Saturday, 10 January 2015

NÓI CHUYỆN BÁC THANH (FB Ba Càm Ràm)





8-1-2015

Mấy ngày nay nổi lên mấy chuyện làm bà con xôn xao. Đối với một đất nước mà chuyện lạ xảy ra hàng ngày như cơm bữa thì có thêm hay bớt cũng không ảnh hưởng đến hòa bình thế giới.

Nói vậy để thấy người Việt ta khi có chuyện gì là như mấy mẹ 8 ngoài chợ xúm vào tụm năm tụm ba bàn tán, chứ ít biết nhận định, phán đoán cho có rõ ngọn ngành. Chịu khó đọc mấy status hay comments của mấy anh hùng bán phím, xem bộ người hiểu chuyện thì ít, còn người bu lại để hóng thì nhiều. Lâu lâu bình vài lời cho có vẻ xôm tụ, nhưng càng đọc thì chỉ buồn vì càng nói càng chứng tỏ chả biết gì mà cố nói cho có chuyện. Cho nên nói nước mình chuyện lạ nhiều mà bà con không nhàm. Ngày nào vì thế cũng có chuyện để nói.

Tin nóng nhất có lẽ về bác Thanh. Bà con chia làm hai phe: Phe binh và phe chống. Phe binh bao gồm một thành phần dân Đà Nẵng hưởng lợi từ những chính sách của bác Thanh nên tỏ lòng biết ơn. Lại có một nhóm khác nhìn "Thành phố đáng sống nhất Việt Nam" nên sinh lòng thèm thuồng, tìm hiểu bác Thanh từ sách báo rồi nâng bác Thanh lên mây. Ao ước sao các lãnh đạo tỉnh khác cũng như thế hay chí ít Việt Nam cũng nên có vài người như thế cho sự phát triển của đất nước.

Phe chống thì đơn giản hơn nhiều. Bao gồm tất cả những ai không ưa cộng sản. Cứ cộng sản là xấu hết dù họ có làm gì tốt đi chăng nữa. Và một thành phần vì các chính sách của ông Thanh mà tan cửa nát nhà, giáo dân Cồn Dầu chẳng hạn. Hay những ai biết rõ những chuyện thâm cung bí sử của ông Thanh nên họ chả dại gì mà tôn thần tượng một kẻ chẳng ra gì như thế.

Chống hay binh, tùy từng người, em ba không ý kiến. Những bài báo và những thông tin về bác Thanh thì quá nhiều. Tưởng em ba không có cửa mà nói thêm vì kiến thức hạn hẹp, lại không tiếp xúc với người hét ra lửa như bác Thanh nên không dám cầm đèn chạy trước ô tô. Nhưng để rộng đường dư luận xin góp mấy chuyện và lời bàn sau để bà con có cái nhìn tổng quan chút.

Năm 2001, ông anh em ba về Việt Nam. Thế là mấy anh em thuê xe đi chơi. Nơi ghé là một gia đình ông cậu và bãi biển Đà Nẵng. Hồi ấy, Đà Nẵng bắt đầu tiến trình mở rộng và xây dựng. Cả thành phố là một công trường khổng lồ. Ai có chút tiền từ đền bù là đập nhà xây mới lại hết, nhất là những nhà gần biển. Về khía cạnh mỹ quang, bãi biển Đà Nẵng đẹp hơn Nha Trang. Nhìn cát trắng mịn trải dài ngút tầm mắt, chỉ muốn lao xuống tắm ngay. Cả nhà bước vào một nhà hàng lộng gió, sạch sẽ để ăn trưa. Bữa ăn rất ngon lành, món ăn vừa miệng, tuyệt không có một con ruồi nào. Gần kết thúc bữa, em ba đùa:
- Giờ mà tìm được con ruồi thì hay biết mấy. Bỏ vào thức ăn là khỏi trả tiền.
Ông anh nói:
- Thách đấy. Em có thấy con ruồi nào quanh đây đâu mà nói vậy. Tìm ra ruồi, khỏi trả tiền anh cho mày tiền đó.

Vì Việt Kiều vốn dĩ kỵ rơ mấy vụ ruồi muỗi nên chọc cho vui chuyến đi. Ai dè, em ba mới chọc cái đũa vào thì xác một con ruồi dưới miếng cải xào cuối cùng trên đĩa lòi ra. Khỏi nói, cả đám ngạc nhiên thế nào. Em ba thì vừa ngạc nhiên vừa buồn cười. Thấy vậy ông anh nói:
- Thật không tin được, thử tìm thêm 1 con nữa rồi gọi họ phàn nàn cũng chưa muộn. Chứ làm sao mà có ruồi ở Đà Nẵng này. Chắc hên xui thôi.

