ĐẶT
VẤN ĐỀ
Tôi
sinh năm 1937. Nhìn lại cuộc đời 80 năm qua có liên quan đến cộng sản (CS) tôi
tạm chia thành 5 giai đoạn. (1) Lúc còn nhỏ (trước 1945) thỉnh thoảng nghe nói
về CS, được tiếp xúc với một số đảng viên bí mật đến vận động cha tôi làm cách
mạng, tôi biết và có cảm tình với CS từ đó. (2) Từ 10 đến 30 tuổi, được nghe
tuyên truyền, được học và hoàn toàn tin tưởng vào CS, vào Chủ nghĩa Mác Lênin
(CNML). (3) Từ 30 đến 50 tuổi, khi đã thấy nhiều, biết nhiều, đặc biệt là qua
chiêm nghiệm thực tế tôi có một số nghi ngờ về sự đúng đắn của CNML và CS. (4)
Từ 50 đến 70 tuổi tôi thấy sợ vì nhiều người bị bắt bớ tù đày, bị thủ tiêu chỉ
vì nói ra cái sai của CNML, hoặc bị Đảng CS nghi ngờ, vu oan giá họa. (5) Từ 70
tuổi trở đi, dần dần tôi vượt qua sự sợ hãi và dám công bố một số nhận thức, vạch
ra cái sai lầm, độc hại của CNML. Tóm tắt 5 giai đoạn là: BIẾT, TIN, NGHI, SỢ,
VƯỢT.
Sau khi
tuyên bố ra Đảng (tháng 2-2016) tôi nhận được nhiều bình luận, có đồng tình, ủng
hộ, có phê phán, thắc mắc, có cả chửi rủa, mạt sát. Tạm bỏ qua những lời đồng
tình, ủng hộ với sự thông cảm chân thành, quên đi những lời chửi rủa, mạt sát
mang đầy vu khống. Tôi chỉ xin đề cập đến những lời phê phán, những thắc mắc.
Những điều này mới nghe qua thì thấy có lý, chứng tỏ người viết có suy nghĩ. Tuy
vậy nó có thể đúng với người này, trong trường hợp này nhưng lại không đúng với
người khác, trong ttường hợp khác mà chỉ khi suy nghĩ sâu sắc, khi có chiêm
nghiệm rộng rãi mới nhận ra được. Xin tóm tắt thành các vấn đề sau:
1- Lúc
trẻ đã mất công phấn đấu để xin vào Đảng, đến già tại sao lại dở chứng? Mà muốn
ra thì lặng lẽ xin ra, việc gì phải công khai, phải chăng là muốn nổi tiếng?
2- Khi
vào Đảng đã thề trung thành trọn đời đối với Đảng, với CNML, nay quay lại phê
phán CNML và từ bỏ Đảng, như vậy là phản bội lời thề.
3- Nhờ
có công ơn Đảng mới được đi học, được phong giáo sư tiến sĩ, về nghỉ có lương
hưu, từ bỏ Đảng là việc làm của kẻ ngu dốt, vô ơn. Mục tiêu của Đảng là xây dựng
đất nước hòa bình, tự do, dân chủ, hạnh phúc, văn minh. Ra Đảng phải chăng là
chống lại mục tiêu cao đẹp đó. Biết bao nhiêu người theo Đảng, hy sinh xương
máu để đem lại độc lập, thống nhất, việc từ bỏ Đảng là phản bội lại ông cha, là
không thực hiện “uống nước nhớ nguồn”.
4- Chủ
nghĩa không sai, Đảng không sai, xã hội có một số tệ nạn chỉ là do một số cán bộ
thoái hóa biến chất, tại sao không dám trực diện đấu tranh với họ mà lại làm một
việc dại dột là chống Đảng?
5- Tự
cho là một trí thức chân chính sao không cống hiến hết mình mà lại từ bỏ Đảng.Việc
ra Đảng chỉ làm mất uy tín, bị nhiều người phỉ nhổ. Có giỏi thì lập ra tổ chức
để đấu tranh, vận động và dẫn đầu biểu tình chứ chỉ “làm anh hùng bàn phím” thì
là đồ mạt hạng.
6- Ông
đã 80 tuổi, nên an hưởng tuổi già bên cháu chắt, vui với chim cá, cây cảnh, dây
vào chính trị làm gì. Nếu không thích chế độ xã hội chủ nghĩa do ĐCS lãnh đạo
thì cuốn xéo ra nước ngoài mà ở.
