19-12-2012
Cuốn
sách Bên Thắng Cuộc của nhà báo Huy Đức vừa phổ biến trên internet đã gây ra
những phản ứng sôi nổi trong cộng đồng người Việt tị nạn trong mấy ngày qua.
Rất
nhiều người Việt hải ngoại tỏ vẻ vui mừng khi đọc thấy Huy Đức viết ra rõ ràng
đầy chi tiết những sự kiện lớn như (1) Cải tạo Công thương nghiệp, (2) Nạn kiều
người Hoa, (3) Tù cải tạo... để gần như chê trách, lên án những người cầm quyền
Cộng Sản; đồng thời khi viết về các lãnh tụ, quân nhân miền Nam, tác giả lại
dùng những từ ngữ có tính trân trọng (như gọi Tổng Thống Thiệu, Đại Tướng Cao
Văn Viên, Quân Lực VNCH...). Họ bày tỏ sự hài lòng và phổ biến qua điện thư,
diễn đàn để giới thiệu như là một tác phẩm có tính khách quan, phản kháng lại
với nhà cầm quyền Việt Cộng.
Lại
không ít người thì bày tỏ sự nghi ngờ, dè dặt; và thậm chí có người lên án tác
phẩm như một phương tiện tuyên truyền kín đáo của Hà Nội nhằm dễ dàng xâm nhập
vào cộng đồng chống Cộng ở hải ngoại.
Trước
tiên, chúng ta cần biết rằng hiện nay đang có nhu cầu giải độc, và tác giả lại
là một người từ trong lòng xã hội CS, do đó, có quan điểm, góc nhìn hạn chế
hoặc rất khác với chúng ta trong các vấn đề chính trị xã hội Việt Nam cận đại.
Đảng
Cộng Sản Việt Nam, sau hơn nửa thế kỷ cai trị đã gây ra vô vàn tội ác đối với
Tổ quốc và nhân dân. Đó là điều hiển nhiên, không ai có thể phủ nhận hay biện
minh, dù là người trong nước, người từng tham gia, ủng hộ cho Cộng Sản.
Ngày
nay, trước cao trào dân chủ của nhân dân, những người Cộng sản đang tìm cách
tẩy rửa những tội ác tày đình, những vết nhơ bạo lực để xoa dịu quần
chúng bằng cách đổ lỗi về những sự tàn bạo, vô lương của chính sách cai trị lên
đầu những cá nhân hoặc đã qua đời, hoặc đã rời những chức vụ trong đảng và
chính quyền.
Để
biện minh cho những tội ác mà Hồ Chí Minh đảng Cộng Sản đã gây ra cho dân tộc
trong hơn nửa thế kỷ qua, hầu hết những người cựu cán bộ Cộng Sản mà chúng ta
biết đến qua danh xưng “phản tỉnh” đều tập trung vào việc lên án các bọn thủ
phạm gây ác là “thoái hoá, biến chất...” Họ cho rằng những tội ác đều là hiện
tượng trong những hoàn cảnh, giai đoạn nào đó. Như thế, có khác nào họ
mặc thị cho rằng những đảng viên CS không biến chất đều là những người tốt. Họ
gần như hoàn toàn không nhìn thấy cái ác vốn là bản chất của chủ nghĩa Cộng Sản
và được thi hành thông qua những đảng viên thuần thành.
Khi
đề cập đến việc quá tàn khốc trong việc đánh tư sản, tác giả Huy Đức gán tội ác
đó cho cá nhân Đỗ Mười là người chỉ huy chiến dịch đánh tư sản, trong lúc nêu
ra những than phiền của Võ Văn Kiệt, Nguyễn Văn Linh và các đảng viên cao cấp
khác; coi những đảng viên CS này không nhuốm máu dân lành vô tội.
