Saturday, 16 February 2013

ĐỨNG CHÀNG HẢNG (Huỳnh Quốc Bình)




Huỳnh Quốc Bình
Thứ Bảy 16/02/2013

Hiện nay tại Hoa Kỳ, mấy bạn trẻ có phong trào mặc quần lưng rộng xệ thấp khỏi rốn. Để giữ cho cái quần không bị tuộc xuống, các cô cậu phải luôn dang hai chân ra dù lúc đứng hay đi. Đây là cách đi hay đứng theo kiểu “chàng hảng”, trông thật buồn cười.

Mỗi lần nhìn thấy cảnh đó, tôi liên tưởng đến một số người trong xã hội chọn thái độ “đứng chàng hảng” với hy vọng được “vững” hoặc yên thân. Quý độc giả thử tưởng tượng, ngay ngày 30-4-75, một người thường tự hào không muốn “dính dấp đến chính trị” nhưng khi giặc cộng tràn vào thành phố hay thủ đô thì họ vội vả chạy xuống bến tàu. Vì không có sự dứt khoát là nên rời Việt Nam tìm tự do hay ở lại với bọn VC để “không làm chính trị”, nên đứng theo kiểu chàng hảng, một chân thì “cột chặt” trên bến tàu, một chân “đóng đinh” trên boong tàu và khi tàu rời bến thì người ấy sẽ ra sao? Nhẹ thì rơi xuống nước, nặng thì… Xin quý độc giả tưởng tượng giùm?

Đồng nghĩa với thái độ “đứng chàng hảng”, người Mỹ có câu nói “If you stand in the middle of the road, you will get hit from both sides”. Tạm dịch: (Nếu mầy đứng giữa đường, mầy sẽ bị đụng bởi cả hai phía.) Mà thật vậy, người khôn ngoan phải chọn đứng bên nào một phía thôi. Người dại thường hài lòng với thái độ “đứng giữa” của họ.

Cách sống theo kiểu “gió chiều nào, che chiều đó” chẳng khác nào một người cha mẹ sanh ra, dù thân mình có xương sống nhưng chỉ thích cong lưng như thể không có xương sống; hoặc chọn cách đứng chàng hảng khiến cho diện mạo của mình bị thấp xuống, dù cái đám này hay xách mé người khác không cao bằng mình. (Thành phần này chúng ta có thể hiểu theo kiểu nghĩa bóng hay nghĩa đen gì cũng trúng cả)

Đám người tự hào về thái độ “không làm chính trị” hay “trung dung”, hoặc “ở giữa”, đối với họ không có phải hay trái mà chỉ có quyền lợi thôi. Họ không có lập trường gì cả, không có quan điểm riêng gì hết, không có suy tư độc lập gì ráo, mà chỉ “đứng chàng hảng” để yên thân, hoặc hưởng lợi.

Như tôi từng đề cập trước đây, có những người từng bị VC hành hạ, làm nhục, đày ải họ trong các nhà tù khổ sai sau ngày 30-4-75, nay được tự do rồi nhưng không làm gì cả. Họ không góp phần tố cáo tội ác VC hay làm giảm thiểu tội ác, hoặc chấm dứt chế độ ác độc đó… trái lại cứ ra vào Việt Nam để hưởng thụ, để mong VC nó ban bố cho chút “ơn mưa móc”, hoặc móc ngoặc làm ăn với VC… dù trong lòng họ cũng căm thù VC… Và tôi đã khẳng định rằng nếu họ chỉ nuôi lòng “thù hận” kiểu đó, thì họ sẽ chết trước “kẻ thù”. Riêng những ai mang nhãn hiệu “Cơ Đốc Nhân”, nhưng luôn có lối suy nghĩ theo kiểu xác thịt và thường có những hành động giống như “tay sai ma quỷ” thì dù đang sống cũng như “chết” dù đang giữ những chức vụ quan trọng trong giáo hội như “linh mục”, “mục sư”, “giáo sĩ”, “giáo hạt trưởng”, “viện trưởng viện thần học.. thì cũng “rất xa Thiên Đàng”.

