February
18, 2013 5:21 PM
Tôi là một trong hằng triệu Người
Lính Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, chống lại cuộc chiến tranh do nước Việt Nam
Dân Chủ Cộng Hòa gây ra. Trong bang giao quốc tế, quốc gia này đánh chiếm quốc
gia kia, không có tên gọi nào khác ngoài hai chữ “xâm lăng”. Sau ngày
30/4/1975, lãnh đạo CSVN với lòng thù hận đã đày đọa chúng tôi trong hơn 200
trại tập trung mà họ gọi là trại cải tạo. Người 5 năm, 10 năm, thậm chí 17 năm,
riêng tôi là 12 năm 3 tháng. Tuy chế độ dân chủ tự do và quân lực mà tôi phục
vụ không còn nữa, nhưng linh hồn trong quốc kỳ nền vàng ba sọc đỏ và Quân Lực
Việt Nam Cộng Hòa vẫn nguyên vẹn trong tôi. Tôi chưa bao giờ, và sẽ không bao
giờ về Việt Nam cho đến khi mà quê hương tôi có dân chủ tự do thật sự.
Các Anh là Người Lính Quân Đội Nhân Dân Việt Nam. Xin gọi Người Lính Quân Đội Nhân Dân một cách ngắn gọn là “Các Anh” để tiện trình bày. Chữ “Các Anh” viết hoa mà tôi sử dụng ở đây, bao gồm từ người lính đến các cấp chỉ huy, ngoại trừ lãnh đạo cấp Sư Đoàn, Quân Đoàn, Quân Chủng, Bộ Tổng Tham Mưu, và Bộ Quốc Phòng. Là Người Lính trong quân đội “Nhân Dân”, Các Anh phải có trách nhiệm bảo vệ Tổ Quốc Nhân Dân, vì Tổ Quốc Nhân Dân là trường tồn, trong khi đảng cộng sản hay bất cứ đảng nào cầm quyền, cũng chỉ là một giai đoạn của lịch sử, và nội dung tôi gởi đến Các Anh được đặt trên căn bản đó.
Nội dung thư này, tôi mời Các Anh nhìn lại mặt thật của lãnh đạo CSVN trong Bộ Chính Trị, một tổ chức đứng trên đầu Tổ Quốc với trọn quyền lực trong tay mà không một tổ chức nào giám sát, để từ đó, Các Anh sẽ hiểu được nguyên nhân tình trạng suy đồi của xã hội Việt Nam ngày nay, dẫn đến tình trạng bị khống chế bởi Trung Cộng, kẻ thù muôn thuở của dân tộc Việt Nam.
Các Anh là Người Lính Quân Đội Nhân Dân Việt Nam. Xin gọi Người Lính Quân Đội Nhân Dân một cách ngắn gọn là “Các Anh” để tiện trình bày. Chữ “Các Anh” viết hoa mà tôi sử dụng ở đây, bao gồm từ người lính đến các cấp chỉ huy, ngoại trừ lãnh đạo cấp Sư Đoàn, Quân Đoàn, Quân Chủng, Bộ Tổng Tham Mưu, và Bộ Quốc Phòng. Là Người Lính trong quân đội “Nhân Dân”, Các Anh phải có trách nhiệm bảo vệ Tổ Quốc Nhân Dân, vì Tổ Quốc Nhân Dân là trường tồn, trong khi đảng cộng sản hay bất cứ đảng nào cầm quyền, cũng chỉ là một giai đoạn của lịch sử, và nội dung tôi gởi đến Các Anh được đặt trên căn bản đó.
Nội dung thư này, tôi mời Các Anh nhìn lại mặt thật của lãnh đạo CSVN trong Bộ Chính Trị, một tổ chức đứng trên đầu Tổ Quốc với trọn quyền lực trong tay mà không một tổ chức nào giám sát, để từ đó, Các Anh sẽ hiểu được nguyên nhân tình trạng suy đồi của xã hội Việt Nam ngày nay, dẫn đến tình trạng bị khống chế bởi Trung Cộng, kẻ thù muôn thuở của dân tộc Việt Nam.
Thứ nhất. Lãnh đạo CSVN dưới nét nhìn
của Metamorph.
Tham khảo và trích dẫn bài “Hoang
Tưởng“ của Metamorph từ trong nước. Xem chừng tâm trạng bị dồn nén từ lâu nên
tác giả đi thẳng vào đề mà không cần rào đón, để nhắc lãnh đạo CSVN hãy nhớ lại
“những hoang tưởng” của họ. Những chữ “chúng ta” mà tác giả sử dụng có vẻ nhẹ
nhàng khi nói đến cấp lãnh đạo, rất có thể để tránh bị Công An gọi “làm việc”,
hoặc có thể tác giả có thời là đảng viên hàng lãnh đạo cấp trung ương nên nhận
định có căn bản về những sự kiện cấp quốc gia.
Trích 7 đoạn. …. “Mỗi khi gặp khó khăn, chúng ta thường mang cái quá khứ ra để tự ru ngủ, mong cái men chiến thắng của cha ông thành liều thuốc an thần trấn áp đi cái bất định, cái nan giải hiện tại… Chúng ta cứ nhắc đến cái chiến thắng giặc Hán, Pháp, Mỹ mỗi ngày, nhưng tuyệt nhiên không hề nhắc đến cái nạn đói 1975-1990 do sai lầm của chúng ta, một nạn đói có thể tránh được nếu chúng ta đừng quá say mê với chiến thắng đến mức coi thường cái nguy cơ tụt hậu, nghèo đói, bị cô lập. Năm 1978, trước khi xua đại quân tiến chiếm Nam Vang, Bộ Ngoại Giao tung ra một chiến dịch để mong lôi kéo các quốc gia lân cận để cùng liên minh chống hiểm họa bành trướng Bắc Kinh, mặc dầu suốt cuộc chiến chống Mỹ, chúng ta không tiếc lời mạt sát khối liên Minh Đông Nam Á là sản phẩm của đế quốc Mỹ… Tháng 6/1978, khi Việt Nam bắt đầu oanh tạc Cambodia, Phan Hiền (của Bộ Ngoại Giao) sang Mã Lai tuyên bố ủng hộ một Đông Nam Á hòa bình và trung lập…. Cùng thời gian đó, Bộ Trưởng ngoại giao Nguyễn Cơ Thạch đến Nữu Ước để thúc đẩy nỗ lực bình thường hóa ngoại giao với Mỹ. Lần này, chúng ta không đặt điều kiện bồi thường 3 tỉ mỹ kim mà Tổng Thống Nixon đã hứa ở hiệp định Paris 1973”. (Trích từ Brother Enemy của Nayan Chanda).
“Nhưng tất cả đều vô ích. Liên Minh Đông Nam Á từ lâu bị ám ảnh một Việt Nam hung hãn nên họ từ chối một cách lịch sự. Và Mỹ, sau khi tiếp Đặng Tiểu Bình, cũng lịch sự gác lại chuyện thiết lập bang giao với Việt Nam. Kết quả là chúng ta sa lầy ở Cam-Bốt suốt 10 năm, và đói nghèo suốt 15 năm. Quan trọng hơn là xã hội Việt Nam lùi lại, trong khi các quốc gia láng giềng phát triển vược bậc về khoa học kỹ thuật, văn hoá giáo dục, kinh tế xã hội… Chúng ta quay về thời xe hơi chạy than, xe bò, xe ngựa, bo-bo thay gạo, mặc quần áo vá víu lem nhem, dùng phân xanh như thời trung cổ…. Tại vì lãnh đạo chúng ta vẫn cứ hoang tưởng là cả thế giới đều ngưỡng mộ, và thế giới cần chúng ta hơn là chúng ta cần họ. Với Mỹ, chúng ta cứ cho là kẻ thua phải “bồi thường” mới mong được chúng ta bắt tay họ. Với Đông Nam Á, một Việt Nam với hơn 8 Quân Đoàn sát biên giới với họ, đáng cho họ quan tâm hơn là cái hiểm họa bành trướng từ Bắc Kinh… ”
“ … Vì lãnh đạo vẫn cứ hoang tưởng mà cho rằng Mỹ thèm Biển Đông hơn chúng ta bảo vệ Biển Đông. Từ lâu chúng ta yên chí là chỉ cần búng tay một cái, Mỹ sẵn sàng lao vào lửa đạn để bảo vệ chúng ta, cùng lúc chúng ta vẫn sa sả chửi rủa Mỹ…. Làm như cái “lệnh ta” là một ơn huệ hay một vinh dự chúng ta ban cho Mỹ vậy… Trong lịch sử cận đại và hiện đại, dân tộc chúng ta hứng chịu nhiều cái sai lầm của lãnh đạo, nhưng mặc cảm tự ti hóa trang thành tự tôn, làm chúng ta không học hỏi được gì cả…”. Hết trích.