Tôi sẽ
lần lượt kiểm điểm từng vấn đề, xem rằng đó là việc tự nhìn lại cuộc đời đối với
Đảng CSVN. Nghĩ rằng khá nhiều bạn cùng hoàn cảnh cũng có quan điểm tương tự
nên xin dùng chủ ngữ “ chúng tôi” trong một số chỗ, để ngụ ý có một số người
cùng nghĩ và làm như vậy chứ không phải chỉ một mình tôi.
VẤN
ĐỀ 1. Phấn đấu vào Đảng và thông báo ra Đảng
Ngược với
nhiều đảng viên khác, chúng tôi vào Đảng không nhằm đạt được quyền lợi cá nhân
nào đó và không có việc phấn đấu để vào Đảng. Chúng tôi phấn đấu với mục tiêu
trở thành người yêu nước chân chính, có trình độ cao về nhiều mặt, có đạo đức,
có lý tưởng tốt đẹp. Mục tiêu đó cao hơn nhiều so với tiêu chuẩn đảng viên. Khi
tổ chức Đảng thấy cần kết nạp chúng tôi thì kết nạp mà không thì thôi. Chính vì
lẽ đó mà nhiều trí thức thế hệ chúng tôi vào Đảng lúc đã là U50. Thời gian trước
1980 (khoảng chừng) Đảng rất hạn chế kết nạp các trí thức trình độ cao, có dính
dáng đến thành phần thù địch giai cấp. Việc đó làm cho lực lượng Đảng ở các trường
đại học không tương xứng với đội ngũ cán bộ khoa học và nhiệm vụ lãnh đạo công
tác đào tạo. Từ 1980 về sau Đảng mới quan tâm hơn đến việc thu hút trí thức, mở
rộng việc kết nạp những người xuất thân từ các thành phần bậc cao (trong cải
cách xã hội, ông bà, bố mẹ bị qui là địa chủ, phú nông, tư sản, quan lại). Khi
vào Đảng mọi người làm đơn xin, đối với chúng tôi đó chỉ là một thủ tục, chứ
không phải là xin một quyền lợi, một vinh dự. Chúng tôi vào Đảng là để làm việc
tốt hơn chứ không phải để có quyền lợi nhiều hơn, không nhằm đạt danh vọng hoặc
vinh dự cao hơn. Đó là điều khác biệt với một số đông đảng viên khác. Điều này
người ngoài ít khi nhận thấy. Những kẻ cơ hội xin vào Đảng để tìm quyền lợi hoặc
danh vọng cũng như những người quen với suy nghĩ nông cạn không thể hiểu được
điều đơn giản có thật vừa trình bày.
Vào Đảng
để được làm việc tốt hơn, đến khi thấy vai trò đảng viên không còn tác dụng cho
công việc, lại thấy quan điểm của Đảng và của cá nhân khác nhau (kiên trì hay từ
bỏ CNML) thì việc ra Đảng là chuyện bình thường, không vi phạm đạo đức, không
phải là tội lỗi.
Đã có
nhiều đảng viên khi nghỉ hưu đã lặng lẽ bỏ Đảng bằng nhiều cách. Đầu tiên tôi
cũng định chọn cách lặng lẽ, nhưng thời gian vừa qua, khi tôi công bố một số
bài phê phán CNML thì có nhiều bạn góp ý, cho rằng tôi chỉ là một thằng hèn khi
một mặt phê phán CNML, mặt khác vẫn đeo bám Đảng, các bạn khuyên tôi nên từ bỏ
càng sớm càng tốt. Trước đó chính tôi cũng tự thấy như vậy. Tôi công khai việc
làm là có phần trả lời góp ý đó và tin là nhờ vậy mà các bài viết của tôi có
tác dụng hơn. Tôi biết có nhiều đảng viên cũng đang phân vân giữa việc ở lại và
ra vì chưa lường trước được hậu quả công việc. Tôi đã vượt qua sự đắn đo, sự sợ
hãi, làm một phép thử để các bạn tham khảo. Tôi không làm đơn xin mà viết thông
báo vì nghĩ rằng đơn xin là bị động, phải chờ đợi sự xét duyệt. Đã xin thì phải
chịu sự lệ thuộc, có thể được cho hoặc không. Hơn nữa tôi không muốn làm mất
thì giờ của một số cán bộ Đảng phải họp để thảo luận và xét. Thông báo chủ động
hơn, tiết kiệm thời gian hơn, hiệu quả hơn. Còn muốn nổi tiếng ư? Không! Tôi biết
trước rằng khi công khai việc này sẽ nhận được không ít sự bất đồng, trách móc,
phê phán, chửi rủa. Tôi phải chiến thắng sự sợ hãi và tâm lý an phận mới dám
làm.