Một vị Giáo Sư Việt Nam đang dạy trong Trường Thần Học tại Hoa Kỳ đã viết thư ủng hộ lập trường của tôi về bài viết nêu trên, bằng một đoạn văn Anh ngữ như sau: “You write not to please them but to express your observations and feelings which many thoughtful Christians are very concerned about. Elijah was not welcomed when he criticized the Israelites for “di hang hai” (1 Kings 18:21) and he himself was against 450 false prophets of Baal!”

Tạm thoát dịch: “ông viết không phải để làm hài lòng họ nhưng để bày tỏ sự nhận xét của ông mà nhiều con dân Chúa cũng rất bận tâm. Giống như trường hợp (Ê-li thời Cựu Ước, được ghi lại trong sách 1 Các-vua 18:21). Ông ấy không được hoan nghênh khi phê bình dân Do Thái “đi hàng hai”. Một mình ông ấy đã đánh bại 450 tiên tri của thần Ba Anh…”

Như vậy thì đâu có phải chỉ thời bây giờ, mà ngàn năm trước cũng có loại “đứng chàng hảng” hay “đi hàng hai”. Kinh Thánh Cựu Ước cho biết Ê-li thẳng thắn phê bình vua đã bỏ điều răn của Ðức Giê-hô-va, để đã tin theo thần Ba-anh”. Kết quả ông bị lên án là làm “rối loạn Y-sơ-ra-ên”.

Ê-li đã công khai khuyến cáo dân Y-sơ-ra-ên rằng: “Các ngươi đi giẹo hai bên cho đến chừng nào? Nếu Giê-hô-va là Ðức Chúa Trời, khá theo Ngài; nếu Ba-anh là Ðức Chúa Trời, hãy theo hắn. Song dân sự không đáp một lời.”. Dân sự ngày xưa im lặng là vì họ đang “đi hàng hai” hoặc “đứng chàng hảng”. Đối với họ, Thiên Chúa hay thần nào cũng được. Chân lý của Chúa hay đường lối ma quỷ cũng không sao. Điều này không khác chi ngày nay có quá nhiều người áo mũ xênh xang, tư cách vào đạo đức thì quá kém nhưng lại mong hay thích người ta gọi mình là “cha” hay “sư” hoặc “thầy” và lúc nào cũng “đi hàng hai” hoặc “đứng chàng hảng” bằng luận điệu “không làm chính trị”.

Cho dù mình “không làm chính trị”, hoặc không muốn “dính dấp đến chính trị” đi nữa thì lằn ranh Quốc-cộng phải được đào cho sâu và vạch cho rõ để thế hệ con cháu chúng ta không còn nhầm lẫn. Thái độ gian manh và sự tử tế phải “hắc bạch phân minh”. Thiên Đàng và địa ngục không thể kết duyên. Không thể đồng hóa giữa tội ác tày trời của phường gian ác và khuyết điểm của người hiền lương hầu mong làm lu mờ tội lỗi của chúng. Không thể có sự thoả hiệp (compromise) giữa ma quỷ và con cái của Đức Chúa Trời.

Trước thực trạng đất nước Việt Nam ngày nay quá nghèo đói, lạc hậu, đạo đức suy đồi, nhân tâm ly tán, những gì thuộc về nhân từ, đạo đức, tự trọng phải “nhường chổ” cho tàn bạo, ác độc, vô liêm sỉ lên ngôi. Người trong nước đã chua chát rằng “ở Việt Nam mọi thứ đều giả, chỉ có dối trá là có thật!”. Nhà văn Nguyên Ngọc cho rằng: “Căn bệnh nặng nhất, chí tử nhất, toàn diện nhất của xã hội ta hiện nay là bệnh giả dối. Chính cái giả dối tràn lan khiến người ta không còn thật sự tin vào bất cứ điều gì nữa….”

Cho tôi kể chuyện này, nghe chơi rồi bỏ. Có mấy ông bà “thiêng liêng nửa vời” thích nói sau lưng người khác bằng cách lên án vu vơ người viết bài này, “công kích mục sư”, hoặc “quậy”. Tôi tố cáo những tên gian trá đội lốt “mục sư” để nói và làm những điều gây tổn thương danh Chúa, hoặc có lợi cho VC mà lên án rằng tôi “công kích mục sư” là sao? Tôi thẳng thắn phê bình thành phần giáo quyền bất xứng, chỉ thích bám trụ, chỉ thích “làm lãnh đạo” nhưng chẳng đếm xỉa gì đến tiếng “rên siết” của “con chiên” mà lên án rằng tôi “quậy” là thế nào?