Với nhận định của tác giả, Các Anh đang suy nghĩ gì? Hãy nhớ, nhóm lãnh đạo trung tương, cứ mở miệng ra tự xưng là “đỉnh cao trí tuệ” đến mức mà họ tự cho là cả thế giới ngưỡng mộ, nhưng thật ra người có chút học thức không bao giờ tuyên bố một cách ngạo mạn như vậy. Cho nên ngay từ nhóm chữ “đỉnh cao trí tuệ”, tự nó đã cho mọi người đánh giá lãnh đạo CSVN là những người kém hiểu biết, nếu không nói là thiếu học, cũng không hiểu gì về bang giao quốc tế, vì hầu hết những bằng tiến sĩ của họ mà người dân trong nước gọi là “tiến sĩ giấy”, “tiến sĩ dỏm”, “tiến sĩ mua”, … Vì vậy mà tác giả Metamorph nhận định “họ là những người lãnh đạo hoang tưởng”. Và đây là nhận định của tôi: “Đúng. Nhóm lãnh đạo trung ương vẫn hoang tưởng, nhưng là hoang tưởng với thế giới, còn với Trung Cộng thì họ lại quy lụy đến mức hèn hạ! Nếu Các Anh hỏi tại sao thì tôi trả lời rằng: “Tại vì lý tưởng của CSVN từ những năm cuối của thế kỷ 20, là phải bảo vệ đảng để cướp đoạt tài sản của dân, của nước, và của người ngoại quốc làm ăn tại Việt Nam, còn tổ quốc với nhân dân không là gì đối với họ. Các Anh nhận ra điều đó chớ? Mời Các Anh đọc thêm tài liệu tóm lược bên dưới để hiểu sâu hơn nữa về nhóm lãnh đạo.
Trích 7 đoạn. …. “Mỗi khi gặp khó khăn, chúng ta thường mang cái quá khứ ra để tự ru ngủ, mong cái men chiến thắng của cha ông thành liều thuốc an thần trấn áp đi cái bất định, cái nan giải hiện tại… Chúng ta cứ nhắc đến cái chiến thắng giặc Hán, Pháp, Mỹ mỗi ngày, nhưng tuyệt nhiên không hề nhắc đến cái nạn đói 1975-1990 do sai lầm của chúng ta, một nạn đói có thể tránh được nếu chúng ta đừng quá say mê với chiến thắng đến mức coi thường cái nguy cơ tụt hậu, nghèo đói, bị cô lập. Năm 1978, trước khi xua đại quân tiến chiếm Nam Vang, Bộ Ngoại Giao tung ra một chiến dịch để mong lôi kéo các quốc gia lân cận để cùng liên minh chống hiểm họa bành trướng Bắc Kinh, mặc dầu suốt cuộc chiến chống Mỹ, chúng ta không tiếc lời mạt sát khối liên Minh Đông Nam Á là sản phẩm của đế quốc Mỹ… Tháng 6/1978, khi Việt Nam bắt đầu oanh tạc Cambodia, Phan Hiền (của Bộ Ngoại Giao) sang Mã Lai tuyên bố ủng hộ một Đông Nam Á hòa bình và trung lập…. Cùng thời gian đó, Bộ Trưởng ngoại giao Nguyễn Cơ Thạch đến Nữu Ước để thúc đẩy nỗ lực bình thường hóa ngoại giao với Mỹ. Lần này, chúng ta không đặt điều kiện bồi thường 3 tỉ mỹ kim mà Tổng Thống Nixon đã hứa ở hiệp định Paris 1973”. (Trích từ Brother Enemy của Nayan Chanda).
“Nhưng tất cả đều vô ích. Liên Minh Đông Nam Á từ lâu bị ám ảnh một Việt Nam hung hãn nên họ từ chối một cách lịch sự. Và Mỹ, sau khi tiếp Đặng Tiểu Bình, cũng lịch sự gác lại chuyện thiết lập bang giao với Việt Nam. Kết quả là chúng ta sa lầy ở Cam-Bốt suốt 10 năm, và đói nghèo suốt 15 năm. Quan trọng hơn là xã hội Việt Nam lùi lại, trong khi các quốc gia láng giềng phát triển vược bậc về khoa học kỹ thuật, văn hoá giáo dục, kinh tế xã hội… Chúng ta quay về thời xe hơi chạy than, xe bò, xe ngựa, bo-bo thay gạo, mặc quần áo vá víu lem nhem, dùng phân xanh như thời trung cổ…. Tại vì lãnh đạo chúng ta vẫn cứ hoang tưởng là cả thế giới đều ngưỡng mộ, và thế giới cần chúng ta hơn là chúng ta cần họ. Với Mỹ, chúng ta cứ cho là kẻ thua phải “bồi thường” mới mong được chúng ta bắt tay họ. Với Đông Nam Á, một Việt Nam với hơn 8 Quân Đoàn sát biên giới với họ, đáng cho họ quan tâm hơn là cái hiểm họa bành trướng từ Bắc Kinh… ”
“ … Vì lãnh đạo vẫn cứ hoang tưởng mà cho rằng Mỹ thèm Biển Đông hơn chúng ta bảo vệ Biển Đông. Từ lâu chúng ta yên chí là chỉ cần búng tay một cái, Mỹ sẵn sàng lao vào lửa đạn để bảo vệ chúng ta, cùng lúc chúng ta vẫn sa sả chửi rủa Mỹ…. Làm như cái “lệnh ta” là một ơn huệ hay một vinh dự chúng ta ban cho Mỹ vậy… Trong lịch sử cận đại và hiện đại, dân tộc chúng ta hứng chịu nhiều cái sai lầm của lãnh đạo, nhưng mặc cảm tự ti hóa trang thành tự tôn, làm chúng ta không học hỏi được gì cả…”. Hết trích.
Với nhận định của tác giả, Các Anh đang suy nghĩ gì? Hãy nhớ, nhóm lãnh đạo trung tương, cứ mở miệng ra tự xưng là “đỉnh cao trí tuệ” đến mức mà họ tự cho là cả thế giới ngưỡng mộ, nhưng thật ra người có chút học thức không bao giờ tuyên bố một cách ngạo mạn như vậy. Cho nên ngay từ nhóm chữ “đỉnh cao trí tuệ”, tự nó đã cho mọi người đánh giá lãnh đạo CSVN là những người kém hiểu biết, nếu không nói là thiếu học, cũng không hiểu gì về bang giao quốc tế, vì hầu hết những bằng tiến sĩ của họ mà người dân trong nước gọi là “tiến sĩ giấy”, “tiến sĩ dỏm”, “tiến sĩ mua”, … Vì vậy mà tác giả Metamorph nhận định “họ là những người lãnh đạo hoang tưởng”. Và đây là nhận định của tôi: “Đúng. Nhóm lãnh đạo trung ương vẫn hoang tưởng, nhưng là hoang tưởng với thế giới, còn với Trung Cộng thì họ lại quy lụy đến mức hèn hạ! Nếu Các Anh hỏi tại sao thì tôi trả lời rằng: “Tại vì lý tưởng của CSVN từ những năm cuối của thế kỷ 20, là phải bảo vệ đảng để cướp đoạt tài sản của dân, của nước, và của người ngoại quốc làm ăn tại Việt Nam, còn tổ quốc với nhân dân không là gì đối với họ. Các Anh nhận ra điều đó chớ? Mời Các Anh đọc thêm tài liệu tóm lược bên dưới để hiểu sâu hơn nữa về nhóm lãnh đạo.
Thứ hai. Muốn có sổ hưu bổng phải bảo
vệ chế độ độc tài.
Tháng 9 năm 2012, Đại Tá Trần Đăng
Thanh, thuộc Học Viện chính trị Bộ Quốc Phòng CSVN, đến Trường Cao Đẳng Cộng
Đồng Hà Tây giảng dạy cho 300 “cán bộ chủ chốt” trong các trường đại học và cao
đẳng.
Tóm lược bài của Nguyễn Quốc Sơn, trích trong trang blog “AnhBaSam”. Tác giả là sĩ quan trong quân đội nhân dân Các Anh đó. Bài giảng của ông Thanh quá dài, nhưng tựu trung là các điểm sau đây: “Vấn đề Biển Đông, ông Thanh đưa ra 7 điểm mà ông ta gọi là “3 không và 4 tránh”.
“Ba không” là: (1) Không được mất chủ quyền. (2) Không được mất môi trường hòa bình. (3) Không được mất tình đoàn kết giữa nhân dân hai nước Việt Nam-Trung Quốc.
Rõ ràng là ông Thanh đặt hòa bình với Trung Cộng cao hơn bị Trung Cộng khống chế lấn chiếm đất liền đảo biển Việt Nam, khi ông Thanh dạy rằng: “Nếu để xảy ra chiến tranh với Trung Quốc, xin thưa với các đồng chí là vất vả lắm”. Rồi ông lập luận: “Lịch sử giao cho dân tộc chúng ta phải sống bên cạnh cái nước mà ta bảo họ có tư tưởng nước lớn, họ nói thế nào cũng được vì họ là nước lớn.
