Monday, 2 March 2015

Căn Bệnh Nô Lệ (Vũ Hoàng Anh, Dallas, TX)





Vũ Hoàng Anh, Dallas, TX

Dân trí thấp sẽ dẫn đến toàn xã hội nô lệ cho một cái gì đó có thể là trù tượng và cũng có thể là không trù tượng — mà những người sống trong xã hội đó không nghĩ rằng mình đang mắc căn bệnh nô lệ, đang là những người nô lệ phục vụ cho một ai đó, một tập đoàn nào đó, hoặc cho một chủ đích nào đó.

Cần phải hiểu rõ nô lệ ở một nghĩa rộng lớn. Nô lệ ở đây không có nghĩa là hình thức nô lệ của ngày xưa mà kẻ nô lệ bị mua bán, đổi chát giữa người mua và người bán mà người nô lệ không có quyền lên tiếng nói. Và khi đổi chát này chấm dứt thì người nô lệ phải theo người chủ mới của mình, phục tùng người chủ mới của mình, và làm tất cả mọi chuyện mà người chủ mới mình sai bảo.

Trước khi tìm hiểu tính nô lệ của người Việt Nam ra sao, chúng ta cần tìm hiểu người nô lệ là người như thế nào? Người nô lệ có thể là một cá nhân, một đảng phái, một tổ chức. Người nô lệ là những người phục tùng ai đó, hay theo đuổi một mục tiêu nào đó mà không cần biết giá trị của mục tiêu đó ra sao, không cần biết sự tốn kém, nguy hại của việc theo đuổi mục tiêu đó ảnh hưởng đến xã hội, đến dân tộc ra sao. Người nô lệ là người ngoan ngoãn phục tùng người khác dù biết rằng người đó hoàn toàn ngu xuẩn, không có cái bản lãnh của người lãnh đạo. Người nô lệ là người không biết liêm sĩ là gì, không biết thiện – ác là gì, sẵn sàng làm bất cứ điều gì để tự thoả mãn bản tính cá nhân của mình bằng cái giá trả của những người khác.

Nhìn lại dân tộc ta hiện giờ, bản tính nô lệ được phát hoạ từ trên đi xuống như sau: Đảng cộng sản Việt Nam (CSVN) làm nô lệ cho Trung Quốc, Đảng viên đảng CSVN làm nô lệ cho đảng, người dân Việt Nam làm nô lệ cho đảng viên đảng CSVN. Mục đích của sự nô lệ theo thứ tự từ dưới đi lên như sau: để bản thân mình an toàn, để mình làm giàu, và sau cùng là để độc quyền lãnh đạo.

Nô lệ tính của đảng CSVN

Trước hết hãy nói về sự nô lệ của đảng CSVN. Tính nô lệ của đảng CSVN đã có từ khi đảng được hình thành. Khởi đầu đảng làm nô lệ cho quốc tế cộng sản để nhận sự viện trợ về tiền bạc lẫn tư tưởng mà trong đó tư tưởng Mác-Lênin-Mao là cái mà đảng CSVN rất là tích cực để làm nô lệ cho cái tư tưởng này. Bản tính nô lệ này được che giấu qua chủ nghĩa dân tộc, làm cho mọi người yêu nước của đầu thế kỷ 20 tưởng rằng đây là một tổ chức yêu nước chứ không phải là một tổ chức tình nguyện làm nô lệ cho quốc tế cộng sản.