Theo
ông Nguyễn Văn Trân, viện trưởng Viện Kinh tế Trung ương: “Khi bắt đầu chiến
dịch, Bộ Chính trị chuyển anh Nguyễn Văn Linh sang làm Dân vận rồi đưa anh Đỗ
Mười vào vì anh Đỗ Mười đã làm cải tạo công thương nghiệp ở Hà Nội. Anh Mười
vào Sài Gòn áp dụng y chang những gì đã làm ở miền Bắc trong năm 1960”. Theo
ông Hoàng Tùng: “Năm 1955, khi đánh tư sản ở Hải Phòng, Đỗ Mười cũng cho xóa
sạch”. Ông Hoàng Tùng thừa nhận là thoạt đầu ông đã cùng ông Đỗ Mười vào Nhà
khách Trung ương tại Sài Gòn (T78), viết bài ủng hộ chiến dịch này, nhưng sau
thấy Đỗ Mười đánh cả tiểu thương ông bỏ về. Ông Mười hỏi: “Sao về?”. Hoàng Tùng
nói: “Tôi theo anh, tôi sa lầy”.
Sự
thật thì việc đánh tư sản ở miền Nam năm cũng là sự lặp lại việc
đánh tư sản đã xảy ra ở miền Bắc hàng chục năm trước. Cũng là phó bản của chến
dịch cải cách ruộng đất đã làm chết oan ức hàng trăm ngàn nông dân trong thhời
gian 1953-1954.
(Bên
Thắng Cuộc, trang 45)
Huy
Đức cố tình quên rằng cái chính sách căn bản của chế độ lấy học thuyết Cộng Sản
làm kim chỉ nam; dựa trên hai phạm trù đấu tranh giai cấp và bạo lực cách mạng.
Những
người miền Nam, nói rộng ra, những người không Cộng Sản đều có cách nhìn độ
lượng, đa phương; do ảnh hưởng lối giáo dục dân chủ tự do, và những giáo lý đầy
nhân ái của các tôn giáo. Phe Quốc Gia dù có chính nghĩa, có những thành viên
học cao, hiểu rộng, được đào tạo đến nơi đến chốn; nhưng lại có cách nhìn dễ
dãi, hời hợt trong các vấn đề chính trị. Vì thế, liên tiếp trong nhiều thập
niện, trước hoặc sau 1975, trong chiến tranh võ lực cũng như chiến tranh chính
trị, đều nhiều lần sụp vào cái bẫy lắt léo của Cộng Sản mà đã dẫn đến mất miền
Nam cũng như đang bị VC lấn sân tại hải ngoại.
Trong
khi đó, những người Cộng Sản thì luôn luôn nghi kỵ, nhìn sự việc bằng một lăng
kính quan điểm soi mói tận tường để không bị sơ hở. Và cũng thế, khi hành động
hay phát ngôn, họ đều thận trọng chọn lựa sao cho mục đích chính trị của họ
phải hàm chứa trong từng việc làm, từng câu, từng chữ.
Tác
giả Huy Đức sinh ra ở miền Bắc, mới 13 tuổi khi Cộng Sản chiếm miền Nam. Chắc
chắn ông ta đã hấp thụ giáo dục của đảng CS và từng “phấn đấu” để trở thành
đoàn viên, đảng viên đảng Cộng Sản. Vì nếu không là đoàn viên, thì không dễ gì
trở thành một nhà báo; và nếu không phải là đảng viên, thì nhà báo đó không dễ
gì gần gủi với các cấp lãnh đạo chóp bu để trò chuyện, phỏng vấn. Nên nhớ, năm
1983, Huy Đức đã được chọn đi Kampuchea với tư cách chuyên gia quân sự.
Dĩ
nhiên, cũng như các cán binh Cộng Sản khi tiếp xúc lần đầu với miền Nam phồn
thịnh, họ đều vỡ mộng và nhìn nhận một thực tại cay đắng. Đó là sự thua kém mọi
mặt của chế độ miền Bắc mà tuyên truyền bịp bợm của Cộng Sản đã che đậy, lừa
bịp họ. Những Dương Thu Hương, Nguyễn Khắc Toàn, Trần Anh Kim cũng đã từng viết
ra những điều trên. Nay đến lượt Huy Đức.