Thật ra cái ông Phó Giáo sư sử dụng nhóm chữ “không được mất chủ quyền” phải hiểu theo nghĩa nào, vì ông vừa nói “không được mất chủ quyền” thì cách giải thích của ông được hiểu là khi bị Trung Cộng lấn chiếm, Việt Nam không được có bất cứ hành động nào tỏ ra chống đối họ, vì họ là nước lớn nên họ nói gì làm gì cũng được. Vậy là, tôi hiểu nội dung bài giảng của ông Phó Giáo Sư Học Viện Chính Trị Bộ Quốc Phòng CSVN rằng: “Khi Trung Cộng lấn chiếm đất đai biển đảo của Việt Nam, thì Việt Nam không được chống trả để giữ cái mà ông Thanh gọi là “tình đoàn kết với Trung Cộng”. Với Các Anh: “Ông Thanh mang cấp Đại Tá quân đội nhân dân, chỉ để dạy dỗ quân đội và những thế hệ sinh viên trong các trường đại học chỉ biết cúi đầu trước Trung Cộng như vậy, Các Anh có bằng lòng chấp nhận lời giảng đó của ông ta không?” Nếu có, quả thật trái tim của Các Anh đúng như ông Putin, đang là Tổng Thống nước Nga, nhận định: “Kẻ nào tin những gì cộng sản nói là không có cái đầu, kẻ nào làm theo lời của cộng sản là không có trái tim”. Các Anh hiểu rằng, là con người mà không có cái đầu cũng không có trái tim, có khác gì những động vật hoang dã! Nếu không, Các Anh hãy suy nghĩ … và quyết định nhé!
Và “bốn cái tránh” là: (1) Tránh đối đầu quân sự. (2) Tránh đối đầu toàn diện. (3) Tránh bị bao vây cô lập. (4) Tránh lệ thuộc nước ngoài.
Ông Trần ĐăngThanh giải thích: (1) Tranh chấp ở Biển Đông không chỉ giữa Việt Nam với Trung quốc, mà có nhiều nước khác tham gia vào, nếu không khéo thì Việt Nam sẽ bị lợi dụng để trở thành quân bài của nước khác. (2) Trong số các nước tranh chấp, mặc dù Trung Quốc là bên có nhiều hành động xâm lấn, nhưng họ vẫn là bạn tốt. Họ đã từng giúp đỡ Việt Nam một cách thực lòng trong giai đoạn kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ. Khác với phương Tây mà cụ thể là Mỹ, là những nước “chưa bao giờ tốt thật sự với chúng ta”, đã từng gây tội ác ở Việt Nam, và “tội ác của họ trời không dung, đất không tha”. Thế nên không bao giờ được ngộ nhận và ngả theo Mỹ trong vấn đề Biển Đông. (3) Nếu Việt Nam cứ mềm mỏng thì Trung quốc sẽ không làm quá. Mặc dù họ vẫn có hành động xâm lấn nhưng có nhiều khả năng Trung quốc sẽ không tấn công quân sự để chiếm các đảo đang thuộc quyền của Việt Nam. Đây cũng là tránh chiến tranh với Trung quốc. (4) Trung quốc là nước lớn, quá mạnh, còn Việt Nam quá yếu. Vì thế cho dù Việt Nam không muốn nhẫn nhịn thì cũng không được. Cho nên khi Trung quốc “đá” thì Việt Nam phải “né” chứ không được đá lại. Nếu đá lại, Việt Nam sẽ phải đối mặt với chiến tranh, mà nếu “để xảy ra chiến tranh, xin thưa với các đồng chí vất vả lắm”.
Kết hợp các yếu tố trên, cái tốt nhất mà Việt Nam có thể làm là đấu tranh với Trung Quốc trên danh nghĩa tình đồng chí, và tranh luận thẳng thắn với Trung Quốc trên danh nghĩa tình đồng chí. Thí dụ về chuyện Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng nói với ông Hồ Cẩm Đào để chứng minh sự quyết liệt của Việt Nam. Đương nhiên ai cũng hiểu Trung Quốc không bao giờ chịu ra toà án quốc tế, vì vậy đưa ra toà án quốc tế không phải là cách có thể thực hiện được. (6) Những cách đấu tranh như biểu tình là không thể chấp nhận được, vì biểu tình sẽ làm phật lòng Trung quốc và biểu tình sẽ gây nguy hiểm đến an ninh chính trị, lúc ấy các thế lực thù địch lợi dụng lật đổ chế độ”.
Đến đây thì ông Thanh như quỳ xuống bợ Trung Cộng lên, rồi nhục nhã mà giảng tiếp: “Trong 4 (?) năm kháng chiến chống Pháp, 21 năm chống Mỹ, nhân dân Trung quốc, nhà nước Trung quốc, đã từng nhường cơm xẻ áo dành cho chúng ta từ hạt gạo, từ khẩu súng, từ đôi dép, để chúng ta giành thắng lợi trong kháng chiến chống Pháp và thắng Mỹ. Ta không thể là người vong ơn bội nghĩa … ” Bợ Trung Cộng lên xong, ông phó giáo sư như đứng dậy tấn công Hoa Kỳ: “Các đồng chí nhớ người Mỹ chưa hề, chưa từng và không bao giờ tốt thật sự với chúng ta cả. Phải nói rõ luôn, nếu có tốt chỗ này, có ca ngợi chúng ta chỗ kia, có ủng hộ chúng ta về Biển Đông chẳng qua vì lợi ích của họ. Họ đang thực hiện “thả con săn sắt, bắt con cá rô”. Họ chưa bao giờ tốt thật sự với chúng ta, tội ác của họ trời không dung, đất không tha”.
“Giảng bài” xong, ông Thanh bèn dạy dỗ cùng lúc đe dọa nhà giáo của các trường đại học, hãy giáo dục học trò của họ phải biết tuân phục đảng cộng sản, và ngăn cấm biểu tình. Ông ta nói: “… Trước mắt là chúng ta phải tin tưởng vào sự lãnh đạo của Đảng chúng ta, sự điều hành của Chính phủ, cố gắng làm sao đừng để cho những vấn đề gây rối loạn an ninh chính trị, trật tự an toàn xã hội. Và hôm nay các đồng chí nào tự ái thì tôi cũng mạnh dạn, nếu trường đại học nào còn để sinh viên tham gia biểu tình bất hợp pháp, khuyết điểm thuộc về các đồng chí Hiệu trưởng và Ban Giám hiệu trường đó, trước hết thuộc về Bí thư Đảng ủy – phòng quản lý sinh viên của trường Đại học đó. Nếu để cho công an thành phố Hà Nội hoặc v..v… người ta giữ sinh viên của mình, người ta điện mời thầy nọ thầy kia, đến nhận sinh viên của mình thì đấy là khuyết điểm của chúng ta. Và tôi hy vọng rằng tất cả các thầy với trách nhiệm và với lòng tin của chúng ta, chúng ta sẽ không để những trường hợp đó xảy ra”.
Khi “giảng” đến nguyên tắc bảo vệ chế độ, ông Thanh nói đến cái “sổ hưu”, ông ta kêu gọi mọi người bằng mọi giá phải giữ vững chế độ, bởi vì mất chế độ là mất hết, trước nhất là mất sổ hưu…. Thế rồi “cái sổ hưu trí” của ông Thanh trở thành đề tài cho nhiều chuyện giễu cợt mỉa mai trên Internet.
Với nhà văn Nguyễn Quang Lập trên Facebook: “”Bảo vệ chế độ là bảo vệ bằng cái… sổ lương hưu (đã lĩnh và sắp lĩnh). Chưa bao giờ những lời rao giảng về lý tưởng Xã Hội Chủ Nghiã lại “thực dụng” đến như vậy, và cũng thảm thiết đến như vậy!”
Ông Hà Văn Thịnh, giảng viên đại học Huế: “Ông Thanh nói cái nội dung sổ hưu thì chẳng phải ông đang tầm thường hóa, trần tục hóa, và thực dụng hóa Chủ Nghĩa Xã Hội đó sao? Lý tưởng sổ hưu là tư tưởng sáng tạo của “Tổ quốc thời Xã Hội Chủ Nghĩa”? Ngay đến Tổ quốc cũng chỉ là món hàng có thời hoặc lỗi thời, thì quả thật, lòng yêu nước và tinh thần dân tộc đã trở thành cái đáy tận cùng của sỉ nhục”.