Bà chị dâu nghe nói, khua cái đũa vào tô canh gần cạn, thêm 1 con ruồi. Lần này thì đúng là không sai được rồi. Ông anh nói với đám VK ngồi bàn bên cạnh. Bọn họ gồm 5 thanh niên vai u thịt bắp phá ra cười. Một anh nói:
- Anh gặp ruồi mà nó bồi hoàn và xin lỗi là hên lắm đó. Trong Saigon tụi em cũng thấy con ruồi, kêu chủ ra, bả cười mỉa: Trời tưởng gì, con ruồi mà cũng nói. Khách của tôi có người thấy cả con gián mà họ có phàn nàn gì đâu. Rách chuyện.

Ai cũng cười phá lên vì câu chuyện hài. Thế mới nói, Đà Nẵng dù là thành phố đáng sống thì nó cũng giữ trong lòng nó những chuyện ít ai ngờ. Người ngoài nhìn vào thì thèm khát. Kẻ chỉ đọc báo mà ca ngợi ông Thanh hết lời. Nhưng người Đà Nẵng thì có phải ai cũng thích ông Thanh cả đâu. Cứ nói Hung Thần miền trung là ai thì ai cũng biết. Khỏi cần nói tên. Ông Thanh làm tốt cho một số người thì ổng cũng phá nát cuộc đời bao nhiêu người khác vì những chính sách của mình. Cũng như có người nói ông Thanh là tốt, liêm chính, lãnh đạo đáng mơ ước thì cũng có không ít người biết tỏ tường chân tướng ông Thanh. Cứ như nhà văn Nguyễn Đông Thức, con bà Tùng Long, trong một một status nói kinh nghiệm khi bao lần chầu chực nơi "biệt phủ" ông Thanh ngày cuối năm để dâng cúng. Mà nguyên tắc khi "cúng" cho ông Thanh là chỉ tiền đô, không chơi tiền Việt.

Tôi có anh học trò có tiếp xúc qua với ông Thanh kể chuyện :
- Ổng "ăn" hay lắm. Rất chi có nghệ thuật và lành nghề. Ai cho ông cái gì là ổng tặng lại hết trước mặt mọi người. Ví dụ ai biếu ổng cái hộp bánh chẳng hạn, trong hộp thì đương nhiên không chỉ có bánh, ổng tặng lại cho người khác ngay. Nhưng thử hỏi có ai dám mở hộp không? Tối lại thì thế nào cái bánh cũng về lại nhà ông. Cho nên đoàn thể này, công ty nọ tặng triệu này triệu kia, ổng nói tặng lại cho nhà mở, trại trẻ mồ côi, sở an sinh xã hội ... mà rốt cuộc bao nhiêu cái ổng tặng và nói trước nhiều người đều có chung một chỗ đến là cái bàn trong nhà ông Thanh. Nguyên kiện nguyên thùng, không ai dám mở ra dù họ được ông Thanh tặng lại trước mặt bá quan văn võ ...

Đương nhiên cậu kia còn nói nhiều nhưng tưởng không nên nói ra ở đây. Mà có gì lạ gì đâu mấy chuyện đó. Có thằng cs nào mà không ăn không? Nhỏ ăn nhỏ, lớn ăn lớn. Thằng càng làm lớn thì càng ăn dữ. Chỉ là thằng ăn có biết xóa dấu vết hay không thôi. Về mặt này, phải công nhận bác Thanh rất giỏi chùi mép.

Từ khi Đà Nẵng có bác Thanh, thành phố miền biển này bỗng chốc có chút tiếng tăm dù trong lịch sử vai trò của Đà Nẵng không phải là nhỏ. Ai cũng biết Đà Nẵng là thành phố trực thuộc Trung Ương. Vai trò quan trọng của Đà Nẵng thì đã được chứng minh trong lịch sử. Hồi Pháp xâm lược, họ đánh vào Đà Nẵng vì nếu chiếm được, họ sẽ vượt đèo Hải Vân đánh thọc sườn vào Huế. Kết hợp với hải quân tiến vào đất liền từ cửa biển Thuận An thì triều đình Huế thua là cái chắc. May là Pháp thua. Họ mới tính đến chuyện đánh thành Gia Định trước để chặn đường tiếp tế lương thực và củi cho kinh Thành Huế. Lần này thì họ đạt được mục đích của mình. Buộc triều đình Huế phải nhượng bộ nếu không muốn cắt mất cái bao tử.

