Tue,
01/13/2015 - 20:04 — tuongnangtien
“Mục
tiêu đến năm 2010 giải quyết cơ bản không còn người lang thang xin ăn ở TP.”
Nguyễn
Văn Xê - Phó Giám đốc Sở LĐ-TB&XH
*
Ngày
22 tháng 12 năm 2014, báo Tuổi
Trẻ hân hoan đăng lời “kêu gọi người dân không cho tiền người
ăn xin,” cùng với một kế hoạch rất hoành tráng và (xem chừng) quyết
liệt của UBND TP.HCM:
“Kể từ ngày
28-12, TP.HCM sẽ bắt đầu đưa những người ăn xin, người sống nơi công cộng không
có nơi cư trú nhất định vào các cơ sở xã hội...
Trung tâm hỗ trợ xã hội
được giao nhiệm vụ tăng cường khảo sát, phối hợp với các lực lượng công an,
thanh niên xung phong, các đoàn thể... tập trung người lang thang về các cơ sở
xã hội.
Đường dây nóng của
trung tâm sẽ trực 24/24g để tiếp nhận thông tin về người lang thang trên địa
bàn TP...
Người nào bị đưa vào
Trung tâm hỗ trợ xã hội từ lần thứ hai trở lên thì trung tâm tiếp nhận nuôi dưỡng.
Tại đây, các đối tượng được học văn hóa, học nghề và giới thiệu việc làm. Người
nước ngoài lang thang xin ăn sẽ được đưa về nước theo quy định...
Việc giải quyết tình
trạng người xin ăn lang thang phải được giải quyết theo hướng căn bản, thiết thực
và bền vững.”
Mấy
bữa sau, cũng báo Tuổi
Trẻ buồn rầu cho biết: “Người ăn
xin vẫn đầy đường Sài Gòn ngày đầu năm.”
Hình chụp tại góc đường 3-2 và đường Lý Thường Kiệt lúc 10g trưa
1-1-2015, bà cụ ngồi ngay giữa trời nắng nóng - Ảnh và chú thích: T.T.N.Đ
Đây
không phải là lần đầu tiên “đám ăn mày” hay “tụi ăn xin” đã “làm
phiền” công luận. Nhiều năm trước, chính xác là vào ngày 7 tháng 7
năm 2009, báo Pháp
Luật cũng đã có lời kêu gọi (thiết tha) tương tự, cùng với nhiều
kế hoạch quyết liệt không kém:
“Dự kiến từ tháng
7-2009, các quận, huyện phải đưa nội dung phát động không cho tiền người ăn xin
sống lang thang nơi công cộng vào buổi họp tổ dân phố, khu phố.
Ông Nguyễn Văn Xê,
Phó Giám đốc Sở LĐ-TB&XH, cho rằng để giải quyết tình trạng lang thang xin
ăn cần rà soát khu vực, tuyến đường trọng điểm, phân rõ trách nhiệm của quận,
huyện, không để trách nhiệm chung chung như hiện nay. Có như thế mới mong thực
hiện được mục tiêu đến năm 2010 giải quyết cơ bản không còn người lang thang
xin ăn ở TP.”
Về
“mục tiêu cơ bản” này (hồi đó) ở trong nước, đã có vị độc
giả nhận xét như sau:
“Thôi nói thẳng ra là
thế này. Mới đây, UBND TPHCM đã chỉ đạo tăng cường vận động nhân dân không cho
tiền trực tiếp các 'đối tượng' lang thang, ăn xin trên đường phố. Mà cái chỉ đạo
này thì thật ra có từ năm 2003 rồi. Nay thì quyết liệt làm lại...”
Không
phải từ năm 2003 đâu mà trước nữa lâu lắm lận, theo lời của nhà báo Văn
Lang:
“40
năm qua, biết bao nhiêu lần họ mở chiến dịch “thu gom” mà đâu vẫn hoàn đấy, là
vì nước nghèo thì ăn mày - ăn xin vẫn cứ tiếp tục sản sinh ra, đem “giấu” đi
đâu cho hết?”
Những người vô gia cư ngủ ở trạm xe buýt ở Sài Gòn.
Ảnh:
Văn Lang/Người Việt
Sở
dĩ cứ phải mở “chiến dịch thu gom” rồi “quyết liệt làm lại” hoài
hoài chỉ vì cách “làm sạch” đường phố, theo kiểu “quét” hết ăn xin,
của UBND TPHCM đã đi ngược ... qui trình: đó là cách quét rác cầu
thang bắt đầu từ bậc thấp nhất.
Tại
sao cứ chăm chăm lo hốt đám ăn mày mà lại dung túng và bao che cho bọn
ăn bẩn. Bọn này ăn tất tần tật. "Ăn
của dân không từ một cái gì" nên mới đẩy không ít nạn nhân của
chúng vào cảnh phải ăn mày.