Các Anh thấy chưa, với tư cách Phó giáo sư của Học Viện Chính Trị Bộ Quốc Phòng, Đại Tá Trần Đăng Thanh như đang nói với mọi người rằng “lý tưởng của nhóm lãnh đạo CSVN là bảo vệ đảng để cướp đoạt tài sản, còn lý tưởng của đảng viên chỉ là cuốn sổ hưu”, khi ông Thanh nói: “Phải bằng mọi giá để giữ vững chế độ, bởi vì mất chế độ là mất hết, trước nhất là mất cuốn sổ hưu”. Lý tưởng của người cộng sản Các Anh ngày nay là như vậy đó, nếu Các Anh chưa tin tôi, hãy đọc kỹ lại dòng chữ cuối cùng trong đoạn nhận định của giáo sư Hà Văn Thịnh bên trên. Tôi nghĩ, nếu trái tim Các Anh còn màu đỏ trong dòng máu bên trong cơ thể, chắc chắn Các Anh sẽ cảm nhận được nỗi đau đến tột cùng của “người lính quân đội nhân dân Việt Nam”! Vì “quân đội nhân dân” mà lại cầm súng nhắm vào nhân dân khi họ can đảm bày tỏ tinh thần trách nhiệm với dân với nước, nhưng lại chỉa súng xuống đất khi đụng đầu với quân Trung Cộng, kẻ thù từ trong lịch sử cùa dân tộc Việt Nam, chỉ vì cuốn sổ hưu!
Với nét nhìn của tôi, trong bài giảng của ông Thanh cho thấy mức độ khiếp nhược của lãnh đạo CSVN đối với Trung Cộng là không thể tưởng tượng được. Ông Thanh còn dạy rằng: “Khi Trung quốc “đá” thì Việt Nam phải “né” chứ không được đá lại”. Vậy thì “quân đội nhân dân” Các Anh, được tổ chức và trang bị các loại vũ khí, gần đây lại mua thêm máy bay, mua thêm tàu chiến, tàu ngầm, chỉ để trấn áp dân oan khiếu kiện đất đai, trấn áp người dân để cướp đất, cướp ao hồ, để đàn áp người dân bày tỏ lòng yêu nước phản đối Trung Cộng lấn chiếm biển đảo của Việt Nam, chớ không phải đánh đuổi “người lạ, quân lính lạ, tàu nước lạ” để bảo vệ ngư dân, bảo vệ đất liền và biển đảo Việt Nam!
Chưa hết, ông Thanh còn dạy rằng: “Trung Quốc là bên có nhiều hành động xâm lấn, nhưng họ vẫn là bạn tốt”. Sao kỳ vậy? Nếu Trung Cộng tốt với lãnh đạo CSVN mà sao họ vẫn xâm lấn Việt Nam chúng ta hết lần này đến lần khác? Bằng chứng: Năm 1988, Trung Cộng xâm lấn chiếm giữ 8 đảo thuộc quần đảo Trường Sa. Năm 1999, Trung Cộng xâm lấn 789 cây số vuông dọc theo biên giới, đến mức Ải Nam Quan trở thành lãnh thổ của Trung Cộng. Năm 2000, xâm lấn chiếm giữ 11.362 cây số vuông trên Vịnh Bắc Việt. Năm 2009, Trung Cộng công bố “đường lưỡi bò” liếm đến 80% Biển Đông mà hơn phẩn trong đó là chủ quyền của Việt từ trong lịch sử. Chỉ riêng năm 2012, Trung Cộng đã xua hơn 30.000 tàu đánh cá tung hoành trên “vùng biển lưỡi bò”! Vậy mà cái ông Phó giáo sư của Các Anh lại dám mở miệng dạy dỗ các giáo sư đại học rằng “Trung Cộng là bạn tốt, dù họ đã nhiều xâm lấn Việt Nam!”
Hởi Tổ Tiên, Hồn Thiêng Sông Núi, và Anh Linh Liệt Vị, chúng con là hậu duệ của các Ngài, là dòng dõi một dân tộc anh hùng từ ngàn xưa, mà ngày nay, sao chúng con lại phải tủi nhục đến tận cùng của nỗi đau như vầy? Chúng con xin ngược dòng thời gian để nhớ lại rằng, từ lịch sử xa xưa đến thời cận đại, chưa bao giờ có những người nhân danh lãnh đạo mà lại dạy dỗ những nhà giáo, phải đào tạo những thế hệ hiện nay và những thế hệ nối tiếp về sau, chỉ biết cúi đầu tuân phục những người lãnh đạo, rồi cùng lãnh đạo mà cúi đầu trước tham vọng của Trung Cộng lấn chiếm Việt Nam, thậm chí nếu bị Trung Cộng “đá” cũng phải “né” chớ không được chống lại! Chúng con không biết phải hỏi ai, dám xin hỏi các Ngài: “Ông Phó giáo sư Trần Đăng Thanh có phải là người Việt Nam không? Chúng con nghĩ, chắc là phải, vì ông ấy nói tiếng Việt Nam như người Việt Nam. Vậy, phải chăng bộ não trong đầu của ông Thanh chỉ là một mảng bùn non, và trái tim của ông ấy chỉ là dòng máu đen ngòm luân lưu trong đó?” Và liệu, cả nhóm lãnh đạo trung ương gần 200 người, đều là Trần Đăng Thanh? Chúng con nghĩ, chắc là phải! Vì chính sách của họ là như vậy, nếu không phải là chính sách thì 10 ông Thanh hay 100 ông Thanh, cũng không dám dạy dỗ nhà giáo bậc đại học xã hội chủ nghĩa như vậy. Chúng con kính lạy các Ngài”.
Nếu Các Anh chịu khó nhớ lại lời của ông Phùng Quang Thanh, Bộ Trưởng Quốc Phòng CSVN khi gặp Bộ Trưởng Quốc Phòng Trung Cộng Lương Quang Kiệt bên lề hội nghị quốc tế, tại khách sạn Shangri-La ở Singapore ngày 3/6/2011. Ông Thanh khẳng định với ông Kiệt rằng: “Việt Nam và Trung Quốc là anh em tốt, đối tác tốt, bạn bè tốt, đồng chí tốt” (4 tốt). Theo TTXVN, Đại Tướng Phùng Quang Thanh còn nói với Trung Cộng, là vụ tàu thăm dò địa chấn Bình Minh 02, ngày 26/5/2011 bị tàu hải giám của Trung Cộng cắt cáp, chỉ là chuyện nhỏ, không ảnh hưởng đến “truyền thống hữu nghị tốt đẹp giữa hai dân tộc Việt-Trung”.
Rõ ràng là ông Phùng Quang Thanh với ông Trần Đăng Thanh, hai nhân vật với hai câu nói cách nhau gần 2 năm, nhưng chung một ý. Mời Các Anh đọc tiếp, để nhận ra “nền tảng tạo nên con người tử tế hoặc con người tội ác, tùy theo chính sách giáo dục của người lãnh đạo”.
Tóm lược bài của Nguyễn Quốc Sơn, trích trong trang blog “AnhBaSam”. Tác giả là sĩ quan trong quân đội nhân dân Các Anh đó. Bài giảng của ông Thanh quá dài, nhưng tựu trung là các điểm sau đây: “Vấn đề Biển Đông, ông Thanh đưa ra 7 điểm mà ông ta gọi là “3 không và 4 tránh”.
“Ba không” là: (1) Không được mất chủ quyền. (2) Không được mất môi trường hòa bình. (3) Không được mất tình đoàn kết giữa nhân dân hai nước Việt Nam-Trung Quốc.
Rõ ràng là ông Thanh đặt hòa bình với Trung Cộng cao hơn bị Trung Cộng khống chế lấn chiếm đất liền đảo biển Việt Nam, khi ông Thanh dạy rằng: “Nếu để xảy ra chiến tranh với Trung Quốc, xin thưa với các đồng chí là vất vả lắm”. Rồi ông lập luận: “Lịch sử giao cho dân tộc chúng ta phải sống bên cạnh cái nước mà ta bảo họ có tư tưởng nước lớn, họ nói thế nào cũng được vì họ là nước lớn.
Thật ra cái ông Phó Giáo sư sử dụng nhóm chữ “không được mất chủ quyền” phải hiểu theo nghĩa nào, vì ông vừa nói “không được mất chủ quyền” thì cách giải thích của ông được hiểu là khi bị Trung Cộng lấn chiếm, Việt Nam không được có bất cứ hành động nào tỏ ra chống đối họ, vì họ là nước lớn nên họ nói gì làm gì cũng được. Vậy là, tôi hiểu nội dung bài giảng của ông Phó Giáo Sư Học Viện Chính Trị Bộ Quốc Phòng CSVN rằng: “Khi Trung Cộng lấn chiếm đất đai biển đảo của Việt Nam, thì Việt Nam không được chống trả để giữ cái mà ông Thanh gọi là “tình đoàn kết với Trung Cộng”. Với Các Anh: “Ông Thanh mang cấp Đại Tá quân đội nhân dân, chỉ để dạy dỗ quân đội và những thế hệ sinh viên trong các trường đại học chỉ biết cúi đầu trước Trung Cộng như vậy, Các Anh có bằng lòng chấp nhận lời giảng đó của ông ta không?” Nếu có, quả thật trái tim của Các Anh đúng như ông Putin, đang là Tổng Thống nước Nga, nhận định: “Kẻ nào tin những gì cộng sản nói là không có cái đầu, kẻ nào làm theo lời của cộng sản là không có trái tim”. Các Anh hiểu rằng, là con người mà không có cái đầu cũng không có trái tim, có khác gì những động vật hoang dã! Nếu không, Các Anh hãy suy nghĩ … và quyết định nhé!
