Người dịch: Huỳnh Phan
Một tàu tuần tra bảo vệ bờ biển Nhật Bản tiếp cận một chiếc
thuyền đánh cá Trung Quốc ngoài khơi bờ biển phía Đông Bắc Đảo Miyako, ngày 2
tháng 2 năm 2013 (AP photo / Bộ chỉ huy khu vực 11, Tuần Duyên Nhật Bản).
Người Viking chinh phục biển cả để cưỡng đoạt và cướp
bóc. Người Anh thiết lập đế chế của mình qua việc thống trị đại dương. Và trong
40 năm qua, Hải quân Hoa Kỳ đã giúp mở ra một kỷ nguyên mới về thương mại và
liên kết toàn cầu chưa từng có qua việc bảo vệ các tuyến đường biển chính. Các
đại dương trên thế giới luôn luôn là một miền chiến lược quan trọng. Nhưng những
mối đe dọa ngày nay đi xa hơn sự phát triển của các tin tức nổi bật, như là khả
năng hải quân tiên tiến của Trung Quốc và các hoạt động phát triển tàu ngầm của
Nga tại Biển Baltic. Một thách thức trên biển thầm lặng hơn đang lớn lên ngoài
tầm mắt: kiểm soát các ngư trường thế giới.
Với hơn 90% ngư trường toàn cầu, hoặc hoàn toàn suy sụp,
hoặc cạn kiệt và nhu cầu về cá dự kiến sẽ tiếp tục tăng cao, cạnh tranh khốc liệt
về quyền truy cập và đánh cá là rất có khả năng xảy ra, nếu không nói là không
thể tránh khỏi. Xét cho cùng, các nước đều có một lịch sử xung đột lâu dài về
các mặt hàng tiêu thụ, và đối với nhiều nước, số cá bắt được là một nguồn thực
phẩm chính và sinh kế.
Nếu hiện nay căng thẳng về việc tiếp cận với cá đã lớn
lên thì phần lớn đó là do các hành vi gần đây của một quốc gia: Trung Quốc. Là
nước sản xuất cá lớn nhất thế giới kể từ năm 1990, Trung Quốc giờ đây thấy mình
phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng nguồn cung cấp cá. Khoảng 30% trăm ngư
trường Trung Quốc đã suy sụp, và 20% bị khai thác quá mức. Trong khi đó mức
tiêu thụ cá của Trung Quốc hàng năm tăng lên với tốc độ là 6% từ năm 1999 đến
2010, trong thời gian đó, đất nước này cũng có thêm hơn 80 triệu người (tương
đương với toàn bộ dân số Đức).
Để đáp ứng tất cả các nhu cầu đó, Trung Quốc đã lập các đội
tàu đánh cá biển xa lớn nhất thế giới, với hơn 2.000 tàu và có kế hoạch mở rộng
lên 2.300 tàu năm này (nhiều hơn 10 lần so với kích cỡ đội tàu đánh cá biển xa
của Hoa Kỳ). Ngành công nghiệp đánh cá của Trung Quốc là một trong những ngành
được chính phủ trợ cấp cao nhất trên thế giới, vì vậy việc mở rộng nhanh chóng
này không nên được hiểu như là một ví dụ về ngành công nghiệp tư nhân hay tăng
trưởng do nhu cầu thúc đẩy mà là một ví dụ về chính sách trực tiếp của chính phủ.
Trung Quốc biết họ có một cuộc khủng hoảng đáng lo về an
ninh lương thực, có thể mở ra tình trạng bất ổn rộng khắp và đe dọa tính hợp
pháp của chính phủ. Khi đó mở rộng sản xuất thủy sản, là một phần của một chiến
lược rộng lớn hơn cho sư tồn tại của chế độ – và họ trở nên hung hăng hơn, với
việc đánh cá trái phép của các tàu cá Trung Quốc ngày càng gia tăng trên toàn
thế giới và đặc biệt là ở vùng lân cận của TQ ở Đông Nam Á. Trong thập kỷ qua,
Hàn Quốc đã bắt giữ 4.600 tàu đánh cá Trung Quốc hoạt động trái phép trong vùng
biển của mình, trong khi các tàu đánh cá bất hợp pháp của Trung Quốc luôn bị bắt
gặp đánh cá trong vùng biển của Indonesia, Philippines, Nhật Bản, Hàn Quốc và
thậm chí cả Nga.
Các quốc gia khác không coi nhẹ những hành động của Trung
Quốc. Mùa thu năm ngoái, hơn 200 tàu thuyền của Trung Quốc bị phát hiện thu lượm
trái phép san hô trong vùng biển của Nhật Bản, trong giai đoạn giữa hai chính
phủ này có nhiều căng thẳng đối với quần đảo Senkaku đang tranh chấp mà Trung
Quốc cho là đảo Điếu Ngư của họ. Sau đó để đáp trả, tuần duyên Nhật Bản đã
không cho các tàu Trung Quốc đang tìm kiếm chỗ trú cho một cơn bão đang tới được
vào trú ẩn. Vài tuần trước, Philippines đã nộp khiếu nại chính thức với Đại sứ
quán Trung Quốc ở Manila sau khi một tàu Trung Quốc bị cáo buộc đâm 3 tàu
Philippines và hơn 25 tàu Trung Quốc đánh bắt loại trai khổng lồ đang có nguy
cơ tuyệt chủng trong Bãi Ngầm Scarborough giàu có và đầy tranh chấp ở Biển
Đông.