VẤN
ĐỀ 2- Lời thề khi vào Đảng
Trong lễ
kết nạp, đảng viên mới phải tuyên thệ. Lời thề thường gồm 4 nội dung: 1- Trung
thành tuyệt đối với Đảng, với lý tưởng CS. 2- Học tập thấm nhuần, làm theo tư
tưởng, đường lối của CNML, xem đó là kim chỉ nam. 3- Làm tốt mọi nhiệm vụ đảng
viên. 4- Có liên hệ và công tác quần chúng tốt.
Đối với
nhiều người khác thì lời thề ấy thường được soạn theo mẫu do Chi ủy hướng dẫn.
Tôi biết trong nhiều trường hợp người ta đọc lời thề chỉ là làm cho đủ thủ tục
hình thức, còn trong thâm tâm họ nghĩ khác. Khi vào Đảng tôi đã 48 tuổi và là
phó giáo sư, tiến sĩ, trưởng bộ môn. Tôi không muốn làm kiểu sáo vẹt mà phải
trung thực, vì vậy tôi tự soạn ra lời thề cũng gồm 4 nội dung, điều 3 và 4 gần
gần như theo mẫu, còn điều 1 và 2 đã sửa theo cách khác. Xin chép lại: Điều 1-
Xin thề tuyệt đối trung thành với lý tưởng và sự nghiệp giải phóng dân tộc, đấu
tranh cho đất nước hòa bình, độc lập thống nhất, xây dựng xã hội tự do dân chủ,
công bằng, vì sự phát triển của dân tộc, vì hạnh phúc của nhân dân. Điều 2- Xin
thề không ngừng học tập để nâng cao trình độ mọi mặt, nghiên cứu sâu sắc CNML,
Chủ nghĩa cộng sản và con đường xây dựng Chủ nghĩa Xã hội.
Bây giờ
xem lại tôi thấy đã không vi phạm, không phản bội lời thề ở chỗ nào hết. Tôi thề
tuyệt đối trung thành với lý tưởng và sự nghiệp tốt đẹp chứ không thề trung
thành với Đảng, bây giờ tôi vẫn trung thành với lý tưởng và sự nghiệp đó. Tôi
thề nghiên cứu sâu sắc CNML, CNCS, con đường CNXH chứ không thề trung thành với
những điều ấy. Chính nhờ nghiên cứu sâu sắc mà tôi phát hiện ra những sai lầm,
những độc hại trong đó, thấy rồi tôi tìm cách nói lại với mọi người. Những ai
cho rằng tôi đã phản bội lời thề vì họ tưởng nhầm tôi cũng đã đọc lời thề theo
kiểu sáo vẹt như nhiều người khác. Mà nếu có ai đó khi được kết nạp có thề
trung thành với Đảng, với CNML, bây giờ họ thấy đã bị nhầm, họ ra Đảng thì đồng
thời họ có quyền xóa bỏ lời thề đã đọc, việc đó không có gì sai trái.
VẤN
ĐỀ 3- Mục tiêu của Đảng, công ơn Đảng, uống nước nhớ nguồn
Đảng
tuyên truyền rằng “Mục tiêu là xây dựng đất nước hòa bình, thống nhất, dân chủ,
công bằng, giàu mạnh, văn minh”. Đối chiếu vào thực tế thì thấy đó là mong ước
của nhiều đảng viên, cũng là một phần mục tiêu của Đảng khi mà quyền lợi của
dân tộc và của Đảng là thống nhất. Mà oái oăm thay, quyền lợi của Đảng, đặc biệt
là quyền lợi của các nhóm lợi ích bậc cao trong Đảng có nhiều khi mâu thuẩn với
quyền lợi dân tộc. Mục tiêu cao hơn của Đảng, mục tiêu chủ yếu là bảo vệ Đảng bằng
bất kỳ giá nào, là kiên trì CNML, là giữ vững nền độc tài toàn trị. Còn mục
tiêu của nhiều cán bộ từ thấp đến cao là lo thu hồi vốn bỏ ra khi chạy chức chạy
quyền và làm giàu cá nhân, là lo bảo vệ lợi ích nhóm. Như vậy mục tiêu xây dựng
đất nước như trên chủ yếu là để tuyên truyền, lôi kéo nhân dân đi theo. Đảng
cũng bắt buộc phải nêu khẩu hiệu “Đặt quyền lợi dân tộc lên trên”, nhưng đó chỉ
là thủ đoạn tuyên truyền. Nhiều nghiên cứu chỉ ra rằng “VN là đất nước không chịu
phát triển”, rằng để phát triển đất nước thì việc đầu tiên là phải cải cách thể
chế chính trị. Như vậy, việc chúng tôi vạch ra những sai lầm của CNML, của thể
chế và ra khỏi Đảng không phải nhằm chống lại mục tiêu tốt đẹp xây dựng đất nước
mà là chống lại những cản trở để thực hiện mục tiêu đó, chống lại sự tuyên truyền
ngụy biện, chống lại sự nô dịch về tư tưởng và thông tin.