Và “bốn cái tránh” là: (1) Tránh đối đầu quân sự. (2) Tránh đối đầu toàn diện. (3) Tránh bị bao vây cô lập. (4) Tránh lệ thuộc nước ngoài.
Ông Trần ĐăngThanh giải thích: (1) Tranh chấp ở Biển Đông không chỉ giữa Việt Nam với Trung quốc, mà có nhiều nước khác tham gia vào, nếu không khéo thì Việt Nam sẽ bị lợi dụng để trở thành quân bài của nước khác. (2) Trong số các nước tranh chấp, mặc dù Trung Quốc là bên có nhiều hành động xâm lấn, nhưng họ vẫn là bạn tốt. Họ đã từng giúp đỡ Việt Nam một cách thực lòng trong giai đoạn kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ. Khác với phương Tây mà cụ thể là Mỹ, là những nước “chưa bao giờ tốt thật sự với chúng ta”, đã từng gây tội ác ở Việt Nam, và “tội ác của họ trời không dung, đất không tha”. Thế nên không bao giờ được ngộ nhận và ngả theo Mỹ trong vấn đề Biển Đông. (3) Nếu Việt Nam cứ mềm mỏng thì Trung quốc sẽ không làm quá. Mặc dù họ vẫn có hành động xâm lấn nhưng có nhiều khả năng Trung quốc sẽ không tấn công quân sự để chiếm các đảo đang thuộc quyền của Việt Nam. Đây cũng là tránh chiến tranh với Trung quốc. (4) Trung quốc là nước lớn, quá mạnh, còn Việt Nam quá yếu. Vì thế cho dù Việt Nam không muốn nhẫn nhịn thì cũng không được. Cho nên khi Trung quốc “đá” thì Việt Nam phải “né” chứ không được đá lại. Nếu đá lại, Việt Nam sẽ phải đối mặt với chiến tranh, mà nếu “để xảy ra chiến tranh, xin thưa với các đồng chí vất vả lắm”.
Kết hợp các yếu tố trên, cái tốt nhất mà Việt Nam có thể làm là đấu tranh với Trung Quốc trên danh nghĩa tình đồng chí, và tranh luận thẳng thắn với Trung Quốc trên danh nghĩa tình đồng chí. Thí dụ về chuyện Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng nói với ông Hồ Cẩm Đào để chứng minh sự quyết liệt của Việt Nam. Đương nhiên ai cũng hiểu Trung Quốc không bao giờ chịu ra toà án quốc tế, vì vậy đưa ra toà án quốc tế không phải là cách có thể thực hiện được. (6) Những cách đấu tranh như biểu tình là không thể chấp nhận được, vì biểu tình sẽ làm phật lòng Trung quốc và biểu tình sẽ gây nguy hiểm đến an ninh chính trị, lúc ấy các thế lực thù địch lợi dụng lật đổ chế độ”.
Đến đây thì ông Thanh như quỳ xuống bợ Trung Cộng lên, rồi nhục nhã mà giảng tiếp: “Trong 4 (?) năm kháng chiến chống Pháp, 21 năm chống Mỹ, nhân dân Trung quốc, nhà nước Trung quốc, đã từng nhường cơm xẻ áo dành cho chúng ta từ hạt gạo, từ khẩu súng, từ đôi dép, để chúng ta giành thắng lợi trong kháng chiến chống Pháp và thắng Mỹ. Ta không thể là người vong ơn bội nghĩa … ” Bợ Trung Cộng lên xong, ông phó giáo sư như đứng dậy tấn công Hoa Kỳ: “Các đồng chí nhớ người Mỹ chưa hề, chưa từng và không bao giờ tốt thật sự với chúng ta cả. Phải nói rõ luôn, nếu có tốt chỗ này, có ca ngợi chúng ta chỗ kia, có ủng hộ chúng ta về Biển Đông chẳng qua vì lợi ích của họ. Họ đang thực hiện “thả con săn sắt, bắt con cá rô”. Họ chưa bao giờ tốt thật sự với chúng ta, tội ác của họ trời không dung, đất không tha”.
“Giảng bài” xong, ông Thanh bèn dạy dỗ cùng lúc đe dọa nhà giáo của các trường đại học, hãy giáo dục học trò của họ phải biết tuân phục đảng cộng sản, và ngăn cấm biểu tình. Ông ta nói: “… Trước mắt là chúng ta phải tin tưởng vào sự lãnh đạo của Đảng chúng ta, sự điều hành của Chính phủ, cố gắng làm sao đừng để cho những vấn đề gây rối loạn an ninh chính trị, trật tự an toàn xã hội. Và hôm nay các đồng chí nào tự ái thì tôi cũng mạnh dạn, nếu trường đại học nào còn để sinh viên tham gia biểu tình bất hợp pháp, khuyết điểm thuộc về các đồng chí Hiệu trưởng và Ban Giám hiệu trường đó, trước hết thuộc về Bí thư Đảng ủy – phòng quản lý sinh viên của trường Đại học đó. Nếu để cho công an thành phố Hà Nội hoặc v..v… người ta giữ sinh viên của mình, người ta điện mời thầy nọ thầy kia, đến nhận sinh viên của mình thì đấy là khuyết điểm của chúng ta. Và tôi hy vọng rằng tất cả các thầy với trách nhiệm và với lòng tin của chúng ta, chúng ta sẽ không để những trường hợp đó xảy ra”.
Khi “giảng” đến nguyên tắc bảo vệ chế độ, ông Thanh nói đến cái “sổ hưu”, ông ta kêu gọi mọi người bằng mọi giá phải giữ vững chế độ, bởi vì mất chế độ là mất hết, trước nhất là mất sổ hưu…. Thế rồi “cái sổ hưu trí” của ông Thanh trở thành đề tài cho nhiều chuyện giễu cợt mỉa mai trên Internet.
Với nhà văn Nguyễn Quang Lập trên Facebook: “”Bảo vệ chế độ là bảo vệ bằng cái… sổ lương hưu (đã lĩnh và sắp lĩnh). Chưa bao giờ những lời rao giảng về lý tưởng Xã Hội Chủ Nghiã lại “thực dụng” đến như vậy, và cũng thảm thiết đến như vậy!”
Ông Hà Văn Thịnh, giảng viên đại học Huế: “Ông Thanh nói cái nội dung sổ hưu thì chẳng phải ông đang tầm thường hóa, trần tục hóa, và thực dụng hóa Chủ Nghĩa Xã Hội đó sao? Lý tưởng sổ hưu là tư tưởng sáng tạo của “Tổ quốc thời Xã Hội Chủ Nghĩa”? Ngay đến Tổ quốc cũng chỉ là món hàng có thời hoặc lỗi thời, thì quả thật, lòng yêu nước và tinh thần dân tộc đã trở thành cái đáy tận cùng của sỉ nhục”.
Các Anh thấy chưa, với tư cách Phó giáo sư của Học Viện Chính Trị Bộ Quốc Phòng, Đại Tá Trần Đăng Thanh như đang nói với mọi người rằng “lý tưởng của nhóm lãnh đạo CSVN là bảo vệ đảng để cướp đoạt tài sản, còn lý tưởng của đảng viên chỉ là cuốn sổ hưu”, khi ông Thanh nói: “Phải bằng mọi giá để giữ vững chế độ, bởi vì mất chế độ là mất hết, trước nhất là mất cuốn sổ hưu”. Lý tưởng của người cộng sản Các Anh ngày nay là như vậy đó, nếu Các Anh chưa tin tôi, hãy đọc kỹ lại dòng chữ cuối cùng trong đoạn nhận định của giáo sư Hà Văn Thịnh bên trên. Tôi nghĩ, nếu trái tim Các Anh còn màu đỏ trong dòng máu bên trong cơ thể, chắc chắn Các Anh sẽ cảm nhận được nỗi đau đến tột cùng của “người lính quân đội nhân dân Việt Nam”! Vì “quân đội nhân dân” mà lại cầm súng nhắm vào nhân dân khi họ can đảm bày tỏ tinh thần trách nhiệm với dân với nước, nhưng lại chỉa súng xuống đất khi đụng đầu với quân Trung Cộng, kẻ thù từ trong lịch sử cùa dân tộc Việt Nam, chỉ vì cuốn sổ hưu!
