Được đăng ngày Thứ sáu, 12 Tháng 2 2016 04:41
Đại hội 12 của đảng cộng sản Việt Nam (ĐCSVN) kết
thúc với sự thắng lợi của ông Nguyễn Phú Trọng, ông thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng
đã thua cuộc. Dư luận Việt Nam ồn ào trước đại hội bao nhiêu thì sau đại hội lại
im lặng bấy nhiêu. Đa số người dân Việt Nam đều thất vọng vì ông Nguyễn Phú Trọng
vẫn tiếp tục làm tổng bí thư và một số người thì “tiếc nuối” vì ông Nguyễn Tấn
Dũng phải về vườn đuổi gà cho vợ.
ĐCSVN dù đã giành được quyền lãnh đạo trên cả nước
Việt Nam được 41 năm nhưng họ vẫn hành xử như hồi còn chiến tranh, đó là hoạt động
bí mật và bất hợp pháp. Công khai và minh bạch là cái gì đó vẫn quá xa lạ với
ĐCSVN, họ cư xử không khác gì một đội quân chiếm đóng.
Chuyện gì đã xảy ra trước, trong và sau đại hội 12?
Theo người viết thì đã có ít nhất hai cuộc “đảo chính cung đình” đã xảy ra.
Cuộc “đảo chính” thứ nhất xảy ra trước đại hội 12.
Như mọi người đã biết là ông Nguyễn Tấn Dũng đã “thoát hiểm” trong gang tấc ở hội
nghị trung ương 6 với bài bế mạc rưng rưng nước mắt của ông tổng bí thư Nguyễn
Phú Trọng khi tuyên bố là Bộ chính trị quyết định không kỷ luật một đồng chí ủy
viên bộ chính trị là đồng chí X. Đồng chí X ở đây chính là đương kim thủ tướng
Nguyễn Tấn Dũng.
Dù vượt qua được hội nghị này nhưng ông Dũng biết là
sinh mệnh chính trị của mình đang bị đe dọa. Một âm mưu “đảo chính cung đình”
đã được lên kế hoạch, và ông Bộ trưởng quốc phòng Phùng Quang Thanh là nhân vật
chính của sự kiện này? Theo tác giả Bùi Quang Vơm trong bài viết “Có hay không âm mưu đảo chính của Phùng Quang Thanh?”
thì dù không có chứng cớ rõ ràng nhưng sự “biến mất” một cách kỳ lạ của ông
Phùng Quang Thanh cộng với lá đơn được cho là của ông Nguyễn Tấn Dũng gửi Bộ
chính trị về việc xin rút lui khỏi Ban chấp hành trung ương khóa 12 đã có một sự
liên quan chặt chẽ và giúp vén một phần bí ẩn của sự kiện này.
Sự kiện ông Phùng Quang Thanh, Nguyễn Chí Vịnh, hai
ông Tư lệnh và chính ủy quân khu thủ đô bị thất sủng chắc chắn không phải sự
tình cờ. Hơn nữa ông Dũng, chắc phải có một sức ép vô cùng lớn mới có thể viết
một lá đơn “xin rút lui” khỏi ban chấp hành trung ương 12. Ông Dũng thừa hiểu rằng,
nếu lá đơn này được xì ra bên ngoài thì sự nghiệp chính trị của ông coi như chấm
dứt và mọi sự đã xảy ra đúng như vậy.
Cuộc “đảo chính cung đình” trước đại hội 12 coi như
thất bại.
Vài ngày trước khi đại hội 12 khai mạc chính thức
thì chính quyền Việt Nam đã tổ chức nhiều cuộc diễn tập “chống khủng bố” rầm rộ,
với sự tham gia của hơn 5000 quân nhân chuyên nghiệp. Ai cũng hiểu mục đích
chính của các buổi diễn tập này là để răn đe và trấn áp các phần tử có ý định nổi
loạn bên trong đảng chứ không phải răn đe người dân Việt Nam. Tuy nhiên cuộc “đảo
chính” đã xảy ra bên trong hội trường Ba Đình chứ không phải bên ngoài đường phố.