Trong
một bài viết dài 7 trang in chữ nhỏ, không có tựa đề của nhà báo Phạm Đình
Trọng đã nêu ra nhiều vấn đề sai lầm, tội ác của nhà cầm quyền Hà Nội để lên án
sâu sắc bọn lãnh đạo, và chính ông ta cũng thú nhận chủ nghĩa CS là sai lầm. Có
lẽ vì các luận điểm đó mà một nguyệt san của lính VNCH tại Nam Cali đã đăng
trong mục “Đọc Báo Cộng Sản” với lời giới thiệu nồng nhiệt như một “bài viết
hiếm thấy của một phóng viên Quân đội Cộng Sản 40 tuổi Đảng”. Nhưng có ít
nhất bốn đoạn trong bài viết, tác giả đã ca ngợi một thời kỳ lẫm liệt, một khí
thế dũng mãnh “toàn dân một lòng” trong cuộc chiến “Chống Mỹ cứu nước” và mặc
thị vinh danh những lãnh đạo CS thời đó như Hồ Chí Minh, Trường Chinh, Phạm Văn
Đồng...
Xin
trích ra đây một đoạn
“Hội
trường Ba Đình, Hà Nội, nơi diễn ra những sự kiện lịch sử lớn của những năm
tháng hào hùng, nơi hướng về của những niềm tin sắt son, nơi hội tụ, tập hợp và
phát huy được sức mạnh vô địch của nhân dân làm nên chiến thắng trong cuộc
kháng chiến chống Mỹ. Ai đã thực sự gắn bó cuộc đời, gắn bó máu thịt với nhà
nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà, ai đã chứng kiến những giờ phút lịch sử ở Ba
Đình thời cách mạng còn tinh khôi, trong trẻo, đẹp đẻ, thần thánh, đều hiểu
rằng hội trường Ba Đình là hiện thân của thời cách mạng tinh khôi đó, là ngôi
đền linh thiêng của cuộc cách mạng dựng lên nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà vàng
son một thời…”
(Nguyệt
san KBC, số ra tháng 11, 2012, trang 38)
Nếu
con em những người lính VNCH nói riêng, và đồng hương tị nạn nói chung, tin
rằng một khi báo lính đã chọn đăng thì bài đó chắc chắn đáng tin cậy về những
chi tiết lịch sử; họ sẽ có cái nhìn vô cũng sai lạc về bản chất cuộc chiến
tranh Việt Nam, và chắc sẽ đem lòng tôn kính đối với bọn lãnh tụ CS thời đó. Hõ
sẽ coi những người lính VNCH chỉ là bọn đánh thuê của ngoại bang, trong khi
đảng CS có công giải phóng dân tôc!!!
Vì
cuốn sách dày nhiều trang, chứa đựng nhiều vấn đề; mà bài viết này thì chỉ có
hạn, chúng tôi chỉ xin trích dẫn ra một đoạn sau để thấy tác giả Huy Đức đang
chuyển cái tội ác của đảng CSVN qua vai “một vài
cá nhân” , vì “nhiều người là ủy viên
Bộ Chính trị cũng không được biết”. Ông ta cũng cho rằng ngoài bọn thoái
hoá biến chất gây tội đó, thì “những người cộng sản có lương tri cũng
sẽ đón nhận sự thật một cách có trách nhiệm”
Không chỉ thường dân, cho đến đầu thập niên 1980, nhiều chính sách
làm thay đổi số phận của hàng triệu sinh linh như “Phương án II”4, như
“Z30”5 cũng chỉ được quyết định bởi một vài cá nhân, nhiều người là ủy
viên Bộ Chính trị cũng không được biết. Nội bộ người Việt Nam
đã có nhiều đụng độ, tranh cãi không cần thiết vì chỉ có thể tiếp cận với lịch
sử qua những thông tin được cung cấp bởi nhà trường và bộ máy tuyên truyền.
Không chỉ các thường dân, tôi tin, những người cộng sản có lương tri cũng sẽ
đón nhận sự thật một cách có trách nhiệm.
