Tuesday, 8 March 2016

CAFÉ VỚI NGUYỄN QUANG A (Lưu Trọng Văn)





Lưu Trọng Văn

Mùng 3 tháng 3 gã từ Phansipan trườn về Hà Nội trên chuyến tàu khuya, cũng tối ấy bác Nguyễn Quang A bay vèo từ Sài Gòn ra.

Bác A nhắn tin cho gã: Sáng mai 8g 10 tôi đến Quang Trung xem phường nó có xác nhận lý lịch cho không. Nếu nó xác nhận thì sẽ đến phố Hoàng Đạo Thúy để nộp hồ sơ tự ứng cử QH. Như thế 8:30 có thể gặp anh ở chỗ Quang Trung cắt Trần Hưng Đạo, quán cafe nào đó.
Đúng giờ gã tới quán cafe cắt Quang Trung và Trần Hưng Đạo rồi nhắn tin: tôi đang ngồi cafe Pancea góc Q.Tr và Tr. H.Đ.

Một tích tắc sau gã nhận tin nhắn trả nhời: Cám ơn anh, tôi đang ở UBND phường, đang phải chờ, có thể muộn ít phút.

Gã nhâm nhi cafe. Hà Nội phùn, rơm rớp lạnh. Cô chủ quán dong dỏng diện áo da đen bóng, khuôn mặt xinh. Bỗng cửa mở toang, gió ùa vào cùng thân hình cao lớn và khuôn mặt vuông vức xương xẩu của bác A. Giọng chào ồm, vang, cái bắt tay chặt, ấm.

- Xong chưa bác?

- Chưa. Có cậu thư ký trực ở đó, bao giờ xong sẽ gọi. Và có thể sẽ không bao giờ xong. Cười. Tiếng cười của bác A thật chân chất hồn nhiên.

Thế rồi bác A kể gã nghe hành trình bác làm thủ tục để tự ứng cử QH gian truân thế nào, hề, cứ như đi chiến dịch ấy. Bác bảo, càng khó khăn tôi càng quyết chí đến cùng. Tôi tính hết tất tần tật những lý do nào đó mà có thể người ta sẽ vin vào để loại tôi ngay từ vòng gửi... xe. Tôi minh bạch hết lý lịch của mình. Có con riêng. Ghi. Tài sản bao nhiêu. Ghi. Anh ăn sáng chưa? Bác A độp hỏi. 

Gã sáng đã nhét cục xôi xéo đẫy bụng rồi nên nhanh nhảu đáp, rồi. Cô chủ quán xinh đẹp nói cạnh quán em có bán bún tôm ngon lắm, bác ăn, em gọi nhá. Bác A nhìn cô chủ quán với ánh mắt đa tình ra phết. Hừ, ai bảo bác đã 70 nào? Không lắc tức là ừ, cười tức là gật.
Điện thoại réo. Bác A đứng phắt dậy, phường gọi. Bác để lại trên bàn cái danh sách các chữ ký “tươi” mà nhà thơ Hoàng Hưng vừa thu thập được của một lô văn nghệ sĩ nổi tiếng như Trần Tiến, Nguyên Ngọc, Nguyễn Mạnh Tuấn, Ý Nhi, Nguyễn Duy... cùng chữ ký tươi roi rói tức thì của gã mà gã vừa xoẹt ngay trước mặt bác ủng hộ bác tự ứng cử, như ý bảo, tôi sẽ quay lại. Bác thoắt đi ra. Bác thoắt sang đường với xải chân dài giữa nườm nượp xe cộ rồi thoắt mất hút phía hồ Ha le mà gã mỗi lần hẹn hò cô em nào đó thời giai tơ thường gọi là hồ Nguyễn Du.

Mười phút, hai mươi phút trôi qua. Bát bún tôm lúc bưng ra nghi ngút khói theo thời gian cứ tắt khói dần cho đến khi chả còn cọng khói nào nữa.

Ba mươi phút. Gã sờ tay vào thành bát bún, âm ấm.

Bốn mươi phút. Gã sờ tay vào thành bát bún, lạnh tanh.

