Việc
dâng sao giải hạn không nằm trong giáo lý nhà Phật. Nó được cho là bắt nguồn ở
Trung Quốc từ nhiều năm nay, và du nhập vào Việt Nam. Tất nhiên, không riêng gì
hình thức dị đoan này, nhiều tập tục, hủ tục khác trong đời sống sinh hoạt của
người Việt đều bị ảnh hưởng, du nhập từ phương Bắc qua nhiều đời nay. Việc dâng
sao giải hạn, thật không may đã bị vu khống hoặc lầm tưởng là đặc trưng của đạo
Phật. Việc lầm tưởng và u mê đó (cũng thật không may) lại là cơ hội trục lợi,
làm ăn, thậm chí làm giàu của nhiều nhà Chùa, nhiều ông sư quốc doanh. Sở dĩ phải
chỉ đích danh “sư quốc doanh” vì những đối tượng này ngoài lợi dụng việc đi tu
để thỏa mãn lối sống cá nhân tầm thường, còn chịu sự quản lý, sai khiến (đương
nhiên cả sự nuông chiều) của chế độ, bóp méo về giáo lý và niềm tin tôn giáo.
Thậm chí, nhiều ông sư trụ trì còn là những tay an ninh cao cấp. Đương nhiên, cần
nói thêm cho rõ rằng, không phải vị sư nào cũng là “sư quốc doanh” theo nghĩa ở
trên cho dù thuộc “Giáo hội Phật giáo Việt Nam” tức là chịu sự quản lý chung của
Nhà nước cộng sản.
Bài
này không định phân tích về giáo lý nhà Phật vốn là một đề tài quá sức của người
viết. Càng không đi sâu vào phân tích ảnh hưởng của văn hóa Trung Hoa đối với tập
tục của người Việt. Nó chỉ như một sự lướt qua khi nghĩ về tâm lý bệnh hoạn của
đa số người Việt nhân chuyện dâng sao giải hạn đầu năm. Cớ sự cũng từ hình ảnh
hàng vạn người chen lấn, xô đẩy nhau để được dâng sao giải hạn ở chùa Phúc
Khánh, Hà Nội hôm mồng 8 tết (15/2/2018).
Báo
“lề đảng” đưa tin, có đến gần 1000 công an, cảnh sát cơ động, dân phòng, thanh
tra giao thông được huy động để bảo vệ ba vòng xung quanh ngôi chùa này trong
buổi lễ cầu an, dâng sao giải hạn. Chi tiết này hẳn là làm cho nhiều người dân,
nhất là những người từng đi biểu tình ôn hòa bày tỏ lòng yêu nước, phản đối
Trung cộng xâm lược, bảo vệ môi trường, đòi dân chủ nhân quyền và công bằng xã
hội phải rớm nước mắt.
Cũng
lực lượng công quyền này đã có mặt trên đường phố, nhưng không phải là để bảo vệ
mà là để đàn áp, để đánh đập và bắt người. Những con người còn biết xót thương
cho thân phận của đồng bào mình, biết trăn trở với vận mệnh của đất nước mình.
Nhiều người ước rằng, giá như đám đông hàng ngàn người đang chen lấn, xô đẩy đi
dâng sao giải hạn kia là một cuộc biểu tình đòi dân quyền, dân sinh. Và lực lượng
công an, bộ đội thay vì đàn áp, bắt bớ thì bảo vệ những công dân bày tỏ lòng
yêu nước, bày tỏ trách nhiệm với dân tộc. Thay vì bảo vệ cho những trò dị đoan
mê tín, trục lợi bất chính thì cần ngăn chặn và dẹp bỏ. Song nếu như thế, thì
xã hội này đâu còn là xã hội cộng sản. Sự trói buộc, mất quyền tự do đưa dẫn
người ta đến thói u mê, tăm tối. Thay vì tin vào Chúa, tin vào Phật, người ta
tin vào ma quỷ và những trò tà mị. Chỉ có một chính quyền bất xứng mới muốn người
dân sa đà vào những điều như thế để dễ bề cai trị.
