Trích:
“ Cờ Vàng là màu cờ mang theo Hồn Nước, mang theo trọn niềm tin
yêu, hy vọng của con dân và của núi sông Việt Nam hôm nay và mai sau. Cờ Vàng
là truyền thống, là lịch sử là nền văn hóa của chúng ta và thuộc về chúng ta.
Đó là màu cờ của sự sống của Tự Do của Độc Lập Dân Tộc.
Cờ
Đỏ
là cờ của sự chết, của man rợ. Nó là màu cờ mang tâm huyết của CS Phúc Kiến. Nó
giết chết hết tất cả mọi niềm tin, mọi hy vọng, mọi yêu thương, mọi nhân ái
trong lòng người Việt nam. Nó là tội ác và là gian trá. Nó là cờ của Nô Lệ, có
truyền thống, lịch sử và nền văn hóa thuộc về nô lệ. Không thuộc về truyền thống,
lịch sử, văn hóa Việt Nam.( Bảo Giang: Lá Cờ, Màu Cờ và Hồn Nước )
Nhân tác giả Bảo
Giang luận về Màu Cờ và Hồn Nước, tôi mạo muội đôi lời về Quốc Ca.
Câu
khởi đầu của cái gọi là quốc ca việt cộng:
“ Đoàn quân Việt Nam
đi, chung lòng cứu quốc
Bước chân dồn vang
trên đường gập ghềnh xa “
Quốc
ca Quốc gia Việt Nam Cộng Hòa:
“ Nầy công dân ơi!
Đứng lên đáp lời sông
núi “
Đoàn
quân đi theo bước quân hành làm sao sánh được tiếng gọi công dân: Một bên chỉ
là thúc giục quân hành. Một bên là kêu gọi công dân “ Đáp lời sông núi!”.
Quốc
ca viẹt cộng vẽ vời tiếp về lá cờ máu và chiến thắng vinh quang xây xác quân
thù, cuối cùng chỉ là lập chiến khu:
“ Cờ in máu chiến thắng
mang hồn nước,
Súng ngoài xa chen khúc quân hành ca.
Đường vinh quang xây xác quân thù,
Súng ngoài xa chen khúc quân hành ca.
Đường vinh quang xây xác quân thù,
Thắng gian lao cùng
nhau lập chiến khu. “
Trong
khi Quốc Ca Quốc Gia – Việt Nam Cộng Hòa kêu gọi cùng nhau hy sinh vì tương lai
Quốc dân. Từng câu, từng câu đều mang ý niệm Dân tộc – Non sông – Nòi giống:
“ Ðồng lòng cùng đi,
hy sinh tiếc gì thân sống.
Vì tương lai quốc
dân, cùng xông pha khói tên.
Làm sao cho núi sông
từ nay luôn vững bền.
Dầu cho thây phơi
trên gươm giáo.
Thù nước lấy máu đào
đem báo.
Nòi giống lúc biến phải
cần giải nguy.
Người công dân luôn vững
bền tâm chí.
Hùng tráng quyết chiến
đấu làm cho khắp nơi.
Vang tiếng người nước
Nam cho đến muôn đời “
Quốc
ca việt cộng kết thúc với vẽn vẹn hai chữ Nhân dân và Nước non ngắn ngủn:
“ Vì nhân dân chiến đấu
không ngừng,
Tiến mau ra sa trường,
Tiến lên, cùng tiến lên.
Nước non Việt Nam ta vững bền. “
Tiến mau ra sa trường,
Tiến lên, cùng tiến lên.
Nước non Việt Nam ta vững bền. “
Và
Quốc Ca Quốc Gia Việt Nam Cộng Hòa kết thúc với Điệp khúc lẫm liệt:
“
Ðiệp khúc:
Công dân ơi! mau hiến
thân dưới cờ.
Công dân ơi! mau làm
cho cõi bờ.
Thoát cơn tàn phá, vẻ
vang đời sống.
Xứng danh ngàn năm
dòng giống Lạc Hồng.”
Và
để kết luận, xin nhắc lại đây lời nói lẫm liệt của Thống Tướng Lê Văn Tỵ, Tổng
Tham Mưu Trưởng QLVNCH xin gìn giữ lại ngọn Cờ Vàng Quốc Gia.
Hồi
mới thành lập Đệ Nhất VNCH, Tổng thống Ngô Đình Diệm có ý định thay đổi Quốc Kỳ
– Quốc ca.
Được
hỏi ý kiến, Thống tướng dõng dạc thưa: Xin
Tổng thống làm ơn giữ lại ngọn cờ Vàng Quốc Gia, bởi vi anh em chúng tôi:
“ Khi sống, đứng dưới
là cờ Vàng chiến đấu
Khi chết,
lá cờ Vàng bọc thây!”
Đó
là lời nói cương trực của “ Người lính già không bao giờ chết. Người chỉ nhạt
nhòa theo năm tháng! “ ( The Old Soldier never dies. He just fades away! )
Nguyễn
Nhơn
No comments:
Post a Comment