Tự dưng trong gã trào lên một cái gì đó gọi là...thương. Gã rớm chút cái gọi là nước mắt. Chỉ vì muốn làm một điều gì đó cho đất nước thay đổi, tốt đẹp lên chả lẽ những con người chân tình yêu đất nước như bác A phải bị quăng quật như thế ư? Một con dấu, một chữ ký chứng thực rằng Phường xác nhận ông Nguyễn Quang A là công dân của Phường thôi mà hẹn lên, khất xuống đi lại, đợi chờ thế này. Nếu con dấu ấy, chữ ký ấy để công dân Nguyễn Quang A bán nhà, mua xe, cưới vợ thì cái... rẹc. Khổ nỗi chỉ vì để tự ứng cử QH thực thi quyền cơ bản nhất của công dân nên mới bị hành xác năm lần bảy lượt.

Bác A đã xuất hiện. Vẫn những bước chân dài ngoẵng bác băng qua đường. Khuôn mặt vuông góc cạnh vẫn tươi nụ cười. Gã nghĩ thế là... xong. Nhưng giời ạ, chưa xong.

Tay chủ tịch lên lầu bảo là cần hội ý. Trên lầu ấy bác A thừa biết là có đại diện của thế lực nào. Tôi bảo với cậu thư ký là cứ vui vẻ chờ.

Bác A không chịu cho hâm nóng lại bát bún mà cứ thế ăn ngon lành. Loáng cái bát bún sạch bách. Gã nói, bác còn sức ăn được lắm. Bác cười, tôi mỗi sáng có thể quất hai bát bún này. Thế rồi chuyện. Biển Đông, biển đảo của tổ quốc từng phút, từng giây trước nguy cơ bị tước đoạt. Thế sự. Quốc gia từng phút, từng giây trước nguy cơ tụt hậu. Dân chủ. Mỗi con người từng phút từng giây đối diện bị đánh mất chính mình.

Gã đã đọc Cương lĩnh tranh cử của bác A. Chính vì ủng hộ Cương lĩnh ấy mà gã ký tên ủng hộ bác ứng cử. Gã kể cho bác nghe, gã có gặp một sĩ quan An ninh, gã bảo sẽ chỉ tốt cho Đảng hơn, sẽ chỉ có lợi cho Đảng hơn nếu QH có đại biểu như bác A . Bác A nghe thế bèn cười lớn, đúng thế, đúng thế. Ấy vậy mà người ta lại.... sợ. Ha ha ha. Bác A nhìn đồng hồ. Vẫn còn hội ý. Hội ý gì đâu, xin chỉ đạo của cấp trên thôi.

Quá trời chuyện rồi, nào là bác A thấy hy vọng đất nước sẽ tốt lên, tức là bác thấy lạc quan chứ không hề bi quan như không ít bạn bè, đồng chí của bác. Bác lạc quan có cơ sở rõ ràng. Vẫn chưa có điện thoại của chàng thư ký gọi. Bác say sưa kể về lớp trẻ, tụi nó có lý tưởng lắm, tụi nó dám dấn thân lắm. Bác thường gặp gỡ, trao đổi với lớp trẻ về xã hội dân sự. Một trong lý do mà bác lạc quan vì chính lớp trẻ càng ngày càng trưởng thành trong cuộc đấu tranh quyết liệt giữa cái cũ cần vứt sọt rác và cái mới này.

Vẫn chưa có điện thoại réo.

Chuyện không thể không đề cập đến sự kiện Đinh La Thăng. Bác A bảo cậu ấy là tiến sĩ thật đấy. Hồi cậu ấy là kế toán trưởng của Thủy điện sông Đà làm luận án tiến sĩ về kế toán tài chính. Do trong luận án cậu ấy đưa công nghệ thông tin vào lĩnh vực kế toán tài chính nên tôi với tư cách chủ tịch Hội công nghệ thông tin được mời xét luận án. Tôi đã cho điểm tối ưu cho luận án này mặc dù chả biết cậu ấy là ai.

Điện thoại rung. Bác A vội vã đứng dậy và lại ào ào xoải những bước chân mạnh mẽ tiến về trụ sở Phường.

***

Một giờ sau, trên mạng xuất hiện thông báo của bác A, chính quyền đã xác nhận rằng công dân Nguyễn Quang A có hộ khẩu thường trú tại Phường, và chữ ký này đúng là chữ ký của công dân Nguyễn Quang A.

Thủ tục đơn giản nhất đầu tiên đã... xong.

Lưu Trọng Văn.




No comments:

Post a Comment

View My Stats