Chủ nhật 02 Tháng Mười Hai
2012
Trên hồ sơ tranh chấp Biển Đông, Trung Quốc luôn cho rằng chỉ có đàm phán tay đôi giữa những nước có liên quan mới có thể giải quyết được vấn đề, trong
khi đó các nước tranh chấp khác, trong đó có Phlippines lại muốn quốc tế hóa hồ sơ này vì đàm phán song phương với Trung Quốc sẽ bất lợi cho các nước nhỏ. Dẫn lại quan điểm của Philippines, Courrier
International có bài: «Giải pháp khu vực ».
Tờ báo nhắc lại, tại hội nghị thượng đỉnh ASEAN vừa qua ở Cam Bốt, thủ tướng nước chủ nhà Hun Sen khi phát biểu đã khẳng định là cả khối ASEAN đã không đồng ý quốc tế hóa hồ sơ Biển Đông. Thế là tổng thống Phlippines Benigno Aquino đã cắt lời thủ tướng Hun Sen để cải chính, bởi vì Việt Nam và Philippines là hai trong bốn nước có tuyên bố chủ quyền trên Biển Đông, không đồng tình với quan điểm của ông Hun Sen. Tờ báo tiếng Anh
Manila Times của
Philippines còn đăng bài xã luận với những lời lẽ mạnh bạo, như cho rằng thủ tướng Hun Sen đã « nói dối », và còn đề nghị ASEAN trừng phạt Cam Bốt về việc này.
Đây không phải là lần đầu tiên Cam Bốt gây khó dễ cho ASEAN trong năm mà nước này giữ ghế chủ tịch luân phiên của khối. Courrier International nhắc lại, trong hội nghị ngoại trưởng ASEAN hồi tháng Bảy rồi, Cam Bốt còn không chấp nhận đưa vấn đề tranh chấp Biển Đông vào tuyên bố chung của hội nghị. Và đó cũng là lần đầu tiên trong gần nửa thế kỷ từ khi ASEAN ra đời, một hội nghị như thế đã không ra được tuyên bố chung
khi bế mạc.
Bàn về giải pháp cho hồ sơ Biển Đông, tờ báo tiếng Anh
Philippines Star nhấn mạnh giải pháp đàm phán đa phương, tức quốc tế hóa hồ sơ Biển Đông. Tờ báo lý luận rằng, vùng nước này có liên quan đến nhiều nước, vì thế nó có mang tầm chiến lược khu vực, từ đó cuộc tranh chấp lãnh thổ ở đó phải cần một giải pháp quốc tế.
Cần xúc tiến Bộ Quy tắc ứng xử Biển Đông (COC)
Cũng bàn về tranh chấp Biển Đông, tờ South
China Morning Post tại Hồng Kong nhấn mạnh đến giải pháp Bộ Quy tắc ứng xử Biển Đông (COC). Tuần san
Courrier International dẫn lại nhận định của tờ báo này với dòng tựa : «Trung Quốc và Mỹ trong
thế so kè».
Tờ báo cho rằng,
ASEAN là rất quan trọng với Trung Quốc, vì đây là khu vực bao trùm tuyến đường cung ứng và sản xuất của Trung Quốc với những tuyến đường hàng hải huyết mạch để vận chuyển hàng hóa và nhiên liệu, lại là vùng có trữ lượng nhiên liệu dồi dào. Trong khi đó, Mỹ lại chuyển hướng chiến lược về vùng Châu Á Thái Bình Dương, đúng lúc các nước láng giềng của Trung Quốc đang phải khổ sở vì bị anh bạn khổng lồ bắt nạt. Thế là các nước này mở rộng vòng tay đón Mỹ vào. Thêm vào sự hậu thuẫn của Mỹ, chủ nghĩa dân tộc tại các nước có liên quan lại bùng phát, khiến cho căng thẳng với Bắc Kinh càng phức tạp.