Cuộc “đảo chính” này đã thành công với chiến thắng thuộc về ông Nguyễn Phú Trọng.
Sự kiện ông Trọng lật đổ được “nhà nước Nguyễn Tấn
Dũng” là một sự kiện vô tiền khoáng hậu của đại hội 12. Ông Trọng và những người
chủ mưu cuộc đảo chính này chưa chắc ý thức được tầm quan trọng của biến cố lịch
sử này.
Trong buổi họp báo sau khi đại hội 12 bế mạc ông Trọng
nói rằng ông không ngờ mình được bầu lại làm tổng bí thư với gần 100% số phiếu ủng
hộ. Câu nói này không hoàn toàn sai. Nếu chỉ với một mình ông Trọng thì chắc chắn
ông Trọng sẽ không làm được gì ông Dũng. Ông Trọng là người nổi tiếng giáo điều,
bảo thủ và trung thành với chủ nghĩa Mác-Lênin, ông không phải là đối thủ của
ông Dũng. Chẳng qua vì ông là đảng trưởng nên ông phải cầm cờ và ở lại để ông
Dũng ra đi. Đây là ý muốn của đa số các ủy viên trung ương ĐCSVN.
Ông Dũng phải ra đi vì ít nhất ba lý do:
1) Thành tích điều hành chính phủ của ông Dũng
quá bi thảm. Việt Nam gần như đã vỡ nợ và ông Dũng đã làm cho Việt Nam quá lệ
thuộc vào Trung Quốc.
2) Phe ông Trọng đã hành động một cách có bài bản và
“dân chủ” khi đem ra thảo luận về những tiêu chuẩn cần có của một lãnh đạo.
3) Trung Quốc dù rất muốn nhưng không thể nào ủng hộ
ông Dũng vì những thành tích tham nhũng kinh khủng của “nhà nước Nguyễn Tấn
Dũng” và thực sự là Trung Quốc đang gặp nhiều vấn đề rắc rối lớn trong nội bộ
nên không thể áp đặt ý muốn lên ĐCSVN như trước nữa. Xin xem thêm bài: Những gì sẽ tới sau đại hội 12?
Nhằm ngăn chặn sự quay lại của phe ông Dũng và các
cuộc “đảo chính” trong tương lai nên Ban chấp hành trung ương khóa 12 có đến 20 người xuất thân từ
quân đội và 11 người xuất thân từ công an. Bộ chính trị và Ban bí thư
có sáu người xuất thân từ công an, trong đó có những người nổi tiếng là “hung
thần” đối với người dân như ông đại tướng Trần Đại Quang.
Việc ông Dũng thua cuộc và ra đi báo hiệu một cuộc
khủng hoảng lớn trong nội bộ ĐCSVN.
Sự chiến thắng của ông Trọng trong đại đại hội 12 mới
chỉ là sự khởi đầu cho một cuộc thanh trừng vĩ đại sẽ xảy ra trong những ngày sắp
tới.
Việc “thanh toán” “nhà nước Nguyễn Tấn Dũng” là việc
bắt buộc phải làm của phe thắng cuộc trong đại hội 12, để:
1) Loại bỏ hoàn toàn tay chân của Nguyễn Tấn Dũng vì
đa số những kẻ này đều tham nhũng nặng và bất tài. Là nguyên nhân khiến cho nền
kinh tế Việt nam rơi vào khủng hoảng trầm trọng.
2) Thu hồi và thâu tóm lại những ngành nghề quan trọng
và hái ra tiền mà tay chân ông Nguyễn Tấn Dũng chiếm giữ suốt 20 năm qua.
3) Hy sinh những con dê để làm vật tế thần cho sự
căm phẫn của người dân Việt Nam. Không loại trừ phe thắng cuộc sẽ “làm thịt” cả
những con hổ để tế thần. Xin xem thêm bài: Cuộc giải phẫu hiểm nghèo của Đảng Cộng Sản.
