: phụ nữ ngực lép không được đi xe máy; phụ nữ quá 33 tuổi không được
sinh đẻ; xe máy phải chính chủ khi lưu thông; phải có hộ khẩu Hà Nội mới được
mua nhà ở thủ đô và ngược lại; cấm xe biển chẵn đi ngày lẻ và biển lẻ đi ngày
chẵn; xe buýt nhanh BRT ở Hà Nội vừa triển khai đã đổ bể; hệ thống đường đi bộ
dưới mặt đất thì bỏ không; đề xuất bắt buộc mỗi người phải hiến máu một lần
một năm;…
Nhưng những chính sách loại như vậy vừa đưa ra là
người dân đã phản đối một cách quyết liệt ngay tức thì và kèm theo một số lý luận
khá hợp lý. Một số khác thì cho rằng nó bất ổn mà không hẳn rõ vì sao mà cứ phản
đối như một cách thể hiện quan điểm phần nhiều là thiếu căn cứ mà dựa trên cảm
tính cá nhân. Hoặc một số chính sách đưa vào thực hiện trong thực tế thì đã thất
bại ngay từ khi triển khai. Bởi nó không có tính khả thi.
Ở Đức, Pháp, các nhà hoạch định chính sách luôn có một
bộ phận gọi là bộ phận đánh giá tính thực thi của các chính sách khi được ban
hành ra. Ví dụ, họ tính toán xem nếu đạo luật về chống trốn thuế mà được đem
vào thi hành trong thực tế thì có tốn kém hơn là số người/số tiền đang bị trốn
thuế hay không. Và nó có cần thiết để đem ra áp dụng lúc này hay sẽ gây ra những
tổn thất nhiều hơn là việc nó không nhất thiết tồn tại. Và nhờ vào đó họ cân nhắc
xem có cần đến việc ban hành một đạo luật nào đó và đem áp dụng vào trong thực
tế đời sống hay không. Nên họ không rơi vào tình cảnh bị người dân phản đối hay
đưa ra những đề xuất ngu ngốc như những người quản lý, điều hành đất nước như ở
xứ ta.
Chuyện con Rồng kỳ dị với các bộ phận từ đầu đến
đuôi là những con vật khác nhau, nó chỉ là một ví dụ đơn lẻ nhưng là phản ánh
toàn diện và tổng thể cách tư duy và điều hành nhà nước của quan chức trong
chính quyền. Nó méo mó và dị dạng, nó thiếu chất xám và chỉ khoả lấp mang tính
tạm thời.
Làm chính sách, phải có cái nhìn bao quát, nắm được
tình hình thực tế, tính đến khả năng thực thi khi áp dụng, khả năng sống sót của
một chính sách về sự lâu dài. Tất cả những cái đó thì không thể thiếu ở một nhà
lãnh đạo, một chính phủ điều hành đất nước mang tính kỹ trị và có tầm nhìn hơn
người khác.
Việc đưa ra đề xuất bắt buộc người dân hiến máu mỗi
năm một lần là một đề xuất vi phạm Hiến pháp về quyền bất khả xâm phạm về tính
mạng, sức khoẻ, thân thể, được đảm bảo về nhân phẩm, danh dự của con người.
Quyền được sống an toàn và mưu cầu hạnh phúc là những
quyền con người mà được bảo vệ bất khả xâm phạm từ bất kể ai. Nhất là từ phía
chính nhà nước của mình.
Những đạo luật, chính sách vi hiến, trái luật vẫn được
ban hành đầy rẫy và rất thường xuyên mà không ai kiểm soát được, nó chính là kết
quả vận hành của một chính phủ yếu kém, thiếu trí tuệ và phẩm chất, không tôn
trọng nhân dân của mình.
Có lẽ chúng ta đã quá quen với việc thích ứng các
chính sách và đạo luật hàm chứa nhiều rủi ro và đầy tính cưỡng bách trong đó
nên thành ra mỗi khi được phản kháng một điều gì đó mà có thể khiến nó tạm ngừng
thực thi thì đã cảm thấy vui mừng một cách thoả mãn. Nhưng không nhìn sâu hơn
cái gốc rễ vấn đề đó là lỗi ở thể chế và cơ chế vận hành của bộ máy. Nên việc nổ
bỏng thường sẽ cho ra những sản phẩm lỗi tiếp theo mà phần lớn là không thể
tiêu dùng được.
Ở xứ ta, họ thường ban hành chính sách dưới ba dạng:
1. Đề xuất tiêu cực;
2. Đề xuất ít tiêu cực hơn;
3. Đề xuất gần như không khả thi.
Khi ban hành ra, chắc chắn người dân sẽ chỉ để tâm
và phản đối đề xuất thứ 3 và có thể kèm theo phương án thứ nhất. Và tạm chấp nhận
cái thứ 2. Và cái còn lại này nó sẽ được đem thực thi trên thực tế trong sự đồng
tình mang tính chấp thuận trong tình cảnh ít có lựa chọn khác cho người dân.
Và điều này được lặp đi lặp lại trong suốt quá trình
điều hành, quản lý đất nước, nên đa phần người dân là với tâm lý “chấp nhận được”
mặc dù biết nó có nhiều tiêu cực và chưa thoả đáng.
Vậy nên, bắt buộc phải thay đổi gốc rễ của vấn đề,
chứ không thể chỉ suốt ngày đi phản đối một vài chính sách đơn lẻ được trưng ra
rồi coi đó là thành quả của chúng ta.
No comments:
Post a Comment