Về công
ơn Đảng. Một thực tế của lịch sử là ĐCS đã độc quyền lãnh đạo và quản lý đất nước
trong thời gian qua, nhưng dân tộc được hay bị cái sự ấy thì xin tạm gác lại.
Chỉ xin bàn đến vấn đề đối với từng cá nhân. Rõ ràng là có một số người nhờ có
Đảng mà đã thoát cảnh lầm than, trở nên ông này bà nọ. Nhưng không phải toàn bộ
dân VN đều như thế. Rõ ràng là Đảng đã lãnh đạo để có chiến thắng 30 tháng 4,
nhưng nói về nó Cố thủ tướng Võ Văn Kiệt có câu để đời: “Triệu người vui và triệu
người buồn”. Trong cải cách ruộng đất, nhiều bần cố nông vui mừng được chia quả
thực, họ rất nhớ công ơn Đảng. Trong khi có hàng vạn phú nông, địa chủ, nhân sĩ
trí thức, kể cả nhiều người có công với cách mạng và kháng chiến chống Pháp bị
sát hại, bị “đạp đầu xuống bùn đen vạn kiếp”. Những nhà tư sản bị tịch thu tài
sản, bị đuổi đến vùng kinh tế mới, những thuyền nhân mà không ít bỏ xác giữa biển,
những người của Việt Nam Cộng Hòa bị bắt vào các trại cải tạo, những dân oan…
Những người vừa kể không bao giờ nhờ công ơn Đảng. Mà tất cả họ đều là người Việt.
Về các
giáo sư tiến sĩ (GSTS). Có rất nhiều người Việt trở thành GSTS, kể cả nhà khoa
học lớn mà không nhờ gì đến công ơn ĐCSVN, thậm chí một số còn tích cực chống lại
chủ thuyết CS, họ đang làm việc có hiệu quả khắp nơi trên thế giới. Một số trí
thức lớn như Trần Đại Nghĩa, Tạ Quang Bửu, Nguyễn Văn Huyên, Trần Hữu Tước, Tôn
Thất Tùng, Lương Định Của, v.v. đã phục vụ đắc lực cho ĐCS thì cũng không phải
nhờ Đảng họ mới có tri thức và khả năng cần thiết.
Có khá
nhiều GSTS được đào tạo từ dưới chính thể của ĐCSVN. Loại trừ một số GSTS dổm,
chạy được học vị, học hàm nhờ vào mưu mô, thế lực hoặc tiền bạc thì cũng có một
số trở thành GSTS thứ thiệt, có trình độ là nhờ công ơn Đảng. Số người này nếu
không có Đảng nâng đỡ thì chưa chắc đã học xong phổ thông chứ nói gì đến GSTS.
Nhưng một số khác thì không phải như vậy.
Đảng bắt
đầu mở rộng đào tạo trí thức bậc cao vào khoảng từ 1960 trở đi bằng cách gửi
người sang các nước XHCN. Bắt đầu chỉ chọn các đảng viên hoặc người xuất thân từ
công nông, nhưng không đủ, bắt buộc phải mở rộng cho các thành phần khác. Khi cử
người đi học thì mục tiêu của Đảng không phải là ban ơn cho một ai đó mà là đào
tạo cán bộ để phục vụ Đảng. Trước khi ra nước ngoài chúng tôi được học chính trị,
được chỉnh huấn, được cán bộ Đảng căn dặn rất kỹ càng là đi học cũng là một nhiệm
vụ quan trọng do Đảng giao, phải học tốt để về phục vụ Đảng. Như vậy việc được
đi học không phải là chịu sự ban ơn, đành rằng mỗi chúng tôi đều biết ơn trong
việc cụ thể này. Việc được phong giáo sư cũng chủ yếu không phải là nhờ sự ban
ơn của Đảng, mà chủ yếu là do sự nổ lực hoạt động khoa học của cá nhân, ai đã từng
nhận danh hiệu này một cách chính đáng đều biết rõ như vậy.