Viết
đến đây tôi bỗng nhớ đến câu chuyện về người bạn của bố tôi. Ông là một người
hiền lành, tốt bụng. Nhưng mấy năm nay ông hay đi cúng bái và dâng sao giải hạn
cho người ta. Cúng nhưng không lấy tiền của ai, thậm chí gia chủ mời cơm ông
cũng từ chối. Chỉ xin một cốc nước lọc, uống lấy giọng để khấn. “Mình được ăn lộc
Thánh thì phải giúp người, tích đức cháu ạ”. Ông hay nói với tôi như thế mỗi lần
chú cháu gặp nhau. Tôi quý ông nhưng không đồng tình với những việc ông làm.
Ông có một người con trai lớn thuộc diện có chức quyền ở thành phố. Anh này hay
đi cúng bái, lễ lạt và “có khả năng đặc biệt về tâm linh” theo như lời ông kể với
tôi. Ông phải đi cúng giúp người một phần là nhờ tác động của con trai mình.
Ông không bao giờ chửi chế độ, cũng không khen. Năm ngoái tôi về giỗ mẹ, gặp
ông thì được biết anh con trai đã bị chuyển công tác, không còn giữ chức vụ cũ
nữa. Nghe đâu là liên quan đến chuyện đấu đá nội bộ gì đó. Căn nhà mà vợ chồng
ông đang ở cũng bị rơi vào diện giải tỏa. “Chúng nó (chỉ bọn cầm quyền thành phố)
gần như cướp trắng cháu ạ. Lấy đất với giá rẻ như bèo và không cho người dân chỗ
tái định cư”, ông than thở với tôi như thế. Và mỉa mai:” Sao nào chú cũng giải
được, từ Thái bạch, Kế đô đến La hầu chú chả ngán sao nào. Riêng có sao vàng thì
chú chịu. Sao vàng cờ đỏ thì chẳng thịt mồi, chẳng giấy sớ bùa bả gì giải được,
cháu ạ”.
Đúng
rồi, sao vàng cờ đỏ không phải là hạn, nó là đại họa, đại họa của dân tộc. Muốn
giải sao này, không còn cách nào khác là phải bước qua sợ hãi, dũng cảm đấu tranh
dẹp bỏ nó. Và để giải thể nó, không cần phải thịt mồi, rượu trắng, không cần
ông thầy cúng nào mà chính mỗi người dân chúng ta đều có thể tự làm được bằng
chính sức của mình, bằng lòng can đảm và ý thức trách nhiệm với dân tộc.
Đã
đến lúc người dân Việt Nam phải nhận thức được rằng đại họa cộng sản là nguyên
nhân sâu xa dẫn đến mọi tai họa khác trong đời sống xã hội. Đúng, ở đất nước
nào cũng vậy, dù văn minh, giàu có như Mỹ và một số nước phương Tây khác, vẫn
có người nghèo, vẫn có người chết vì bệnh tật, ung thư, tai nạn giao thông, giết
người. Nhưng tử vong với số lượng kinh hoàng về các nguyên nhân trên như ở Việt
Nam thì không còn là điều bình thường nữa. Tham nhũng, quản lý yếu kém, ô nhiễm
môi trường, đạo đức suy đổi, tội ác hoành hành... là sản phẩm đặc trưng của chế
độ độc tài. Và là căn nguyên dẫn đến các tai họa khác mà dân chúng phải gánh chịu.
Đút
lót thần thánh, mua chuộc chư Phật không phải là cách để được bình an. Càng
không phải là vốn để dành sau này được lên thiên đàng. Sống tử tế, nhân ái, biết
dấn thân cho lẽ phải thì không cần một thủ tục cầu xin, cúng bái gì cũng sẽ thấy
bình an cho dù phải sống trong nghịch cảnh hay phải đối mặt với chông gai cuộc
đời.
Đại
họa lớn nhất của dân tộc là họa cộng sản mà không lo dẹp bỏ thì sao có thể hoá
giải được các hạn khác mà con người đang phải gánh chịu.
Người
dân Việt chúng ta, bao giờ mới hết u mê?
No comments:
Post a Comment