(Bên Thắng Cuộc, trang 9)
Trong
chương 2 nói về “cải tạo”, là một kế hoạch trả thù thâm độc, tàn ác của “Bên
Thắng Cuộc”, Huy Đức chỉ mới dám nhận rằng
Cho
tới đầu thập niên 1990, quan điểm của Đảng về việc tập trung cải tạo vẫn còn
khắc nghiệt
(BTC,
trang 38)
Vì
đã có nhiều nhà bình luận lên tiếng về cuốn sách Bên Thắng Cuộc, phân tích trên
nhiều khía cạnh nội dung; chúng tôi không dám đi xa hơn mà chỉ nêu lên một điểm
chính:
Huy Đức là người sinh ra, lớn lên, được giáo dục trong
chế độ CS, từng phục vụ đắc lực chế độ. Ngày này, nếu anh nhìn thấy và nói lên
được đôi chút sự thật thì chúng ta cũng ghi nhận thiện ý đó. Nếu không khe khắt
để nhìn đây là tác phẩm có tính tuyên truyền khéo léo, che đậy, gỡ nguy cho
đảng CS, thì cũng phải nhận rằng Huy Đức còn nhiều giới hạn mà những điều anh
viết ra tuy có thật, nhưng chưa nêu ra hết cái gốc, cái nhân của sự việc. Đó là
sự tàn bạo bản chất của chủ nghĩa Cộng Sản và những kẻ tôn thờ chủ nghĩa đó.
Nhưng chúng tôi cũng cám ơn Huy Đức đã tiết lộ nhiều tên
tuổi miền Nam mà trước đây chúng tôi tuy biết là Việt Gian, Việt Cộng, nhưng
thiếu bằng chứng cụ thể. Nay do chính một nhà báo Việt Cộng viết ra thì coi như
chắc nịch (trường hợp Trần Kiêm Đoàn
hiện định cư ở Sacramento, California)
.
Ở
Huế, chiều ngày 21-9-1975, Hiệu phó kiêm Bí thư Đoàn trường Nguyễn Tri Phương
Trần Kiêm Đoàn được Thành đoàn Huế giao phối hợp với Đoàn trường Đồng Khánh,
dẫn 200 đoàn viên theo cửa Thượng Tứ vào Đại Nội. Trước khi đi, Thành đoàn ra
lệnh: “Chuẩn bị khăn gói, thức ăn ba ngày, sẵn sàng chiến đấu”. Ông Đoàn kể:
“Tụi tôi hồi hộp: Mỹ quay lại hay binh lính Sài Gòn nổi dậy? Tới 3 giờ sáng thì
mới hay tin sáng mai đổi tiền. Khi ấy tôi còn trẻ, hào hứng với những cái mới
nên nghe nói một đồng tiền mới giá trị bằng 500 đồng tiền cũ cũng có cái gì đó
tự hào. Sáng ra vẫn tả xung hữu đột đôn đốc đoàn viên hoàn thành nhiệm vụ”.
(BTC,
trang 41)
Mấy
năm trước đây, khi Hoàng Minh Chính lên tiếng công khai chống đảng; đã có nhiều
người Việt hải ngoại tang bốc, tôn sùng ông ta, thậm chí còn áo dài khăn đóng
quỳ lạy trước di ảnh của ông ta mà quên rằng ông ta chỉ chống đảng đương quyền
chứ không hề chống lại chủ nghĩa Cộng Sản. Thái độ vồn vập này cũng được dành
cho cả Nguyễn Văn Trấn, Nguyễn Hộ, Bùi Tín… là bọn đồ tể đã nhuốm bao nhiêu máu
đồng đội, đồng bào chúng ta
Những
người Quốc Gia đang hoạt động rất cần thiết phải đọc những bài vở, sách báo của
CS để nghiên cứu nội tình của họ; biết khai thác những chi tiết mới để làm lợi
cho sự đấu tranh. Nhưng luôn phải tỉnh táo để nhận thấy những mục tiêu thầm kín
qua những câu văn có vẻ như đứng ở “phe mình”
Xin
phép mượn một thành ngữ bình dân để kết luận cho bài này
Chớ
tưởng bở!!!
Đỗ Văn Phúc
December
19, 2012.
No comments:
Post a Comment