Kể cả
khi bạn thực sự nhờ công ơn Đảng mới có được học vị, học hàm xứng đáng thì đức
tính trung thực và lòng tự trọng không cho phép bạn làm ngơ trước những sai lầm
của CNML, không cho phép bạn tự biến mình thành kẻ chỉ biết phục tùng, cúi đầu
phụ họa, chỉ biết ca ngợi một chiều để giữ được miếng cơm manh áo và sự yên ổn
tạm thời cho bản thân và gia đình.
Về “uống
nước nhớ nguồn” tôi đã viết và công bố bài “Những ai đã phản bội ông cha” chứng
minh rằng chính một số ông cha chúng ta đã chọn sai con đường theo CNML, nay
chúng ta phải sửa sai, và bọn người thực sự phản bội sự hy sinh xương máu của
ông cha chính là những kẻ đang củng cố sự độc quyền toàn trị và bọn lợi ích
nhóm đang cố duy trì chế độ lỗi thời để tham nhũng, để vinh thân phì gia. Về
đóng góp xương máu thì gia đình tôi có 5 liệt sĩ là cha tôi và 4 người con cháu
của ông. Gần đây tôi đã xây dựng được nhà thờ để thờ tự các liệt sĩ và tổ tiên.
Nói rằng việc làm của chúng tôi là sự phản bội ông cha, không thực hiện việc uống
nước nhớ nguồn là không đúng, là vu cáo.
VẤN
ĐỀ 4- Đảng không sai, chỉ có cá nhân sai
Một số
người cho rằng CNML luôn đúng, Đảng không sai, chỉ có một số cán bộ, đảng viên
thoái hóa biến chất làm sai. Thì đấy, ngay như chuyện tham nhũng hoặc mất dân
chủ, Đảng luôn kêu gọi chống lại, thế mà nó vẫn phát triển, chỉ là do cán bộ
không thực hiện mà thôi. Những người nghĩ và tin như vậy thực ra đã được nghe
tuyên truyền chỉ từ một nguồn, đã bị nhồi sọ bởi những lập luận ngụy biện.
Chúng tôi hồi trẻ vẫn tin như thế, nhưng rồi dần dần, được tiếp xúc với nhiều
nguồn thông tin khác nhau và đặc biệt chiêm nghiệm từ cuộc sống thực tế, tự suy
nghĩ sâu sắc một cách khoa học mới nhận ra không phải như vậy. Phần lớn những
điều tốt đẹp mà Đảng nói tới chủ yếu chỉ là tuyên truyền ngụy biện, còn sự toàn
trị của Đảng hàng ngày hàng giờ sinh ra và nuôi dưỡng các tệ nạn đủ thứ. Câu
nói “Mọi lý thuyết đều màu xám, chỉ cây đời mãi xanh tươi” hoặc “Chớ cả tin vào
lời người ta nói, hãy xét xem việc họ làm” đã được lịch sử nhân loại kiểm nghiệm,
đúng cho mọi lý thuyết, cho mọi người, mọi tổ chức, không riêng gì cho CS.
Về các
bài viết và việc làm của tôi, một số người cho là tôi cố ý chống lại ai đó
(lãnh đạo chẳng hạn), chống Đảng , chống CNML. Tự trong thâm tâm tôi không muốn
chống ai cả mà chủ yếu là muốn cung cấp thông tin nhằm thức tỉnh những ai muốn
tìm hiểu các quan điểm khác nhau. Còn đối với những người chỉ biết tin theo một
nguồn, chỉ cố giữ chặt một quan điểm thì làm sao lay chuyển họ được! Kể ra tìm
cho kỹ thì cũng có lúc tôi chống đối nhưng không chống ai cả mà là chống lại những
quan điểm, những việc làm mà tôi cho là sai quy luật, là có hại cho dân tộc và
nhân loại.
VẤN
ĐỀ 5- Bàn về cống hiến
Đối với
mỗi người cống hiến quan trọng nhất là trong việc phát triển đất nước và nhân
loại. Tùy hoàn cảnh, tùy thời gian mà việc cống hiến này sẽ là tốt hơn khi ta ở
trong hoặc ngoài Đảng. Trước đây thấy rằng vào Đảng sẽ có khả năng công tác tốt
hơn nên chúng tôi gia nhập khi Đảng yêu cầu. Bây giờ thấy sự ra khỏi Đảng sẽ có
tác dụng tốt hơn cho sự phát triển nền dân chủ của đất nước nên chúng tôi ra.