Xin đan cử một thí
dụ (ngay) trong địa bàn thành phố:
Ngày
8 tháng 8 năm 2010, luật sư Cù
Huy Hà Vũ đã nộp đơn “tố cáo và yêu cầu truy cứu trách nhiệm hình
sự và đưa ra vành móng ngựa tên Lê Thanh Hải, ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư
Thành ủy, nguyên Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố Hồ Chí Minh và đồng bọn do
đã đập nhà, cướp đất ở của bà Dương Thị Kính, thân nhân của Ba Liệt sĩ, tại
255/6/27 Ngô Tất Tố, phường 22 quận Bình Thạnh, thành phố Hồ Chí Minh.”
Đây
là một lời tố cáo vô cùng nghiêm trọng nhưng người bị đưa ra trước
vành móng ngựa lại không phải là ông UVBCT Lê Thanh Hải (và đồng bọn)
mà lại là chính L.S. Cù Huy Hà Vũ với “tội tuyên truyền chống nhà nước,”
cùng bản án bảy năm tù giam và ba năm quản chế.
Vụ Án Hai Bao Cao Xu Đã Qua Sử
Dụng (theo như cách gọi của dân gian) chung cuộc đã trở thành một
màn hài kịch vô duyên và lố bịch. Nó đã không cứu vãn được “thanh
danh” cho ông Lê Thanh Hải (đã đành) mà còn khiến cho đương sự trông
càng bẩn thỉu hơn.
Câu
hỏi đặt ra là đã có bao nhiêu vụ cướp đất tương tự đã xẩy ra ở Sài
Gòn, và có bao nhiêu người dân đã trở nên trắng tay rồi buộc phải
ngửa tay ăn xin (hay ăn mày) sau những chuyện ăn bẩn như vậy của đám
quan chức ở thành phố này?
Trên
phạm vi toàn quốc thì có vô số những quan chức cũng đã ăn bẩn hay ăn
cướp (giữa ban ngày) y như thế. Chỉ xin nhắc đến hai vị đang được công
luận quan tâm (ông Trần Văn Truyền và ông Nguyễn Xuân Phúc) theo như thông tin
đọc được trên trang Dân
Luận:
“Ông Trần Văn Truyền
sở hữu căn biệt thự cùng 4 căn nhà gỗ đặc biệt ở xứ tỉnh Bến Tre, rộng trên
16.000m2 ước tính 24 tỷ riêng tiền đất; 1 căn nhà 300m2 được cấp hồi làm bí thư
tỉnh ủy; 1 nhà 200m2 trước cổng chùa Bạch Vân; 3 cơ ngơi ở khu đô thị 5 sao Phú
Mỹ Hưng, TP Hồ Chí Minh, do người thân quản lí.
Nhà đất có liên quan
đến ông Trần Văn Truyền ước tính trị giá chưa tới 100 tỷ... Còn khối bất
động sản của Phó Thủ tướng, Phó Trưởng ban Thường trực Ban Chỉ đạo TW về phòng,
chống tham nhũng Nguyễn Xuân Phúc thì lại ở đẳng cấp quốc tế ước tính nhiều
nghìn tỷ mà ông Truyền khó có thể so sánh:
Tài sản (tính theo bất
động sản) của ông Trần Văn Truyền xem ra vẫn còn khiêm tốn lắm lắm so với khối
bất động sản nhiều nghìn tỷ của Phó Thủ tướng, Phó Trưởng ban Thường trực
Ban Chỉ đạo TW về phòng, chống tham nhũng Nguyễn Xuân Phúc.
Dù sao thì ông Trần
Văn Truyền cũng đã nghỉ hưu, mối họa ông để lại cho nhân dân cũng không lớn lắm
nhưng còn ông Phó Thủ tướng, Phó Trưởng ban Thường trực Ban Chỉ đạo TW về
phòng, chống tham nhũng Nguyễn Xuân Phúc thì vẫn còn đang đương chức và có khả
năng tiến xa hơn nữa ... Đây mới là thực sự là nhân tố hút cạn máu Nhân dân
...”
Cán
bộ Đảng thi nhau “hút cạn máu” thiên hạ thì nhân dân, những kẻ sống
trong “thiên đàng của bọn tham nhũng,” tránh sao được cảnh ăn mày?
Đó
mới là chuyện ở bình diện cá nhân của một “bộ phận không nhỏ những
cán bộ biến chất,” hay còn gọi (theo ngôn ngữ đương đại) là những
“bầy sâu,” đang ngày đêm (ngoem ngoém) đục khoét tài sản quốc gia.