Khi Mỹ vào miền nam, họ cũng đổ quân ở Đà Nẵng trước tiên (1964). Trước 1975, cứ nói đến Đà Nẵng là người ta nói đến cái gì đó tân tiến lắm. Câu nói cửa miệng thời đó là: Cái gì, mốt quần áo nào có mặt ở Hồng Kông ngày trước thì ngày hôm sau đã xuất hiện ở Đà Nẵng. Gái bán bar hay còn gọi là me Mỹ thì Đà Nẵng nổi tiếng, dù là gái tứ xứ đổ về chứ không chỉ đơn thuần dân bản địa cả. Số con lai từ thành phố này cao nhất miền nam. Khi tòa thánh tách Đà Nẵng ra thành một địa phận mới thì Đức Cha Phạm Ngọc Chi xung phong về nhận nhiệm sở mới dù ngài biết phải xây lại từ đầu mọi thứ. Nhưng một khi đã thành công thì dân công giáo cả dãy miền Trung sẽ nhanh chóng tăng mạnh. Con mắt nhìn thời thế của đức cha Chi quả thật không sai về sau này. Tiếc là cs vào sớm quá nên công trình ngài thành ra dang dở cả.

Nói lướt vậy để thấy Đà Nẵng có đầy đủ thiên thời, địa lợi, nhân hòa để phát triển. Điều cần bây giờ là một người có đủ khả năng để biến những thuận lợi đó thành hiện thực. Bác Thanh là người xuất hiện đúng lúc, đúng nơi và đúng thời điểm. Trên facebook, có anh ví bác Thanh là "Thằng chột làm vua xứ mù". Với dãi miền trung nghèo đói mà có những phát kiến như bác Thanh thì hơi hiếm. Cách ví von này làm em ba nhớ đến ông Võ Văn Kiệt trong bài viết trước đây. Cả hai ông đều là thành phần cấp tiến, tuy học hành không bao nhiêu, nhưng mong muốn mang đến những sự thay đổi nhanh mạnh và táo bạo. Tiếc thay, cả hai đều bị nghi ngờ đánh thuốc độc và có kết cục y chang nhau. Nếu ông Kiệt lên tiếng bênh vực cho chế độ cũ hay mong muốn những thay đổi nhỏ tiến tới dân chủ kiểu nửa vời thì bác Thanh lại đụng đến vấn đề tham nhũng, con bạch tuộc không bao giờ bị đánh bại. Nhất là trong một đất nước độc đảng tàn bạo như Việt Nam. Có một số người sẽ phân vân tại sao bác Thanh không chữa trị ở Sing như ông Kiệt mà chạy chi sang Mỹ cho mang tiếng. Xin thưa là tuy Sing không chịu lệ thuộc vào Bắc Kinh nhưng bàn tay Trung Nam Hải có khả năng thò bàn tay hôi mùi thuốc Bắc mà chơi cú chót. Chuyện ông Kiệt chết trên giường bệnh khi chữa trị bên Sing chắc vẫn còn ám ảnh bác Thanh.

Đương nhiên là sau vụ chữa trị ở Mỹ thì bác Thanh khó lòng mà làm được gì khi quay về. Chuyện đi Mỹ chắc chắn là có ý kiến từ trung ương, nhưng liệu người ta có xem đây là chuyện chẳng đặng đừng như lúc Vương Lập Quân, tay chân của Bạc Hy Lai, chạy vào tòa lãnh sự quán Mỹ ở Thành Đô tỉnh Tứ Xuyên. Xa chút ta thấy đức cha Lê Hữu Từ, giám mục Phát Diệm,có thời làm cố vấn cho ông Hồ cùng với ông Bảo Đại. Khi ngài vào nam, người ta chả cho ngài coi giáo phận nào vì nghi ngờ ngài là cs. Trong giáo hội mà còn chuyện nghi ngờ thế, huống lựa là cs là chúa đa nghi như Tào Tháo. Khi chúng đánh hơi thấy gì thì chúng chưa giết là may lắm rồi chứ đừng nói chuyện giao trọng trách gì về sau.