Như vậy việc ra Đảng đã không làm giảm mà về khía cạnh nào đó còn làm tăng sự cống
hiến, tất nhiên đó là cống hiến cho dân tộc chứ không phải là cống hiến, là hy
sinh để bảo vệ những sai lầm của Đảng.
Riêng bản
thân tôi, tự kiểm điểm trong cả cuộc đời cho đến bây giờ tôi đã làm việc hết sức
mình để đóng góp vào sự phát triển của đất nước và đạt nhiều thành tích đáng kể,
bạn bè, học trò của tôi, lãnh đạo những đơn vị và địa phương quản lý tôi đều biết
rõ, tôi xin không kể ra vì đây không phải là nơi báo cáo thành tích.
Trong
việc đấu tranh cho nền dân chủ, mỗi người tùy hoàn cảnh mà chọn cho mình công
việc thích hợp. Việc lập tổ chức này khác, việc dẫn đầu biểu tình hoặc đi vận động
việc nọ việc kia đã có nhiều người thich hợp hơn. Tôi, một giáo sư 80 tuổi, tôi
chọn công việc thích hợp và không kém phần quan trọng là viết bài để thức tỉnh
những ai còn ngộ nhận, những ai muốn tìm hiểu sự thật. Để làm việc đó cần trí
tuệ và lòng dũng cảm, công việc cũng khá khó khăn, và làm được sẽ có lợi cho
phong trào. Nếu làm như vậy mà có bị ai đó chê bai, trách móc, coi thường thì
tôi cũng chấp nhận mà không có gì phải tự ái, không việc gì phải xấu hổ.
VẤN
ĐỀ 6- Tuổi già và sự an nhàn
Tuổi
già muốn được an nhàn, đó là tâm lý chung cần được tôn trọng. Nhưng có một số
người già vẫn còn sức lực và trí tuệ, đặc biệt là vẫn còn nhiệt tình hoạt động
giúp ích cho đời . Trong hoạt động vì độc lập tự do của đất nước, vì dân chủ và
hạnh phúc của nhân dân nhiều chiến sĩ cách mạng thề phấn đấu đến hơi thở cuối
cùng, nguyện trọn đời phục vụ nhân dân. Những người già như vậy càng nên được
tôn trọng hơn chứ không nên tìm cách dè bỉu hoặc ngăn cản. Hồ Chí Minh có một số
câu thơ, năm 1947 Người viết tặng 3 cụ ở Cao Bằng: Tuổi cao chí khí càng cao/
Múa gươm giết giặc ào ào gió thu… Năm 1960 Người viết: Càng già càng dẻo lại
càng dai/ Tinh thần gương mẫu chẳng nhường ai…
Tôi xin
cám ơn những lời khuyên nên giữ an nhàn, đừng dây vào chính trị. Trong những lời
khuyên đó có những tấm lòng tốt, lo cho sức khỏe và sự an nguy của tôi. Nhưng
tôi không theo được vì tôi chưa muốn, chưa thể dẹp bỏ nguồn trí tuệ tìm kiếm
chân lý, chưa dập tắt được ngọn lửa nhiệt tình muốn cống hiến cho xã hội tốt đẹp
hơn. Tôi cũng nhận thấy trong một số lời khuyên có ẩn nấp sự sợ hãi. Ngoài những
thứ sợ thông thường của kiếp người như sợ chết, sợ ốm đau, bệnh tật, tai nạn, sợ
đói khổ, chia ly, v.v. thì Đảng CS đã tạo ra và duy trì được nhiều nỗi sợ nữa
cho nhân dân, cho đảng viên, cho cả các cán bộ cao cấp.
Người
ta sợ bị sát hại, bị đàn áp, tù đầy, sợ bị mang tiến phản bội, phản động, mang
tội chống Đảng, chống chế độ, sợ bị vi phạm kỷ luật và những điều cấm, sợ bị mọi
người xa lánh, sợ bị mất miếng cơm manh áo, sợ bị ảnh hưởng đến lý lịch và đời
sống của con cháu… Sợ quá làm cho người ta trở nên hèn kém, mang nặng tâm lý nô
lệ. Sợ quá làm người ta trở thành kẻ dối trá. Tôi đã sợ hãi như thế trong hơn
20 năm, một thời gian quá dài, nay đã phần nào vượt qua được.
Một số
bạn xui tôi ra nước ngoài mà ở. Sao lại xui dại nhau thế, hay đấy là lời thách
thức, một ý muốn xua đuổi. Tôi biết nhiều ngoại ngữ, lại có nhiều con cháu đang
định cư tại nước ngoài, việc ra đó để sống nốt quảng đời còn lại đối với tôi là
không có gì khó nhưng tôi không muốn. Tôi muốn và cần ở lại trong nước vì nhiều
lý do chứ không chỉ cầu mong sự an nhàn của tuổi già.