Với nét nhìn của tôi, trong bài giảng của ông Thanh cho thấy mức độ khiếp nhược của lãnh đạo CSVN đối với Trung Cộng là không thể tưởng tượng được. Ông Thanh còn dạy rằng: “Khi Trung quốc “đá” thì Việt Nam phải “né” chứ không được đá lại”. Vậy thì “quân đội nhân dân” Các Anh, được tổ chức và trang bị các loại vũ khí, gần đây lại mua thêm máy bay, mua thêm tàu chiến, tàu ngầm, chỉ để trấn áp dân oan khiếu kiện đất đai, trấn áp người dân để cướp đất, cướp ao hồ, để đàn áp người dân bày tỏ lòng yêu nước phản đối Trung Cộng lấn chiếm biển đảo của Việt Nam, chớ không phải đánh đuổi “người lạ, quân lính lạ, tàu nước lạ” để bảo vệ ngư dân, bảo vệ đất liền và biển đảo Việt Nam!
Chưa hết, ông Thanh còn dạy rằng: “Trung Quốc là bên có nhiều hành động xâm lấn, nhưng họ vẫn là bạn tốt”. Sao kỳ vậy? Nếu Trung Cộng tốt với lãnh đạo CSVN mà sao họ vẫn xâm lấn Việt Nam chúng ta hết lần này đến lần khác? Bằng chứng: Năm 1988, Trung Cộng xâm lấn chiếm giữ 8 đảo thuộc quần đảo Trường Sa. Năm 1999, Trung Cộng xâm lấn 789 cây số vuông dọc theo biên giới, đến mức Ải Nam Quan trở thành lãnh thổ của Trung Cộng. Năm 2000, xâm lấn chiếm giữ 11.362 cây số vuông trên Vịnh Bắc Việt. Năm 2009, Trung Cộng công bố “đường lưỡi bò” liếm đến 80% Biển Đông mà hơn phẩn trong đó là chủ quyền của Việt từ trong lịch sử. Chỉ riêng năm 2012, Trung Cộng đã xua hơn 30.000 tàu đánh cá tung hoành trên “vùng biển lưỡi bò”! Vậy mà cái ông Phó giáo sư của Các Anh lại dám mở miệng dạy dỗ các giáo sư đại học rằng “Trung Cộng là bạn tốt, dù họ đã nhiều xâm lấn Việt Nam!”
Hởi Tổ Tiên, Hồn Thiêng Sông Núi, và Anh Linh Liệt Vị, chúng con là hậu duệ của các Ngài, là dòng dõi một dân tộc anh hùng từ ngàn xưa, mà ngày nay, sao chúng con lại phải tủi nhục đến tận cùng của nỗi đau như vầy? Chúng con xin ngược dòng thời gian để nhớ lại rằng, từ lịch sử xa xưa đến thời cận đại, chưa bao giờ có những người nhân danh lãnh đạo mà lại dạy dỗ những nhà giáo, phải đào tạo những thế hệ hiện nay và những thế hệ nối tiếp về sau, chỉ biết cúi đầu tuân phục những người lãnh đạo, rồi cùng lãnh đạo mà cúi đầu trước tham vọng của Trung Cộng lấn chiếm Việt Nam, thậm chí nếu bị Trung Cộng “đá” cũng phải “né” chớ không được chống lại! Chúng con không biết phải hỏi ai, dám xin hỏi các Ngài: “Ông Phó giáo sư Trần Đăng Thanh có phải là người Việt Nam không? Chúng con nghĩ, chắc là phải, vì ông ấy nói tiếng Việt Nam như người Việt Nam. Vậy, phải chăng bộ não trong đầu của ông Thanh chỉ là một mảng bùn non, và trái tim của ông ấy chỉ là dòng máu đen ngòm luân lưu trong đó?” Và liệu, cả nhóm lãnh đạo trung ương gần 200 người, đều là Trần Đăng Thanh? Chúng con nghĩ, chắc là phải! Vì chính sách của họ là như vậy, nếu không phải là chính sách thì 10 ông Thanh hay 100 ông Thanh, cũng không dám dạy dỗ nhà giáo bậc đại học xã hội chủ nghĩa như vậy. Chúng con kính lạy các Ngài”.
Nếu Các Anh chịu khó nhớ lại lời của ông Phùng Quang Thanh, Bộ Trưởng Quốc Phòng CSVN khi gặp Bộ Trưởng Quốc Phòng Trung Cộng Lương Quang Kiệt bên lề hội nghị quốc tế, tại khách sạn Shangri-La ở Singapore ngày 3/6/2011. Ông Thanh khẳng định với ông Kiệt rằng: “Việt Nam và Trung Quốc là anh em tốt, đối tác tốt, bạn bè tốt, đồng chí tốt” (4 tốt). Theo TTXVN, Đại Tướng Phùng Quang Thanh còn nói với Trung Cộng, là vụ tàu thăm dò địa chấn Bình Minh 02, ngày 26/5/2011 bị tàu hải giám của Trung Cộng cắt cáp, chỉ là chuyện nhỏ, không ảnh hưởng đến “truyền thống hữu nghị tốt đẹp giữa hai dân tộc Việt-Trung”.
Rõ ràng là ông Phùng Quang Thanh với ông Trần Đăng Thanh, hai nhân vật với hai câu nói cách nhau gần 2 năm, nhưng chung một ý. Mời Các Anh đọc tiếp, để nhận ra “nền tảng tạo nên con người tử tế hoặc con người tội ác, tùy theo chính sách giáo dục của người lãnh đạo”.
Thứ ba. Hậu quả của giáo dục xã hội
chủ nghĩa.
Tóm lược bài đăng trong báo Pháp Luật
trong nước, nhà báo Yên Trang phỏng vấn Giáo sư Tiến sĩ khoa học Nguyễn Đăng
Hưng hồi trung tuần tháng 11/2012.
Câu hỏi: Thưa Giáo sư. Điều gì khiến ông cho rằng xã hội hiện nay biến loạn đến mức trầm trọng?
Trả lời: Hằng ngày trên các trang thông tin đại chúng, đâu đâu cũng có những chuyện cướp của, giết người, vô nhân tính. Cái ác hoành hành khắp nơi, khắp chốn một cách ngang nhiên. Điều đó cho thấy kháng thể của xã hội trong cuộc chiến chống cái xấu cái ác đang bị suy sụp trầm trọng. …
Câu hỏi: Vậy thưa ông, cái xấu cái ác bắt đầu đến từ đâu?
Trả lời: Trộm, cướp … đến từ cuộc sống khó khăn, nhưng sự chiếm đoạt của cái xấu cái ác lại nằm ở giáo dục, và khi giá trị đạo đức bị hủy hoại thì tha hóa rõ ràng. Bởi, kinh tế khó khăn thì sau thời gian suy thoái sẽ vực dậy được. Địa ốc đóng băng cũng có ngày phục hồi được. Đồng tiền mất giá, sẽ từ giá mới sẽ vươn lên được. Nhưng nền giáo dục của Việt Nam đang lầm đường lạc lối. Nền giáo dục không tạo được con người có nhân cách, có niềm tin đạo đức, biết sống lương thiện, biết sống thương yêu… Thay vào đó là từ ngay tấm bé, trẻ con đã thấy một xã hội vị kỷ, thực dụng, chỉ thấy tiền là chính… Đây không còn là câu chuyện nhỏ, mà là một vấn đề trầm trọng. Các em lớn lên trong môi trường giáo dục như thế, xã hội biến chất đảo điên là điều tự nhiên. Bởi vậy, mới có chuyện con giết cha mẹ để có tiền chơi game. Đây là đỉnh điểm của một xã hội bấn loạn, thật khó tưởng tượng là còn đỉnh điểm nào tệ hơn nữa…….
Câu hỏi: Nhưng chúng ta không thể đổ hoàn toàn cho giáo dục. Bởi trong ca dao vẫn dạy “anh em như thể chân tay, thương người như thể thương thân…” Và vẫn còn nhiều tấm gương tốt trong xã hội?
Trả lời: Chúng ta đưa chính trị vào trường học, nhồi nhét quan điểm một chiều trong trường học. Thay vì khuyến khích yêu thương nâng đỡ nhau để giải quyết các vấn đề thì có một thời ta lại khuyến khích đấu tranh để sống còn. Mà đấu tranh giai cấp là tiêu diệt kẻ thù, tiêu diệt thế lực thù địch… Thói ghen ghét, đố kỵ ở đâu cũng có, nhưng tôi cảm nhận tại Việt Nam ngày nay, những tật xấu này có phần gay gắt một cách không bình thường.
Câu hỏi: Nghĩa la` vấn đề nằm từ gốc chứ không phải ngọn thưa ông?