Mấy tay tán tụng bác Thanh không biết sự tình, cứ ca ngợi bác như thánh nhơn. Cứ thấy có bài nào về bác là có trên 300 comments trên báo là đủ biết. Ai cũng dùng những từ ca ngợi như hồi bác Giáp mất. Không hiểu là họ không chịu đọc hay không chịu suy luận chuyện làm sao một người "liêm khiết" như bác Thanh có thể có một số tiền đi Mỹ chữa. Con số chắc có lẽ tiền triệu. Theo một chị làm trong bệnh viện thì cứ một ngày nằm phòng chuyên biệt như vậy, giá chót phải 10,000 USD. Tính gộp cho 4 tháng 19 ngày, cứ cho là 30 ngày/tháng, thì sẽ là 1,390,000 USD tiền phòng. Nhưng bệnh ông Thanh là cần specialist, bác sĩ chuyên biệt, nên tiền bác sĩ là vô cùng lớn. Chưa kể tiền thuốc,công chăm sóc, vận chuyển... Trừ phi Mỹ cần thông tin gì từ ông Thanh mà có giá ưu đãi. Còn không bác Thanh phải là triệu phú để có thể chịu đựng nổi với chi phí chữa trị. Vậy liệu bác Thanh có liêm khiết như người ta nghĩ không? Câu trả lời là không. Còn con số thật là bao nhiêu thì thời gian sẽ có câu trả lời chính xác nhất khi ta bạch hóa mọi chuyện trong một tương lai gần.

Có anh bênh vực khi nói rằng bác Thanh chịu khó làm cho Đà Nẵng phát triển nên được hưởng lợi từ đó. Thay vì như mấy lão cs chỉ có phá thêm mà không tạo ra cái gì nên hồn thì bác Thanh có thể ăn 1,2 đồng từ 100 đồng bác tạo ra. Đó là suy nghĩ của dân một nước xem tham nhũng như chuyện đương nhiên phải có. Nói vậy trách sao dân Việt mình thấy tham nhũng mà chẳng phản kháng gì, lại còn đưa tiền cho tham nhũng để xong chuyện mình.

Cách đây mấy ngày có anh phóng viên đài truyền hình Đà Nẵng khen ngợi bác Thanh và thấy đăng lại trên nhiều trang facebook của các đài và những người nổi tiếng như trang Cô Gái Đồ Long chẳng hạn. Nói thật, cái lề thói tôn thờ thần tượng của người Việt đánh hoài không bỏ. Thấy ai làm gì mà lớn chút mà có biểu hiện khác người là ca ngợi hết lời. Cứ nói bác Thanh liêm khiết, vậy sao không nhìn cái biệt phủ của bác, mà cái cửa không thì cũng làm được cái nhà cho dân, để suy gẫm? Sao không nhìn sang Đức để thấy cái nhà bé tí của bà Thủ Tướng đang sống với mẹ già? Nói bác Thanh bình dị? Sao không nhìn thấy cái mặc xám xanh của mấy anh chàng đá banh với bác? Có đứa nào dám đụng đến cái chân của bác khi trái banh nằm trong chân ổng không?

Chuyện này làm tôi nhớ lại chuyện một bà Việt Nam thăm con cháu bên Norway khi nước này còn có dưới quyền một bà thủ tướng nữ đầu tiên, Gro Harlem Brundtland, làm thủ tướng từ 1981- 1996. Lần nọ bà để cháu chơi ngoài đường vào nhà làm công chuyện. Nghe có tiếng ồn ào nên bà quay ra thì thấy 1 đoàn xe đang dừng lại không dám băng qua đám con nít đang chơi trên đường. Bà ngạc nhiên hỏi con dâu:
- Xe nào mà đông vậy con?
Cô con dâu nói:
- Xe bà thủ tướng đấy mẹ.
Bà sống ở Việt Nam nên biết chuyện mấy ông lớn mình đi đâu thì xe lớn xe bé dẹp đường, cảnh sát hú còi, gậy vụt tới tấp... nên lo lắng nói:
- Con ra kéo con vào nhà để bả đi qua.
Cô con dâu nghe vậy cười:
- Không sao đâu mẹ. Bả không dám băng qua đâu.
Bà thử coi lời con dâu nói có thật không nên cứ nhìn ra đường. Lát sau có lẽ chờ đám trẻ hơi lâu, có anh chàng vệ sĩ bước vào nhà nói với cô con dâu, mà sau này cô dịch lại cho mẹ chồng. Anh ta nói:
- Bà thủ tướng có chuyện cần đi. Cô có vui lòng ra gọi mấy đứa nhỏ tránh cho chúng tôi băng qua không? Cám ơn cô.
Lúc đó cô con dâu mới chạy ra gọi hai đứa con vào nhà. Chẳng biết cô muốn dạy cho mẹ chồng thế nào là dân chủ, hay muốn chơi trội. Nhưng tôi tin là bà mẹ không kể láo câu chuyện. Kết thúc, bà chỉ chép miệng bảo tôi:
- Tao thấy cái đất nước chi mà lạ lùng. Thủ tướng mà thua đứa con nít. Như Việt Nam đó hả, nó đánh cho mà chạy không kịp.