LỜI
KẾT
Tôi viết
là nhằm trao đổi với những người bạn có thiện chí, muốn thực tâm tìm hiểu sự việc
chứ không phải để tranh luận với những người chỉ biết mạt sát, chửi rủa một
cách vô căn cứ. Kể ra để giải đáp được rõ hơn một vài thắc mắc thì cần viết mỗi
vấn đề thành một tiểu luận với chứng minh chặt chẽ và nhiều dẫn chứng sinh động,
tôi cũng có thể làm việc đó, nhưng xét ra cũng đã có nhiều người làm. Bài đã
quá dài, xin tạm dừng, mong được thông cảm.
N.Đ.C.
----------------------------
Tôi là
Nguyễn Đình Cống, sinh năm 1937. Tôi vào Đảng Cộng sản VN năm 1985, tại đảng bộ
Đại học Xây dựng, lúc 48 tuổi và đã được phong chức danh Phó giáo sư, tiến sĩ,
hiện nay là Giáo sư.
Tôi vào
Đảng với nguyện vọng đóng góp trí tuệ và công sức làm cho Đảng trong sạch, vững
mạnh. Thế nhưng càng ngày tôi càng nhận ra rằng Chủ nghĩa Mác Lênin ( CNML) có
nhiều độc hại, rằng Chủ nghĩa cộng sản chỉ là ảo tưởng , rằng thể chế hiện tại
của VN là sự độc tài toàn trị của Đảng. Tôi đã viết nhiều bài phân tích sai lầm
của Mác, viết nhiều thư gửi tổ chức Đảng góp ý kiến về việc từ bỏ CNML và thay
đổi thể chế, viết ý kiến đóng góp cho Đại hội 12 với hy vọng đại hội sẽ có chuyển
biến tốt về phía dân chủ. Thế nhưng ĐH 12 vẫn kiên trì CNML và đường lối chính
trị cũ. Tôi thấy không còn lý do để tiếp tục ở trong Đảng, cũng là để tỏ thái độ
dứt khoát với CNML và sự độc tài toàn trị của ĐCSVN.
Vậy tôi
thông báo từ bỏ Đảng Cộng sản Việt Nam từ ngày 03 tháng 02 năm 2016. Yêu cầu tổ
chức Đảng xóa tên tôi khỏi danh sách .
--------------
Tôi vừa
nhận được một bài hưởng ứng của người bạn già Công Ngô Dụng, xin đăng lên đây để
các bạn tham khảo
*
CÁC VỊ CÒN CHỜ GÌ NỮA
Công Ngô Dụng
Công Ngô Dụng
Tôi là một trí thức già không đảng phái. Vừa rồi đọc thông báo từ bỏ ĐCSVN của GS Nguyễn Đình Cống mà cứ ngẫm nghĩ cái sự đời. Trước đây, khi đọc những bài ông viết, vạch ra sai lầm của Mác và phê phán Chủ nghĩa Mác Lênin ( CNML ), muốn được đối thoại với Tuyên huấn của Đảng, đề nghị Đảng thay đổi thể chế chính trị, tôi vừa cảm phục vừa coi thường. Cảm phục vì một trí thức, một đảng viên CS đã thắng được sợ hãi mà viết ra những điều nhiều người biết rõ nhưng không dám nói , không dám viết . Coi thường vì ông đã thấy CNML là sai mà vẫn đeo bám đảng, không dám từ bỏ đảng như nhiều người khác đã làm, trong đó tôi biết một số như Nguyễn Hộ, Nguyễn Kiến Giang, Nguyễn Đăng Quang, Phạm Đình Trọng, Bùi Minh Quốc, Nguyễn Hữu Vinh, Trần Anh Kim, Vi Đức Hồi, Đặng Xương Hùng, Ngô xuân Thọ, Ngô xuân Phú và nhiều người khác nữa. Tôi đoán ông Cống này khi vào đảng cũng nhằm kiếm chút lợi lộc gì đó và cố ở lại cũng để được cái danh hão năm mươi, sáu mươi, bảy mươi năm tuổi đảng. Thế nhưng, sau khi đọc thông báo từ bỏ ĐCS của ông thì té ra không phải như thế, có thể tôi đã nghi oan cho ông, tôi không còn coi thường nữa .