Sự nô lệ cho quốc tế cộng sản chấm dứt khi nơi sinh ra chủ nghĩa Mác-Lênin, tức là Liên Xô, sụp đổ và toàn bộ khối cộng sản Đông Âu sụp đổ. Sự sụp đổ này đã đưa đảng CSVN vào thế kẹt là phải hợp tác với Trung Quốc để tiếp tục độc quyền đảng trị. Thế là hội nghị Thành Đô diễn ra và đảng CSVN đã không ngần ngại tình nguyện làm nô lệ cho Trung Quốc với hiệp ước Thành Đô, dâng biển — đảo cho Trung Quốc và sẽ biến VN thành một tỉnh thành của Trung Quốc trong một thời gian không xa lắm. Đổi lại thì đảng cộng sản Trung Quốc sẽ ra tay giúp đỡ Việt Nam trên lãnh vực kinh tế. Hai bên đều có lợi. Dĩ nhiên là một chủ nhân ông để điều khiển kẻ nô lệ là đảng CSVN, Trung Quốc đã cao tay ấn dùng kinh tế buộc đảng CSVN làm một người nô lệ trung thành, không phản lại người chủ. Những địa thế chiến lược tại VN lần lượt được Trung Quốc thuê mướn, đưa người của Trung Quốc qua Việt Nam làm việc cho các dự án kinh tế mà Trung Quốc trúng thầu tại VN, tạo ra những vùng tự trị trên lãnh thổ Việt Nam để sau này nếu đảng CSVN phản chủ thì Trung Quốc có cơ hội đưa quân đội sang đánh VN với danh nghĩa là bảo vệ người dân Trung Quốc. Đảng CSVN thấy được đường đi của Trung Quốc, nhưng vì tham vọng chính trị, vì muốn độc tài lãnh đạo cho nên đảng CSVN — tuy bên ngoài tỏ ra chống Trung Quốc — nhưng bên trong đã tình nguyện làm nô lệ, làm thái thú thời đại của Trung Quốc trên đất nước Việt Nam mà cha ông ta, Trần, Lê, Lý, Nguyễn đã anh dũng đứng lên chống lại sự xâm lăng của Trung Quốc. Cựu ngoại trưởng Nguyễn Cơ Thạch đã thoát lên một câu sau khi hiệp ước Thành Đô ký kết là “bắt đầu thời kỳ Bắc thuộc nguy hiểm và lâu dài”.

Để thành công trong công việc làm nô lệ cho Trung Quốc, đảng CSVN bắt buộc các đảng viên của mình phải phục vụ cho đảng. Cách duy nhất để đảng viên làm nô lệ cho đảng thì không gì tốt bằng cho quyền và tiền. Ai chẳng muốn được nằm trong vị thế lãnh đạo nếu sự lãnh đạo không cần đòi hỏi khả năng mà chỉ đòi hỏi sự trung thành tuyệt đối, sự nô lệ tuyệt đối cho đảng? Và khi đã nằm trong vị thế lãnh đạo thì tiền vô như nước. Đồng lương đảng trả chỉ là cho có hình thức. Nếu chỉ dựa vào đồng lương đó thì chẳng có đảng viên nào chịu làm nô lệ cho đảng ở đầu thế kỷ 21 này. Tiền hối lộ, cướp đất của dân, buôn bán tài sản của đất nước, tham nhũng với các công ty nước ngoài, với các đoàn thể thiện nguyện nước ngoài vào viện trợ cho Việt Nam. Đây là những số tiền khổng lồ đảng âm thầm bảo kê cho đảng viên của mình miễn sao đảng viên tích cực làm nô lệ cho đảng để đảng tiếp tục làm thái thú cho Trung Quốc.

Dĩ nhiên đảng CSVN không bao giờ nghĩ rằng mình làm nô lệ cho Trung Quốc. Điều này cũng dễ hiểu, bởi đảng có toàn quyền tại VN thì làm sao gọi là nô lệ được. Đảng muốn bắt ai thì bắt, muốn giết ai thì giết. Đảng là chủ nhân ông của một quốc gia thì làm sao đảng nhìn ra được chính bản thân đảng là một tổ chức nộ lệ không hơn không kém — để phục vụ thiên triều Trung Quốc của hôm nay.

Nô lệ tính của đảng viên đảng CSVN

Tính nô lệ này được thể hiện qua câu “còn đảng, còn mình”. Nộ lệ tính này được thể hiện triệt để thực thi những gì đảng muốn. Từ thông tin, văn hoá, giáo dục, tôn giáo, kinh tế, y tế, tư pháp, an ninh … tất cả những sinh hoạt trong xã hội đều do các đảng viên chi phối và tích cực phục vụ đảng để nhận những phần thưởng quyền và tiền.

Quyền lợi (kinh tế và quyền lực) là động cơ thúc đẩy các đảng viên CSVN tình nguyện làm nô lệ cho đảng CSVN. Thực thi chính sách ngu dân trong giáo dục bởi dân càng ngu thì càng dễ trị. Thực thi chính sách ru ngủ qua báo chí, truyền hình để xoa dịu người dân nhằm quên đi những bất công đang diễn ra trong xã hội mà những bất công đó do chính cái cơ chế đảng tạo ra. Thực thi một nền kinh tế phồn thịnh giả tạo bằng cách chi xài cẩu thả để thành lập những công ty vô tích sự, không cần biết có lợi hay không có lợi, miễn sao tạo ra công ty để có lý do bắt người dân đóng thuế và các đảng viên bỏ tiền vào túi của chính mình. Có ai biết rằng những nợ xấu do các công ty nhà nước phá sản là cái nợ mà cả dân tộc phải trả — trong khi đó các đảng viên thì tiền đầy túi và gửi ra nước ngoài để chuẩn bị cho cuộc sống sau khi đất nước thực sự bị chiếm đóng bởi Trung Quốc?