Lời bà cụ nhà gần làng đại học Thủ Đức từ năm 1994 đến giờ tôi vẫn nhớ. Còn đất nước ta, quan ăn trên đầu trên cổ mình mà mỗi lần lãnh đạo đi đâu, nói được câu nào cảm động chút, dù không thật, hay làm tốt chút thì tôn như thần. Nghe xong, ai cũng xụt xịt, cầm tay xoa bóp, tung hoa đầy trời cứ như cha mẹ mình sống lại. Nói đúng ra thì cái đất nước Việt Nam mình mới là lạ lùng. Hết phong kiến đè nén nên quen mẹ nó rồi. Giờ thêm cái thằng cs nó cai trị thành ra dây thần kinh phản kháng nó cũng đứt không còn dây nào. Bảo sao mà mấy thằng ngu nó cứ đè đầu cỡi cổ bao nhiêu năm qua mà từ đám trí thức cho đến dân lành ai cũng như con chi chi. Cứ đụng đến bát cơm là co hết cả người lại vì sợ sệt. Chưa nói đến chuyện đấu tranh, ngay cả cái đọc để nhận thức ra một vấn đề cũng không thèm. Cứ theo báo cs bao nhiêu năm, nó nói gì nghe nấy thành ra chả chịu đọc thêm bên ngoài để mở mang tầm hiểu biết. Không nói ai cũng thế, nhưng đa số là vậy.

Chuyện bác Thanh chống tham nhũng cũng lắm chuyện buồn cười. Bác Thanh cũng kiểu như ông bà mình nói chưa làm ông nghè đã đe hàng tổng, đe nẹt "gom hết" tham nhũng. Nó làm tôi nhớ có ông cha được giáo dân mời đến nhà trừ quỷ. Ông chưa mở miệng câu nào thì con quỷ nó đã lên tiếng trước:
- Ông không có đạo đức đủ mà đuổi tôi ra khỏi người này đâu. Đừng có dại đụng vào tôi, kẻo mang hoạ.
Ông cha nghe nói, lẳng lặng tháo lui vì sợ không đuổi được nó mà ngược lại còn bị nó vật cho thì khốn. Cách đây nhiều năm có một vị linh mục khá nổi tiếng trừ quỷ ở Roma. Ông là thầy nhiều linh mục đổ về giáo đô học trường trừ quỷ. Vậy mà rốt cuộc ông bị quỷ ám trong một phút yếu lòng. Một học sinh ông, hiện là linh mục tại Chicago con một người làm nghề mai táng, phải ra tay trừ quỷ cho thầy mình. Thế mới biết, bác Thanh chưa cao tay ấn, vì cũng tham nhũng như mấy đồng chí mình, thì làm sao trừ được quỷ tham nhũng cs? Nhiệm vụ bất khả thi.

Nói vậy để bà con ai đọc bài viết này biết rằng, chỉ trừ khi ta diệt được hết cộng sản thì may ra ta mới trừ được nạn tham nhũng và tạo tiền đề cho sự lớn mạnh của đất nước trong tương lai. Chứ mà ca ngợi mấy thầy phù thuỷ non tay như bác Thanh rồi trông mong cả vào những người như bác ấy thì xin thưa, chuẩn bị mà thành một tỉnh của Tàu luôn đi. Dẹp cái chuyện đọc báo chí ca ngợi bác Thanh sang một bên. Suy luận chút những chuyện thâm cung nhà bác Thanh. Dẹp luôn mấy cái biểu ngữ đón bác Thanh ở sân bay cho con nhờ đi mấy bố. Ông trời cho mình chút neron thần kinh thì chịu khó xài đi kẻo nó phí. Đừng có mà u mê ngục tối quá kẻo mang tiếng con người mà bị người ta dắt mũi đi như lừa mà không biết.

Định viết thêm, nhưng nghĩ cũng đủ dài. Hẹn bài sau nói tiếp.
Houston 8/01/2015





No comments:

Post a Comment

View My Stats