Ở
bình diện thể chế thì những đường lối và chính sách cướp ngày của
Đảng và Nhà Nước (CCRĐ, Hợp Tác Hoá Nông Nghiệp, Cải Tạo Công Thương
Nghiệp, Kiểm Kê Tài Sản, Đổi Tiền, Thu Hồi Đất Đai ...) đã “sản
xuất” ra vô số ăn xin. Đó là chưa kể không ít những chủ trương lớn
(Kinh Tế Quốc Doanh Chủ Đạo, Vinashin, Bauxite…) không ngừng đưa cả đất nước
và dân tộc đến mức bần cùng.
Hãy đọc qua vài
tiêu đề trên cùng một tờ báo, báo Pháp
Luật:
Bên
dưới những bài viết thương tâm này thường có đôi dòng viết phụ:
Mọi
sự giúp đỡ của những tấm lòng hảo tâm xin gửi về địa chỉ:
-
Cụ Nguyễn Văn Thân
Xóm 2, xã Thạch Bàn, huyện Thạch Hà, tỉnh Hà Tĩnh.
Số
03, Đại lộ Lê Nin, TP Vinh - Nghệ An; ĐT/Fax: 038.8601010;
Số
tài khoản: 0191012468008, Ngân hàng Bảo Việt Nghệ An, chủ tài khoản: Báo Đời sống & Pháp luật tại Miền
Trung.
Mỗi
tuần tôi nhận được qua bưu điện bốn tờ tuần báo: Sống
(phát hành từ Westminster, California) Thời
Báo (Cheektowaga, New York) Trẻ (Dallas, Texas)
và Việt Tribune (San Jose,
California). Trừ tờ cuối cùng, ba tờ còn lại đều có mục “Những Tấm
Lòng Vàng” hay “Trang Tương Trợ” với tên tuổi, địa chỉ, và hình ảnh
những đồng bào đang lâm trọng bệnh hay rơi vào hoàn cảnh cực kỳ bi
đát – ở quê nhà – cùng với lời kêu gọi xin độc giả hảo tâm giúp đỡ.
Sống
trong một đất nước không có mạng lưới an sinh xã hội để nâng đỡ
những người neo đơn, thất thế, già yếu, bệnh tật .. thì người dân
còn biết trông chờ và đâu – ngoài lòng hảo tâm của tha nhân. Chớ không
ngửa tay xin thì biết làm sao khác.
Sự
giúp đỡ không chỉ giới hạn ở mức độ cá nhân. Thử “google” vài
cụm từ, như “giúp
đỡ xây cầu” (chả hạn) trong vòng năm mươi giây sẽ thấy hơn chục
ngàn “kết quả” – đại loại như:
Cầu treo ở Khánh Hòa. Ảnh Nguyễn Thành Chung. Nguồn: Dân Trí
Một
cá nhân, một gia đình, hoặc ngay cả một tập thể người (đôi lúc) cũng
cần đến sự trợ giúp khi hoạn nạn nhưng một quốc gia thì không thể
theo đuổi chính sách sống nhờ vào lòng từ thiện, vào kiều hối, hay
vay vốn ODA nước ngoài – mãi mãi – như vậy được.
Vậy
mà đây lại là một trong những chủ trương và chính sách (lớn) của
Đảng và Nhà Nước, theo như nhận định của giáo sư Nguyễn
Văn Tuấn:
“VN cũng là nước
chuyên xin xỏ: suốt năm này sang năm khác, quan chức VN ngửa tay xin viện trợ từ
rất nhiều nước trên thế giới. Xin nhiều đến nỗi có quan chức nước ngoài phàn
nàn nói ‘Sao chúng mày nói là chúng mày rất thông minh và cần cù mà cứ đi xin
hoài vậy. Dân xứ tao phải làm lụng vất vã mới có tiền cho chúng mày’. Thật là
nhục. Xin người ta thì nhiều mà khi người ta gặp nạn thì VN chẳng đóng góp bao
nhiêu.
Nếu không xin thì
cũng đi vay. VN bây giờ là một con nợ quốc tế. Nợ ngân hàng thế giới, nợ ngân
hàng ADP, nợ đủ thứ ngân hàng và nợ đủ các nước. Chính phủ thì nói nợ công của
VN là 54%, nhưng các chuyên gia độc lập thì nói con số cao hơn nhiều và ở mức
báo động đỏ (tức là sắp vỡ nợ?). Con số có lẽ quá lớn để cảm nhận, các nhà kinh
tế học ước tính dùm cho chúng ta: mỗi một đứa trẻ mới ra đời ở VN hiện nay phải
gánh một món nợ công 1000 USD.”
Vừa
mở mắt chào đời đã mang một đống nợ nần, rồi lớn lên trong một xứ
sở “chuyên xin xỏ” thì thế hệ tương lai e (lại) cũng sẽ lâm vào cảnh
ăn mày thôi – nếu chế độ hiện hành vẫn còn tồn tại.
No comments:
Post a Comment