Trả lời: Đúng thế. Một lớp học tiểu học, sự giàu nghèo thể hiện ngay trong ăn mặc, trong những tiệc sinh nhật của từng đứa trẻ. Những đứa trẻ con nhà giàu có, nếu không được dạy phải thương bạn, tôn trọng bạn, chúng sẽ ra sao khi trưởng thành? Những đứa trẻ nghèo khó luôn tự hỏi tại sao mẹ không mua cho con áo đẹp, tại sao mẹ không mua cho con cặp đẹp? Tất cả những cái đó nếu không được giải tỏa bằng các bài học thường trực hàng ngày, thì lâu dần sẽ ảnh hưởng đến sự hình thành nhân cách của một đời người.
Giáo dục thường thức, giáo dục công dân, đang có vấn đề. Tuổi trẻ xao nhãng học văn, ngán ngẫm học sử vì bài học, vì sách giáo khoa quá ư cứng nhắc, một chiều, không hấp dẫn, không sinh động. Giới trẻ ngày nay không biết lịch nước nhà, nhưng khi mở Ti Vi lên, khắp mọi đài đều chiếu toàn phim Trung Quốc. Tình trạng này đang dẫn đến tai hoạ, trước mắt là tuổi trẻ ta hiểu biết lịch sử Trung Quốc hơn là lịch sử Việt Nam. Đó là điều không thể chấp nhận được.
Câu hỏi cuối: Vậy theo ông, bài học thường trực trong nhà trường phải nói về yêu thương?
Trả lời: Đúng vậy… Con trẻ phải được dạy yêu thương ông bà, yêu thương cha mẹ, anh em, rồi mới yêu cái cây đa, cái đình làng, yêu cánh đồng lúa chín, con sông nho nhỏ uốn quanh làng quê, con đường phố rợp bóng mát cây xanh, sau nữa mới đến yêu Tổ quốc…. Nhưng dường như bài học thương yêu, đề cao những tâm hồn cao thượng, tình tương thân tương ái, nhiễu điều phủ lấy giá gương, thương người như thể thương thân, đã bị mờ nhạt từ lâu. Một môi trường như vậy mà bạo lực không xuất hiện mới là điều lạ. Hết phần tóm lược.
Tiếp đây là một nét nhìn hạn hẹp về hậu quả chính sách “trăm năm trồng người” của cái ông mà Các Anh gọi là “bác”. Báo Lao Động dẫn lời của Phó Thủ Tướng Nguyên Xuân Phúc phát biểu ngày 25/1/2013, trong buổi họp đầu tiên về cải cách bộ máy công chức, để dẫn đến bộ máy hành chánh chuyên nghiệp… Câu đầu tiên của ông Phúc là: “Hiện nay, Việt Nam có 2.800.000 công chức”. …. “Trong số đó có khoảng 30% (tức 840 ngàn người) có thể cho nghỉ việc mà không ảnh hưởng gì tới công việc chung”…. Ông nói tiếp: “Việt Nam sẽ “thất bại trước nền kinh tế thị trường” nếu không đổi mới chế độ công vụ và công chức”. Tờ báo nhắc lại lời của các đại biểu Quốc Hội từng nói, “ngoài 30% công chức không làm được việc, còn 30% công chức nữa cần phải cầm tay họ mà chỉ việc. Cuối cùng, ông Phó Thủ Tướng kết luận: “Ông quyết tâm thực hiện đổi mới và yêu cầu áp dụng ngay việc thi công chức “công khai” và “minh bạch”..
Chỉ một góc nhỏ thôi, Các Anh cũng thấy được cái hệ lụy của con người dẫn đến xã hội suy đồi băng hoại ngày nay, bắt nguồn từ chính sách giáo dục học đường và chính sách giáo dục xã hội ngang qua những văn kiện của các cấp trung ương lẫn địa phương. Và hệ lụy này, nếu như ngày mai đảng cộng sản Việt Nam sụp đổ, ít ra cũng phải 20 năm, 30 năm, thậm chí là 40 hay 50 năm sau, chế độ dân chủ tự do mới hy vọng khôi phục lại và phát triển một xã hội văn minh lịch sự. Tôi chưa dám nói đến xã hội Nhật Bản hôm nay sẽ là xã hội Việt Nam ngày mai, nhưng tôi luôn thao thức đến điều đó.
Câu hỏi: Thưa Giáo sư. Điều gì khiến ông cho rằng xã hội hiện nay biến loạn đến mức trầm trọng?
Trả lời: Hằng ngày trên các trang thông tin đại chúng, đâu đâu cũng có những chuyện cướp của, giết người, vô nhân tính. Cái ác hoành hành khắp nơi, khắp chốn một cách ngang nhiên. Điều đó cho thấy kháng thể của xã hội trong cuộc chiến chống cái xấu cái ác đang bị suy sụp trầm trọng. …
Câu hỏi: Vậy thưa ông, cái xấu cái ác bắt đầu đến từ đâu?
Trả lời: Trộm, cướp … đến từ cuộc sống khó khăn, nhưng sự chiếm đoạt của cái xấu cái ác lại nằm ở giáo dục, và khi giá trị đạo đức bị hủy hoại thì tha hóa rõ ràng. Bởi, kinh tế khó khăn thì sau thời gian suy thoái sẽ vực dậy được. Địa ốc đóng băng cũng có ngày phục hồi được. Đồng tiền mất giá, sẽ từ giá mới sẽ vươn lên được. Nhưng nền giáo dục của Việt Nam đang lầm đường lạc lối. Nền giáo dục không tạo được con người có nhân cách, có niềm tin đạo đức, biết sống lương thiện, biết sống thương yêu… Thay vào đó là từ ngay tấm bé, trẻ con đã thấy một xã hội vị kỷ, thực dụng, chỉ thấy tiền là chính… Đây không còn là câu chuyện nhỏ, mà là một vấn đề trầm trọng. Các em lớn lên trong môi trường giáo dục như thế, xã hội biến chất đảo điên là điều tự nhiên. Bởi vậy, mới có chuyện con giết cha mẹ để có tiền chơi game. Đây là đỉnh điểm của một xã hội bấn loạn, thật khó tưởng tượng là còn đỉnh điểm nào tệ hơn nữa…….
Câu hỏi: Nhưng chúng ta không thể đổ hoàn toàn cho giáo dục. Bởi trong ca dao vẫn dạy “anh em như thể chân tay, thương người như thể thương thân…” Và vẫn còn nhiều tấm gương tốt trong xã hội?
Trả lời: Chúng ta đưa chính trị vào trường học, nhồi nhét quan điểm một chiều trong trường học. Thay vì khuyến khích yêu thương nâng đỡ nhau để giải quyết các vấn đề thì có một thời ta lại khuyến khích đấu tranh để sống còn. Mà đấu tranh giai cấp là tiêu diệt kẻ thù, tiêu diệt thế lực thù địch… Thói ghen ghét, đố kỵ ở đâu cũng có, nhưng tôi cảm nhận tại Việt Nam ngày nay, những tật xấu này có phần gay gắt một cách không bình thường.
Câu hỏi: Nghĩa la` vấn đề nằm từ gốc chứ không phải ngọn thưa ông?
Trả lời: Đúng thế. Một lớp học tiểu học, sự giàu nghèo thể hiện ngay trong ăn mặc, trong những tiệc sinh nhật của từng đứa trẻ. Những đứa trẻ con nhà giàu có, nếu không được dạy phải thương bạn, tôn trọng bạn, chúng sẽ ra sao khi trưởng thành? Những đứa trẻ nghèo khó luôn tự hỏi tại sao mẹ không mua cho con áo đẹp, tại sao mẹ không mua cho con cặp đẹp? Tất cả những cái đó nếu không được giải tỏa bằng các bài học thường trực hàng ngày, thì lâu dần sẽ ảnh hưởng đến sự hình thành nhân cách của một đời người.
Giáo dục thường thức, giáo dục công dân, đang có vấn đề. Tuổi trẻ xao nhãng học văn, ngán ngẫm học sử vì bài học, vì sách giáo khoa quá ư cứng nhắc, một chiều, không hấp dẫn, không sinh động. Giới trẻ ngày nay không biết lịch nước nhà, nhưng khi mở Ti Vi lên, khắp mọi đài đều chiếu toàn phim Trung Quốc. Tình trạng này đang dẫn đến tai hoạ, trước mắt là tuổi trẻ ta hiểu biết lịch sử Trung Quốc hơn là lịch sử Việt Nam. Đó là điều không thể chấp nhận được.
Câu hỏi cuối: Vậy theo ông, bài học thường trực trong nhà trường phải nói về yêu thương?