Dĩ nhiên những đảng viên này không nghĩ rằng mình bị nô lệ hay đang làm nô lệ cho đảng CSVN. Suy nghĩ này cũng giống như suy nghĩ của tổ chức đảng CSVN. Đảng viên đảng CSVN cho rằng mình là những ông chủ có đầy quyền hành trong tay và từ cái quyền hành đó có thể làm bất cứ chuyện gì. Từ chuyện lập ra những thứ quỹ với bất cứ cái tên nào đó để bắt người dân đóng góp tiền vào quỹ, đến chuyện đưa ra những thứ thuế mà người dân hoàn toàn không biết có thật hay không có thật. Từ chuyện đánh đập người dân, hoặc cảnh sát giao thông đậu xe giữa đường và người lái xe phải tránh qua lộ khác thì bị bắt lại — thổi phạt là chạy xe không đúng lộ nhằm mục đích lấy tiền của dân để bỏ vào túi. Từ chuyện xông vào nhà những người bất đồng chính kiến với đảng cầm quyền để đưa những tan chứng hoàn toàn bịa đặt để bắt giam, đến chuyện đưa ra những bộ luật 79, 88, 245, 258 hoàn toàn đi ngược lại với hiến pháp mà chẳng có một vị nào trong bộ tư pháp lên tiếng.
Những vị nằm trong bộ tư pháp để xét xử những tội phạm — ngoài một số người có khả năng, số còn lại hoàn toàn đóng vai một người nô lệ tích cực để bảo vệ hệ thống nhà nước độc tài, phục vụ ông chủ là đảng CSVN. Ngay cả những vị có khả năng trong ngành luật pháp được đào tạo từ nước ngoài — sẵn sàng bán đứng lương tâm của một người học luật để đứng về phía nhà cầm quyền, đưa ra những bản án mà chính các vị đó biết rằng sai trái nhưng bởi bản tính nô lệ đã có sẵn — cho nên nhắm mắt làm ngơ để bộ máy cầm quyền dùng luật rừng, đi ngược lại bản hiến pháp, đi ngược lại giá trị của Con Người và chà đạp quyền tự do nguyên thủy của Con Người đã có từ thời nguyên thủy, cái thời mà đảng CSVN chưa hề ra đời.

Những vị trong cái gọi là Quốc Hội đại diện cho dân nhưng thực tế cái Quốc Hội đó tiếm dụng từ ngữ đại diện cho dân để đưa ra những chính sách phục vụ cho đảng và phục vụ cho chính cá nhân những vị trong cơ chế Quốc Hội. Những trò hề rẻ tiền mà những người trong Quốc Hội bầu với Tín Nhiệm Cao, Tín Nhiệm Thấp, Tín Nhiệm thấy rõ được mục đích của Quốc Hội là mèo khen mèo dài đuôi. Tại sao không để chính người dân bỏ phiếu tín nhiệm hay không tín nhiệm mà lại chơi cái trò chạy trốn trách nhiệm đó? Mà thực ra đâu cần phải để người dân bỏ cái phiếu tín nhiệm đó. Tất cả những vị trong cái gọi là Quốc Hội đều thấy rõ là mình không phải đại diện cho dân cho nên không cần cái tiếng nói chân thật của người dân. Với bản tính nô lệ đã ăn sâu vào trong máu cho nên các đảng viên phải tự Tín Nhiệm với nhau để khoe với ông chủ (Đảng CSVN) mình luôn luôn là người trung thành với đảng và thực thi câu “còn đảng còn mình” bằng mọi hình thức cho dù bán cả đất nước cũng chẳng sao.