Tầm quan trọng của an ninh lương thực đối với các cường
quốc đang trỗi dậy như Trung Quốc là không thể phủ nhận. Các ngư trường đang cạn
kiệt của chính họ góp phần thúc đẩy Bắc Kinh đưa ra yêu sách lãnh thổ trong
vùng đặc quyền kinh tế của Nhật Bản [ở Biển Hoa Đông], Việt Nam và Philippines ở
Biển Đông. Vì dân số thế giới và tầng lớp trung lưu tiếp tục tăng lên, và cùng
với họ là mức tiêu thụ cá toàn cầu, nên các xung đột về tài nguyên thiên nhiên
và nguồn cung cấp thực phẩm sẽ chỉ tăng về số lượng và có thể cả về bạo lực.
Hành vi của Trung Quốc nên được coi là một dấu hiệu cảnh báo sớm về những tác động
an ninh mà các ngư trường không được quản lý và việc đánh cá bất hợp pháp có thể
có đối với xung đột trong tương lai.
Các nước đang bắt đầu áp dụng đơn phương các biện pháp cứng
rắn hơn chống lại việc đánh cá bất hợp pháp. Tổng thống mới đắc cử của
Indonesia, Joko Widodo, đã bắt tay vào cái mà ông gọi là chính sách “liệu pháp
sốc” đối với đánh cá trái phép trong vùng biển của Indonesia bao gồm việc đánh
chìm tất cả các tàu đánh cá bất hợp pháp – một biện pháp trừng phạt bất thường,
không ngạc nhiên là đang kích động phẫn nộ ở những quốc gia láng giềng có ngư
dân đang bị bắt giữ. Đảo quốc Palau ở Thái Bình Dương cấm toàn bộ việc đánh bắt
cá thương mại trong vùng đặc quyền kinh tế và đang trong quá trình triển khai
các máy bay điều khiển từ xa tuần tra việc đánh cá bất hợp pháp trong vùng biển
của mình. Hàn Quốc, dưới sức ép của Hoa Kỳ và Liên minh châu Âu, dự định tăng
hình phạt tối đa cho đánh cá bất hợp pháp đến năm lần giá trị của lượng cá bắt
được bất hợp pháp.
Thách thức với trữ lượng cá giảm xuống và xung đột về tài
nguyên hữu hạn tăng lên là một trường hợp điển hình của bi kịch về những thứ của
chung dẫn đến một thế giới dễ bị xung đột hơn. Một phần lớn của giải pháp dài hạn
hơn là thay đổi thói quen tiêu dùng và quản lý cân bằng hơn các nguồn tài
nguyên mà thế giới đang có. Một biện pháp tức thời để giảm bớt những hậu quả
tiêu cực của việc đánh bắt quá mức là thực thi và đưa vào thực hiện các hiệp định
khu vực và quốc tế đang có, như Hiệp định về các biện pháp của nước có cảng, được
Tổ chức Lương Nông LHQ thông qua vào năm 2009. Hiệp định này thẳng tay giải quyết
việc đánh bắt trái phép bằng việc buộc các nước phải ban hành luật lệ kiểm soát
chặt chẽ hơn các tàu mang cờ nước ngoài tại các cảng của họ. Nhưng các tổ chức
phi chính phủ và khu vực công nghệ tư nhân cũng cần xốc vào.
Quỹ Từ thiện phi lợi nhuận Pew đã đưa ra một sáng kiến lớn,
Dự án dừng đánh cá bất hợp pháp mà bên cạnh các chiến lược khác, đã triển khai
một cơ sở dữ liệu theo dõi qua vệ tinh giám sát sự di chuyển của các tàu đánh
cá trong thời gian thực, và khi phát hiện có chuyển động đáng ngờ, có thể cảnh báo
cơ quan chức năng về một mối đe dọa đánh cá bất hợp pháp. Google đang trong quá
trình phát động một dự án tương tự, Global Fishing Watch (Canh chừng Đánh cá
Toàn cầu). Ngoài ra, một số công ty sản xuất máy bay điều khiển từ xa đang hợp
tác với các nước như Belize, nước này hiện đang sử dụng loại máy bay này để tuần
tra các rạn san hô của mình.
Xung đột hải quân xưa nay được định hình bởi chiến lược lớn,
như là cạnh tranh đối với các tuyến đường biển và truy cập biển. Tuy nhiên,
trong tương lai, khi dân số tăng lên và nguồn cá cạn dần thì xung đột có thể là
về các của cải nằm bên dưới bề mặt đại dương – và hòa bình phụ thuộc vào cách
chúng được quản lý tốt đến mức nào.
Johan Bergenas là Phó Giám Đốc nhóm
Quản Lý Sáng Kiến Xuyên Biên Giới tại Trung Tâm Stimson. Ariella Knight là một
nhà nghiên cứu thuộc nhóm Quản Lý Sáng Kiến Xuyên Biên Giới tại Trung Tâm
Stimson.
No comments:
Post a Comment