Tôi không phải đảng viên và không để tâm tìm hiểu điều sau : Các đảng viên, đặc biệt là các trí thức, đã thấy rõ CNML là sai, Chủ nghĩa cộng sản là không tưởng, đã thấy sự lãnh đạo của Đảng thực chất là sự toàn trị, mất dân chủ, thế mà họ vẫn cúi đầu chấp nhận thì họ phải chịu sự mâu thuẩn trong nội tâm đến như thế nào, tư tưởng, tình cảm bị giằng xé đến mức nào. Đáng lẽ như vậy thì họ không nên vào Đảng, đã lỡ vào rồi thì tìm cách ra khỏi càng sớm càng tốt. Tại sao các vị không ra khỏi Đảng , các vị còn chờ gì nữa. Các vị không muốn hay là không dám.
Không muốn ra khỏi Đảng vì còn trông chờ gì đó hoặc ngại phải làm thủ tục này kia. Có gì mà phải thủ tục, xin vào mới phải thủ tục chứ từ bỏ thì chỉ nói cho người ta biết là được. Không dám từ bỏ Đảng có lẽ chủ yếu là sợ. Cái sợ này do Đảng tạo ra để khống chế mọi người. Đã mang danh là trí thức thì cũng nên giảm bớt đến vứt bỏ nỗi sợ. Sợ lắm làm người ta trở nên hèn yếu và có thể rơi vào cảnh chịu nhục nhã. Tại các nước cộng sản Đông Âu, trước khi nổ ra cuộc cách mạng 1989 có rất nhiều đảng viên cộng sản từ bỏ đảng, trong đó ở Ba Lan có trên 50% đảng viên, chủ yếu là trí thức và công nhân đã vứt bỏ thẻ đảng.
Khi nhận xét về trí thức VN, ngoài những phẩm chất tốt đẹp, người ta hay đề cập đến một nhược điểm là hèn. Loại trừ những trí thức dổm, có bằng cấp, có học vị nhưng không có trình độ và phẩm chất ( loại này đang nhan nhãn ở VN, đặc biệt là trong hàng ngũ quan chức và lãnh đạo), chỉ kể đến các trí thức thứ thiệt, các nhà khoa học, các văn nghệ sĩ thứ thiệt thì không ít trong số họ vẫn mang tiếng hơi bị hèn, thấy sai mà không dám nói, thấy đúng mà không dám làm, chỉ vì sợ, quá sợ. Mà thực ra chỉ là sợ bóng, sợ gió chứ hiện nay việc tuyên bố từ bỏ đảng, hoặc nhẹ nhàng hơn là xin ra khỏi đảng, cùng lắm là bị vài tiếng xì xào của những người kém hiểu biết chứ không đến mức bị bắt bỏ tù, bị đàn áp, đánh đập, không đến mức có ảnh hưởng xấu đến con cháu.
Trước Đại hội 12 nhiều đảng viên còn hy vọng có thể góp ý kiến để Đảng đổi mới thể chế, vì vậy có thư của 61 đảng viên, lại có thư của 128 cán bộ và trí thức gửi ĐH ( cả 2 thư đều do Lão tướng Nguyễn Trọng Vĩnh đứng đầu danh sách). Lại cũng có nhiều thư của cá nhân góp ý cho văn kiện, cho đường lối . Bây giờ, sau ĐH, nhiều chuyện đã rõ ràng là nếu không phụ họa, không ca ngợi đường lối của Đảng thì không thể phản biện được gì, không thể góp ý được gì, Đảng vẫn kiên trì CNML và con đường toàn trị, vẫn quyết tâm bảo vệ ý thức hệ lạc hậu.
Vậy các đảng viên, đặc biệt là đảng viên trí thức, đã thấy rõ CNML là sai, CNCS là không tưởng , thấy rõ không thể bằng việc góp ý kiến để Đảng thay đổi, là những người yêu nước chân chính, muốn phát triển đất nước để mang lại tự do, hạnh phúc thực sự cho nhân dân, để thoát khỏi gông cùm ý thức hệ cộng sản, thì còn chờ đợi gì nữa, còn trông mong vào phép mầu nào nữa mà không tuyên bố từ bỏ đảng.
Tôi nghĩ rằng, một vài người ra khỏi Đảng thì Đảng chẳng thiệt gì, nhưng nếu hàng vạn, hàng chục vạn đảng viên tuyên bố từ bỏ đảng thì đó là một áp lực buộc lãnh đạo đảng phái thay đổi, phải chấp nhận cải cách. Trong việc này các trí thức nên đi tiên phong để làm gương, các vị còn chờ gì nữa.
No comments:
Post a Comment