Những đảng viên nào không chịu làm nô lệ cho đảng thì sẽ bị cô lập, sẽ mất đi quyền hành và nếu cần thủ tiêu những đảng viên không trung thành này — đảng cũng sẵn sàng làm điều đó nếu thấy cần thiết phải sử dụng bạo lực với chính đảng viên tại chức hay đã về hưu. Cái chết của Trung Tướng Phan Bình, Cục Trưởng Cục Quân Báo, sau khi bị Lê Đức Anh tước mất quyền hành, thì bị chết ngày 13 tháng 12 năm 1987 tại Sài Gòn do một viên đạn bắn vào đầu mà nhà cầm quyền Việt Nam cho rằng Trung Tướng này tự sát. Cái chết đột ngột của Thủ Tướng Phạm Hùng tại Sài Gòn ngày 10 tháng 3 năm 1988 trong lúc vẫn còn tại chức. Gần nhất là cái chết của Tướng Công An Phạm Quý Ngọ và Cục Trưởng Cục Đường Sắt, Nguyễn Hữu Thắng. Sự đầu độc bằng chất phóng xạ được sử dụng cho ông Nguyễn Bá Thanh, Ủy Viên Trung Ương Đảng là những thí dụ điển hình là đảng CSVN tàn bạo với chính đảng viên của mình nếu đảng viên không chịu làm nô lệ cho đảng. Chính vì thế những đảng viên đang nằm trong hệ thống đảng là những người nô lệ rất tích cực để giúp cái tổ chức đảng sống còn đến hôm nay.

Tính nô lệ của người dân Việt Nam

Với chính sách khủng bố, đàn áp, tù tội đã tạo sự sợ hãi nằm trong lòng mỗi người dân đang sinh sống tại Việt Nam. Sợ bởi nghĩ rằng mình chỉ là một cá nhân không làm được gì. Sợ bởi muốn bản thân và gia đình mình được yên. Và rồi số đông trở nên thụ động, ù lì; sẵn sàng làm theo, nghe theo những gì nhà cầm quyền muốn dù rằng người dân biết rằng đó là những cái phi lý.

Sự sợ hãi thường đưa ra đến hai kết quả: một là chống lại để được sống còn, hai là tình nguyện làm nô lệ để được sống còn. Và 99.99 % người dân Việt Nam chọn thái độ thứ hai, tức là im lặng để sống đời nô lệ, để mặc cho các đảng viên đảng CSVN muốn làm gì thì làm, muốn bắt ai thì bắt, muốn lấy tài sản ai đó thì mặc kệ.

Những người nằm trong bộ máy cầm quyền không là đảng viên đã đóng một vai trò nô lệ rất quan trọng để bộ máy cầm quyền độc tài này tồn tại. Những người này được hưởng những bổng lộc để tích cực làm người nô lệ cho đảng viên đang nắm những chức vụ quan trọng trong bộ máy cầm quyền. Những giáo viên nằm trong hệ thống giáo dục sẵn sàng thực thi chính sách giáo dục nô lệ nhằm đào tạo ra thế hệ mang nô lệ tính để phục vụ cho đảng và bộ máy cầm quyền. Một đội ngũ truyền thông, báo chí thực thi chính sách ru ngủ, tuyên truyền những điều hoàn toàn sai với thực tế nhằm mục đích ngu dân hóa để người dân tiếp tục chọn kiếp sống nô lệ của thời đại mới. Một đội ngũ y tế nô lệ cho đồng tiền mà không cần biết mạng sống của người khác ra sao. Một tập đoàn kinh tế sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì để tạo ra đồng tiền mà không cần biết sự ảnh hưởng của môi sinh hay mạng sống của người khác.

Những thường dân tình nguyện làm nô lệ cho đảng cầm quyền bằng cách sẵn sàng báo cáo cho nhà cầm quyền biết bất cứ những gì mà nhà cầm quyền muốn biết từ bất cứ gia đình nào, làng xã nào, cá nhân nào. Sự tình nguyện làm nô lệ này được trả lại là sự yên thân cho chính bản thân mình, dù rằng sự yên thân này chỉ là sự tạm thời.

Người chủ của thời nô lệ xa xưa hành hạ người nô lệ, ngay cả giết người nô lệ mà những người nô lệ khác đứng nhìn, không dám làm gì, bởi nghĩ rằng mình không có khả năng để cứu người cùng cảnh ngộ. Tại Việt Nam thì hình ảnh nô lệ được thể hiện qua thái độ vô cảm. Vô cảm trước những đánh đập, hành hạ, giết chết người ở các đồn công an, hoặc trên đường phố. Vô cảm trước những cuộc biểu tình của dân oan. Vô cảm để sẵn sàng giết người trộm chó còn những người bán cả dân tộc đất nước thì lại không dám làm gì.