Mấy ông bà nhận mình là “trí thức”, là “yêu nước”, là “tu sĩ”, là “đạo đức” đang sống đời tự do tải hải ngoại, có điều kiện theo dõi tình hình thế giới và đất nước Việt Nam, có thể lên tiếng bênh vực cho đồng bào mình đang bị hà hiếp, nhưng cứ “bịt mắt” để không còn nhìn thấy thực trạng tại Việt Nam ngày nay.

Tự hào làm chi về một dân tộc có “bốn ngàn năm văn hiến” mà lại có quá nhiều phụ nữ bị bán ra nước ngoài làm nô lệ tình dục? Vênh váo hào làm chi về một đất nước có quá nhiều “anh hùng” nhưng thực chất chỉ là loại quái thai của dân tộc, lớn lên để cướp của giết người, hà hiếp lương dân, nhưng vô cùng khiếp nhược với kẻ thù phương Bắc? Hảnh diện làm gì về một loại “đỉnh cao trí tuệ loài người” mà để cho đất nước như cái thùng rác của thế giới? Một đất nước đi đâu cũng nghe đảng ca tụng nhau toàn là “anh hùng” nhưng dân mình bị cai thầu ngoại quốc đập giầy vào mặt mà không có một thái độ bênh vực. Tụi Trung cộng cho dân của chúng nó nghênh ngang ra vào Việt Nam như chỗ không người, chúng chiếm đất, lấn biển, giết ngư dân Việt Nam mà đảng VC không dám lên tiếng bênh vực nhưng lại vỗ ngực nhận mình “anh hùng” là sao? Từ cổ chí kim có một đất nước nào mà thằng ăn cướp ngồi chiểm chệ xử nạn nhân kẻ cướp không? Có một đất nước nào mà bọn côn đồ được phép bỏ tù người lương thiện không? Chỉ có ở Việt Nam.

Vây thì mấy ông bà thường xuyên ra vào Việt Nam với cái “vỏ bọc” giảng đạo, làm từ thiện, xây mồ mả ông bà cha mẹ, báo hiếu gì đó… có dám mở miệng cáo trách cái đám lãnh đạo trong đảng VC không? Hay cứ hùng hồn tuyên bố tôi “không làm chính trị”, tôi “đứng giữa”, hay tôi “trung dung” nhưng thực chất chỉ là những kẻ tự bịt mắt để dễ “đi hàng hai” hoặc có cớ “đứng chàng hảng” để chờ xe hai chiều tông vào, rồi mới chịu thức tỉnh?

Kết luận:

Nếu ai nhận mình là người Việt Nam còn lương tri, bắt buộc phải biết đau xót khi nhìn thấy dân tộc Việt Nam đang trên bờ vực thẳm. Nếu mình có lòng yêu nước thì chắc chắn phải biết “nổi giận” khi chứng kiến dân mình bị kẻ gian xúc phạm và không cho phép mình giữ thái độ “đi hàng hai” hoặc “đứng chàng hảng”.

Vui sướng gì mà vác mặt về Việt Nam để đú đởn ăn nhậu với bọn côn đồ, hay “hồ hởi” ca hát cho bọn VC và thành phần tư bản đỏ nghe? Dân lành nào có đủ tâm trí để thưởng thức âm nhạc với cái bụng đói meo? Hoặc yêu nghệ thuật thế nào được khi tâm trí rối bời? Chỉ có những con người lương tâm chai lì mới ra vào Việt Nam quỳ lụy VC để được ca hát, vui chơi, hưởng thụ… bất chấp “máu người khác đổ xương người khác phơi” hầu cho những vòng hoa thêm đỏ thắm mà VC đã “ân cần” tròng lên cổ những kẻ thích “đứng chàng hảng” hoặc thích làm tay sai cho ma quỷ.

Huỳnh Quốc Bình





No comments:

Post a Comment

View My Stats