Một sự xáo trộn lớn sẽ làm đảo lộn tất cả trong thời
gian tới. Lần đầu tiên trong lịch sử cầm quyền của mình, ĐCSVN đã không còn mô
hình “đảng cầm quyền trong đảng”. Vì vậy họ phải chơi trò dân chủ, dù không muốn.
Sự thất bại là điều chắc chắn vì bản chất của tất cả các đảng cộng sản đều là
khủng bố.
Điều đáng lo ngại hơn cả là nhiều doanh nhân Việt
Nam sẽ gặp nạn trong cuộc thanh trừng này. Nền kinh tế Việt Nam đã quá yếu để
có thể chịu thêm các áp lực từ chính quyền mới. Các doanh nhân Việt Nam suốt
bao năm qua đã cùng chơi trò đu dây với chính quyền, nghĩa là kẻ nào mạnh thì
đi theo và cống nộp cho kẻ đó. Tuy nhiên sự gắn bó mật thiết của các doanh nhân
lớn với “nhà nước Nguyễn Tấn Dũng” sẽ khiến họ trả giá đắt cho trò chơi đu dây
của mình. Đã đến lúc họ hiểu ra một điều rất căn bản là chỉ có một chế độ dân
chủ thực sự mới có thể bảo vệ và tôn trọng quyền lợi, phẩm giá và tài sản cho họ.
ĐCSVN đang cố giãy dụa để thoát ra khỏi chính sức nặng
và di sản của mình nhưng thất bại là điều không tránh khỏi. Phong trào dân chủ
Việt Nam đang đứng trước những cơ hội vô cùng lớn. Tiếc thay giới trí thức tinh
hoa và những người đang đấu tranh dân chủ cho Việt Nam không nhận ra điều đó.
Thay vì tập hợp lại với nhau trong một tổ chức chính trị đứng đắn để làm tác
nhân thay đổi lịch sử và gánh vác trọng trách mà lịch sử giao phó thì họ vẫn
loay hoay đi tìm những giải pháp cá nhân. Họ quên và chắc là không biết đến một
điều rất căn bản trong đấu tranh chính trị đó là giữa các tổ chức chính trị với
nhau chứ không phải là giữa các cá nhân.
Các thành phần trí thức tiến bộ trong đảng cộng sản
cần dứt khoát chia tay với đảng để trở về với nhân dân như trường hợp giáo sư
Nguyễn Đình Cống. Hãy lên tiếng ủng hộ hoặc tham gia vào một tổ chức chính trị
đối lập đứng đắn để cùng thay đổi Việt Nam trong hòa bình. Chỉ có một liên minh
nghiêm túc và thành thực giữa các thành phần tiến bộ trong đảng cộng sản với một
tổ chức chính trị dân chủ đối lập có uy tín và viễn kiến mới có thể chuyển hóa
Việt Nam về phía dân chủ.
Nếu có một thứ mà
Việt Nam cần nhất trong lúc này thì đó là một tổ chức chính trị dân chủ thực sự
chứ không phải là một lãnh tụ hay một ngôi sao dân chủ. Một tầng lớp trí thức
chính trị cần nhanh chóng được hình thành để có thể gánh vác trọng trách của lịch
sử. Tầng lớp trí thức chính trị mới đó bắt buộc phải có hiểu biết thật sự sâu sắc
về Việt Nam và thế giới. Một tài liệu vô cùng quan trọng và có thể khẳng định
là không thể thiếu được đối với những người có ý định hoạt động chính trị đó là
cuốn sách “Khai
Sáng Kỷ Nguyên Thứ Hai”. Hãy đọc và cố gắng để hiểu được những gì viết
trong đó. Khi hiểu được rồi thì mỗi người sẽ biết mình phải làm gì để góp phần
thay đổi đất nước và nhất là sẽ không mất thời gian vì những việc làm vô ích…
Việt
Hoàng
No comments:
Post a Comment