Nô lệ được thể hiện qua thái độ im lặng hoặc chửi đổng bởi những sai trái của nhà cầm quyền nhưng khiếp sợ trước những hành động của nhà cầm quyền đối với những cá nhân khác — để rồi chính mình không dám cùng những người có cùng cảnh ngộ để đứng lên, chống lại hình thức nô lệ kiểu mới của hôm nay.

Nô lệ thể hiện qua thái độ chạy theo đồng tiền, đua đòi của cuộc sống và sẵn sàng a dua với cái ác nếu có thể tạo ra được đồng tiền cho mình được sống sướng hơn.

Dĩ nhiên sẽ có người không đồng ý với nhận định của sự nô lệ này (người dân tình nguyện làm nô lệ). Cái vấn nạn là chúng ta không dám nhìn nhận cái thực tế là cả dân tộc đang sống đời nô lệ. Chính sự trốn chạy sự thật này đã không ít thì nhiều giúp cho đảng cầm quyền tiếp tục áp dụng chính sách nô lệ lên trên đại khối dân tộc Việt của hôm nay.

Phương cách thoát nô lệ tính của dân tộc

Một đất nước bị nô lệ từ trên xuống dưới thì để thoát được nô lệ tính này phải bắt đầu từ dưới lên trên. Có nghĩa là phải bắt đầu từ những người dân thấp cổ bé miệng đã tình nguyện sống cuộc đời nô lệ từ mấy chục năm qua. Nhà cầm quyền Việt Nam sẽ không bao giờ thay đổi nếu người dân tiếp tục chọn nếp sống nô lệ của hôm nay. Muốn làm được điều này cần có những người tiên phong chỉ rõ cho người dân thấy được sức mạnh của mình.

Khi công an đến nhà ai đó bắt bớ, cả làng, cả xóm bỏ hết công việc để chạy lại xem sự kiện như thế nào. Nhà cầm quyền VN không thể nào bắt người vô cớ và cũng không thể dựa vào những bộ luật đi ngược lại bản hiến pháp của Việt Nam. Chúng ta, những người dân thấp cổ bé miệng, phải đoàn kết lại với nhau mới có thể tạo ra sức mạnh để chống lại những sai trái của nhà cầm quyền. Không thế nào tiếp tục để họ lấy nhà, lấy đất và bồi thường với giá rẻ mạc để bán lại với giá ngàn lần mà họ đã đòi thu mua từ chúng ta.

Chúng ta đòi hỏi cơ quan công an điều tra những vụ đánh người bị thương tích và nếu họ không làm điều này, chúng ta vận động cả làng, cả xóm, cả thành phố đến nơi cơ quan công an để đòi hỏi công bằng và lẽ phải. Không thể nào tiếp tục đòi hỏi với con số người quá nhỏ bởi sẽ bị lực lượng công an đè bẹp với con số đông hơn.

Chúng ta phải sẵn sàng hy sinh, loại bỏ sự sợ hãi, cùng nhau với những tổ chức xã hội dân sự tranh đấu đòi lại quyền làm Con Người mà chúng ta đã mất từ mấy chục năm qua. Nếu cuộc biểu tình đòi hỏi công lý hôm nay thất bại và bị công an đàn áp thì cuộc biểu tình của lần sau phải đông hơn để tạo thêm sức mạnh chống lại lực lượng công an. Phải thấy được sức mạnh của chính mình. Chúng ta không cần súng đạn trong cuộc đấu tranh thoát tính nô lệ của hôm này mà chúng ta cần tấm lòng, cần niềm tin vào lẽ phải, không nản lòng khi thất bại. Sự thất bại sẽ tạo cho chúng ta thêm niềm tin, thêm sức sống để cùng nhau đoàn kết chống lại cái ác; chống lại những chủ nhân ông tình nguyện làm nô lệ cho Trung Quốc và bắt buộc chúng ta làm nô lệ cho họ.

Khi 87 triệu người dân nhập cuộc để giành lại quyền tự chủ của chính mình, thoát khỏi đời sống nô lệ thì hệ thống nô lệ hóa từ bên trên sẽ sụp đổ. Hãy mạnh dạn để cùng nhau tranh đấu thoát khỏi đời sống nô lệ của hôm nay, thoát khỏi sự đô hộ kiểu mới của Trung Quốc. Đây là sự lựa chọn duy nhất mà chúng ta cần phải làm ngay từ thời điểm hôm nay để thoát khỏi căn bệnh nô lệ của dân tộc.

Vũ Hoàng Anh Bốn Phương
Tháng 1 năm 2015
Dallas, TX





No comments:

Post a Comment

View My Stats