Trả lời: Đúng vậy… Con trẻ phải được dạy yêu thương ông bà, yêu thương cha mẹ, anh em, rồi mới yêu cái cây đa, cái đình làng, yêu cánh đồng lúa chín, con sông nho nhỏ uốn quanh làng quê, con đường phố rợp bóng mát cây xanh, sau nữa mới đến yêu Tổ quốc…. Nhưng dường như bài học thương yêu, đề cao những tâm hồn cao thượng, tình tương thân tương ái, nhiễu điều phủ lấy giá gương, thương người như thể thương thân, đã bị mờ nhạt từ lâu. Một môi trường như vậy mà bạo lực không xuất hiện mới là điều lạ. Hết phần tóm lược.
Tiếp đây là một nét nhìn hạn hẹp về hậu quả chính sách “trăm năm trồng người” của cái ông mà Các Anh gọi là “bác”. Báo Lao Động dẫn lời của Phó Thủ Tướng Nguyên Xuân Phúc phát biểu ngày 25/1/2013, trong buổi họp đầu tiên về cải cách bộ máy công chức, để dẫn đến bộ máy hành chánh chuyên nghiệp… Câu đầu tiên của ông Phúc là: “Hiện nay, Việt Nam có 2.800.000 công chức”. …. “Trong số đó có khoảng 30% (tức 840 ngàn người) có thể cho nghỉ việc mà không ảnh hưởng gì tới công việc chung”…. Ông nói tiếp: “Việt Nam sẽ “thất bại trước nền kinh tế thị trường” nếu không đổi mới chế độ công vụ và công chức”. Tờ báo nhắc lại lời của các đại biểu Quốc Hội từng nói, “ngoài 30% công chức không làm được việc, còn 30% công chức nữa cần phải cầm tay họ mà chỉ việc. Cuối cùng, ông Phó Thủ Tướng kết luận: “Ông quyết tâm thực hiện đổi mới và yêu cầu áp dụng ngay việc thi công chức “công khai” và “minh bạch”..
Chỉ một góc nhỏ thôi, Các Anh cũng thấy được cái hệ lụy của con người dẫn đến xã hội suy đồi băng hoại ngày nay, bắt nguồn từ chính sách giáo dục học đường và chính sách giáo dục xã hội ngang qua những văn kiện của các cấp trung ương lẫn địa phương. Và hệ lụy này, nếu như ngày mai đảng cộng sản Việt Nam sụp đổ, ít ra cũng phải 20 năm, 30 năm, thậm chí là 40 hay 50 năm sau, chế độ dân chủ tự do mới hy vọng khôi phục lại và phát triển một xã hội văn minh lịch sự. Tôi chưa dám nói đến xã hội Nhật Bản hôm nay sẽ là xã hội Việt Nam ngày mai, nhưng tôi luôn thao thức đến điều đó.
Kết luận
Là Người Lính trong quân đội nhân dân
Việt Nam, tôi nghĩ, có Anh 5 năm, 15 năm, 20 năm, thậm chí 25 hay 30 năm cầm
súng, có bao giờ Các Anh suy ngẫm về quảng đời quân ngũ với súng đạn, có người
về hưu, người thì thương tật tàn phế, có người đã gục ngã trên chiến trường, và
Các Anh đang còn súng đạn trong tay, để nhận ra những khác biệt giữa lời nói
với hành động của lãnh đạo Các Anh trong giai đoạn lịch sử từ khi nhuộm đỏ một
nửa nước vào năm 1954, đến nhuộm đỏ toàn cõi Việt Nam năm 1975, và đến nay
không? “Nói giải phóng, nhưng thật sự là xâm lăng. Nói thống nhất, nhưng là
nhuộm đỏ toàn cõi Việt Nam theo lệnh của cộng sản quốc tế. Nói “nhân dân là
chủ, cán bộ là đầy tớ”, nhưng thật ra nhân dân chỉ là một phương tiện lót đường
cho họ nắm quyền lực mà thâu tóm tài sản. Nói độc lập, nhưng họ nhận lệnh từ
Trung Cộng. Nói tự do, nhưng họ là độc tài. Nói hạnh phúc, nhưng toàn dân như
bị họ nhốt trong cái lồng chim. Nói tự do ngôn luận, nhưng mọi người bị họ bịt
mắt bịt tai bịt miệng. Nói giáo dục tân tiến, nhưng chỉ đào tạo những thế hệ
thần dân để tuân phục họ. Mở miệng ra là khoa học kỹ thuật, nhưng sử dụng côn
đồ và luật pháp rừng rú đàn áp người dân yêu nước chống Tàu xâm lấn. Nói đến
quê hương dân tộc, nhưng họ nhân danh lãnh đạo đảng cộng sản để đứng trên đầu
Tổ Quốc với Nhân Dân. Để rồi hôm nay, lý tưởng của Các Anh chỉ là “cuốn sổ
hưu”. Đau lắm phải không Các Anh?
Vậy là Các Anh nhận ra bộ mặt thật của lãnh đạo CSVN rồi chớ? Tôi mong Các Anh hãy suy nghĩ từ chiều sâu tâm hồn của chính mình, rồi quyết định…. Tôi tin là quyết định đó sẽ giúp Các Anh quyết tâm bước vào hàng ngũ tuổi trẻ, trí thức, đồng bào, bằng bất cứ hình thức nào và thời gian nào mà Các Anh cho là thích hợp nhất, để cùng nhau giành lại quyền làm người cho hơn 90 triệu đồng bào được sống trong một xã hội dân chủ pháp trị, để hãnh diện trước những người ngoại quốc đến Việt Nam du lịch, tìm hiểu nếp sống văn hóa dân tộc với chiều dài lịch sử ngàn năm trước đã lừng danh thế giới, và mỗi khi cầm sổ “Thông Hành” (hộ chiếu) trong tay mà ngẫng cao đầu giữa thế giới văn minh lịch sự.
Tôi vững tin rằng, bà con trong Cộng Đồng Việt Nam tị nạn cộng sản tại hải ngoại – đặc biệt là Những Người Cựu Lính Chúng Tôi – vẫn hết lòng hỗ trợ Các Anh và quí vị đồng bào, những thế hệ làm nên lịch sử.
Hãy nhớ rằng: “Tự Do, phải chính chúng ta tranh đấu, vì Tự Do không phải là quà tặng, và Tự do, không phải là điều đáng sợ, mà là nền tảng cho sự thịnh vượng của đất nước” (trích trên internet).
Vậy là Các Anh nhận ra bộ mặt thật của lãnh đạo CSVN rồi chớ? Tôi mong Các Anh hãy suy nghĩ từ chiều sâu tâm hồn của chính mình, rồi quyết định…. Tôi tin là quyết định đó sẽ giúp Các Anh quyết tâm bước vào hàng ngũ tuổi trẻ, trí thức, đồng bào, bằng bất cứ hình thức nào và thời gian nào mà Các Anh cho là thích hợp nhất, để cùng nhau giành lại quyền làm người cho hơn 90 triệu đồng bào được sống trong một xã hội dân chủ pháp trị, để hãnh diện trước những người ngoại quốc đến Việt Nam du lịch, tìm hiểu nếp sống văn hóa dân tộc với chiều dài lịch sử ngàn năm trước đã lừng danh thế giới, và mỗi khi cầm sổ “Thông Hành” (hộ chiếu) trong tay mà ngẫng cao đầu giữa thế giới văn minh lịch sự.
Tôi vững tin rằng, bà con trong Cộng Đồng Việt Nam tị nạn cộng sản tại hải ngoại – đặc biệt là Những Người Cựu Lính Chúng Tôi – vẫn hết lòng hỗ trợ Các Anh và quí vị đồng bào, những thế hệ làm nên lịch sử.
Hãy nhớ rằng: “Tự Do, phải chính chúng ta tranh đấu, vì Tự Do không phải là quà tặng, và Tự do, không phải là điều đáng sợ, mà là nền tảng cho sự thịnh vượng của đất nước” (trích trên internet).
Texas, tháng 2 năm 2013
Phạm Bá Hoa
Phạm Bá Hoa
--------------------------------------------
Phạm
Bá Hoa January 13, 2013 7:38
PM
Phạm
Bá Hoa December 9, 2012 8:38 PM
Phạm
Bá Hoa November 4, 2012 2:05
PM
Phạm Bá Hoa - Thứ tư, 03 Tháng 10 2012 14:04
Phạm
Bá Hoa - September
3, 2012 1:52 PM
Phạm
Bá Hoa - August
4, 2012 10:49 PM
Phạm
Bá Hoa - July
4, 2012 12:18 AM
Phạm
Bá Hoa - June 19, 2012 7:56 AM
Phạm Bá
Hoa - May 14, 2012 8:46 AM
Phạm
Bá Hoa - April
17, 2012 6:43 AM
Phạm Bá
Hoa -
March 11, 2012 5:12 AM
Phạm
Bá Hoa - February 20, 2012 10:10 AM
Phạm
Bá Hoa - January
29, 2012 11:44 AM
Phạm
Bá Hoa -
December 30, 2011 6:21 PM
Phạm Bá
Hoa -
November 20, 2011 8:08 PM
No comments:
Post a Comment