Tờ báo cho rằng, các nước ASEAN
lo ngại tranh
chấp Biển Đông sẽ dẫn đến xung đột quân sự hậu quả khôn lường, vì thế tại thượng đỉnh ASEAN vừa qua ở Cam Bốt, lãnh đạo các nước Đông Nam Á đã yêu cầu Trung
Quốc cùng khởi động đàm phán Bộ qui tắc ứng xử Biển Đông COC « càng sớm càng tốt » nhằm đạt đến một thỏa thuận có tính ràng buộc. Trên phương diện chiến lược, Trung Quốc sẽ có lợi khi đàm phán song phương với từng nước có tranh chấp, vì thế Trung
Quốc vẫn theo đuổi lập trường đàm phán song phương. Trung Quốc tưởng có thể giải quyết vấn đề một cách nhanh chóng bằng đàm phán song phương. Tuy nhiên, tờ báo cho rằng,
Trung Quốc « ngây thơ » khi suy nghĩ như vậy vì : do được sự ủng hộ của Mỹ, do bị chủ nghĩa dân tộc thúc ép, chính phủ các nước có liên quan sẽ không nhượng bộ Trung Quốc trong giải pháp đàm phán song phương.
Trung Quốc sẽ về đâu ?
Bàn về tương lai của Trung Quốc, nguyệt san Le Monde Diplomatique số ra tháng 12 có bài giới thiệu hai quyển sách vừa được xuất bản tại Pháp.
Quyển thứ nhất mang tên « Con đường
Trung Quốc » (La Voie Chinoise) của nhà kinh tế Michel Aglietta thuộc trường đại học Paris X-Nanterre - Pháp quốc. Tác giả dựa vào lịch sử văn hóa và chính trị của Trung Quốc để giải thích về sự lớn mạnh và dự đoán cho tương lai của nước này.
Tác giả nhắc lại, làn sóng công nghiệp hóa đầu tiên tại Trung
Quốc diễn ra dưới thời Mao Trạch Đông và đã thành công. Bên cạnh đó chính sách y tế và giáo dục cũng mang đến kết quả khả quan : ví dụ như hồi năm 1952, tỉ lệ mù chữ ở Trung Quốc là 80%, nhưng năm 1978 chỉ còn 16%. Trên cơ sở thành công đó vào năm 1978 các nhà lãnh đạo Trung Quốc sau Mao Trạch Đông mới tiến hành cải tổ và đặt trọng tâm vào việc đô thị hóa. Đời sống người nông dân vì thế đã được cải thiện, góp phần khẳng định tính chính danh của Đảng cầm quyền.
Tác giả nhấn mạnh, thành công đó ở Trung Quốc không phải nhờ vào thị trường, mà vào các cấu trúc theo hướng xã hội chủ nghĩa thực tế ở Trung Quốc. Theo tác giả, từ năm 1992 công cuộc cải cách giai đoạn 2 của Trung Quốc bắt đầu với trọng tâm hướng ra thế giới. Giai đoạn này kết thúc khi nổ ra khủng hoảng toàn cầu 2008.
Kết quả là 300 triệu người Trung Quốc đã thoát nghèo, và Trung Quốc đã trở thành nền kinh
tế lớn thứ hai thế giới.
Tác giả dự phóng, nhà nước Trung Quốc đã trang bị cho mình những công cụ can
thiệp trong
lĩnh vực thuế khóa, tài chính, nghiên cứu… vì thế có thể dựa trên đó để vượt qua khó khăn trong giai đoạn tới. Theo tác giả, thay vì
hạn chế quyền can thiệp của nhà nước, thì nên cho nhà nước một vị trí đặc biệt và hiệu quả bên cạnh một lĩnh vực tư nhân được điều tiết bài bản,
trong một nền kinh tế nhiều thành phần, mà trong đó động lực phát triển chính sẽ là phát triển nhân lực, phát triển sạch và đô thị hóa có kế hoạch.
Trái ngược với gam màu tươi sáng trong nhận định của La Voie Chinoise, Le Monde Diplomatique giới thiệu quyển sách « Trung Quốc muốn gì ? » (Que veut la Chine?) của François Godement, một sử gia chuyên về Trung
Quốc và
Châu Á. Godement không quên thừa nhận những thành tựu kinh tế xã hội trong
10 năm qua của thời đại Hồ Cẩm Đào. Tuy nhiên ông nhấn mạnh, trên bình diện chính trị, đây là « một thập kỷ bị đánh mất » của quá trình cải tổ, giai đoạn mà xã hội dân sự Trung Quốc bừng tỉnh để đấu
tranh. Tác giả minh chứng rằng tình trạng bất ổn xã hội đã và đang đe dọa Trung
Quốc do bất công, bất bình đẳng ngày càng nghiêm trọng.
No comments:
Post a Comment