Friday, 21 December 2012

TRUNG QUỐC CÓ KHẢ NĂNG ĐỔ BỘ & CHIẾN ĐÓNG TRƯỜNG SA BẰNG TÀU CÁ ? (Nguyễn Trung Chính)




Nguyễn Trung Chính


Đôi lời phi lộ

Trong cuộc biểu tình chống bọn bành trướng Trung Quốc ngày 9/12/2012, chị Bùi Thị Minh Hằng khi được phỏng vấn đã trả lời rằng từ nay về sau chị không dùng từ Trung Quốc nữa mà dùng tên Trung Cộng để phân biệt nhân dân Trung Quốc với bọn Tàu Cộng đang lấn chiếm từ từ biển đảo của chúng ta.

Nếu theo đến cùng logic của chị thì Đảng và Chính phủ Việt Nam hiện nay phải được gọi là Việt Cộng để phân biệt với tuyệt đại dân chúng là người ngoài đảng và là người kiên quyết bảo vệ Tổ quốc chống xâm lược bành trướng Đại Hán.

Riêng tôi, tôi không muốn dùng từ Việt Cộng vì nhiều lý do.

Ở trong Nam trước kia, chữ Việt Cộng được dùng để chỉ những người theo cộng sản với thái độ không mấy cảm tình. Nhiều người chống sự can thiệp của Mỹ, chống chính quyền độc tài ở Miền Nam nhưng không cộng sản, về sau đã chen vai sát cánh với cộng sản trong tình đồng đội vì tin rằng qua chiến tranh ác liệt, mất mát như thế, họ, những người cộng sản, sau chiến thắng sẽ thông minh để biết dung hòa, đổ nước vào rượu, để xây dựng một đất nước bao dung.

Thực tế đã đi vào con đường khác, con đường khắc nghiệt, con đường chưa có bản đồ (chữ của Phạm Văn Đồng)… như chúng ta đã và đang chứng kiến.

Hôm nay, rất nhiều người và càng ngày càng nhiều, trong đó có rất nhiều đảng viên cộng sản, đã thấy rõ rằng, chế độ hiện nay không bảo vệ đất nước bằng bảo vệ cái ghế, cái đảng của họ, kể cả cái «sổ lương hưu».

Những người này hoặc đã lên tiếng phản biện, hoặc âm thầm từ bỏ đảng, hoặc có một thái độ phản kháng, thụ động mà bất hợp tác như Phó bí thư TP HCM Nguyễn Văn Đua đã kêu than trong tuyên bố ngày 17/12/2012: “nhiều cán bộ, đảng viên thể hiện tư tưởng “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa”. “Đã có hiện tượng cơ sở đảng, hoặc đảng viên thấy đúng không bảo vệ, thấy sai không đấu tranh, nhất là đấu tranh với các biểu hiện tiêu cực, có thái độ an phận, e dè, nể nang, ngại đụng chạm, thờ ơ, ít phát biểu trong sinh hoạt chi bộ nhưng ngoài chi bộ thì lại phát biểu trái với nghị quyết của chi bộ”. Ông Đua thừa hiểu hiện tượng này có nguyên nhân từ đâu.

Các trang mạng không chính thống đã đóng vai trò ngày càng tích cực hơn, kêu gọi ý thức phản biện của mọi người, của đảng viên cộng sản, thế nên Bí thư TP HCM Lê Thanh Hải phải kêu gọi “đề kháng”: “Đây là những cơ quan mà tính chất thông tin lan tỏa rất mạnh, định hướng rất đông người. Mà ngay bây giờ cán bộ, đảng viên phải tự trang bị sức đề kháng về nhận thức và bản lĩnh chính trị”, sau khi thừa nhận: “Vừa qua, Thường vụ Thành ủy cũng đánh giá, có nhận xét là công tác tư tưởng thiếu tính sắc bén và thuyết phục”. Ông trời ạ, khi đã mất chính nghĩa thì đến thánh cũng không thuyết phục được ai chứ đừng nói chi Ban Tuyên giáo hoặc Hội đồng Lý luận Trung ương.

Có người bạn tôi chán ngán nói “cộng sản thì có đổi mới kiểu gì cũng vẫn là cộng sản“. Thưa không, phải phân biệt những người theo cộng sản vì tưởng rằng chủ nghĩa Mác đem lại công bằng, nhân ái trong xã hội, với bọn “phản Mác” (chữ dùng một thời của PGS Tương Lai để chỉ chính quyền thoái hóa). Thực tế bọn “phản Mác” cũng chẳng phản ai cả vì chúng chỉ lợi dụng chiêu bài để bào chữa, bảo vệ cái ghế, cái chỗ ngồi hái ra tiền và sẵn sàng dùng bạo lực đàn áp những ai chặn đường bọn chúng.

Ngoài những bọn lợi dụng Mác trên đây, tôi trân trọng những người có lý tưởng, với hoài bão qua lý tưởng có thể phục vụ đất nước dân tộc. Cứ tưởng tượng một thế hệ thanh niên sống không một chút lý tưởng nào thì đất nước sẽ như một cái đầm chết, không còn sinh lực.

Lý tưởng có đúng và có sai. Khả năng từ bỏ một lý tưởng khi đã thấy nó sai lầm đối với tôi là tích cực và quan trọng nhất, chứng tỏ cái khả năng suy nghĩ, phán đoán, quyết định của con người khác con thú. Không có gì phải xấu hổ khi biết từ bỏ lý tưởng không còn hợp thời để theo cái mới, cái chân, cái thiện.

Vì muốn tiếp tục gần gũi với những người từng là đồng đội, bạn bè để trao đổi với họ những sai lầm của lý tưởng lâu nay họ vẫn theo đuổi, nên tôi không muốn dùng từ Việt Cộng. Không thể cảm thông được ai khi ánh mắt chúng ta lóe lên tia chớp thóa mạ dù bất cứ lý do chính đáng nào.

Khi tôi nói đến Trung Quốc, Đảng và Chính phủ Việt nam, độc giả có thể nghĩ rằng đó là Trung Cộng, là Việt Cộng, đìều đó tôi không quan ngại.


Thử nghĩ về hành động của Trung Quốc trong tương lai

Tàu cá của Trung Quốc tại vùng Trường Sa

Tàu cá của Trung Quốc đồng loạt triển khai hoạt động (AFP)

Kể từ ngày 1/1/2013, theo Nhân dân nhật báo và Tân Hoa Xã, cảnh sát biên phòng tỉnh Hải Nam sẽ có quyền kiểm tra, bắt giữ và trục xuất bất kỳ thuyền bè nước nào “xâm nhập trái phép các vùng biển do chính quyền Hải Nam quản lý“.

Sau khi đưa hàng ngàn tàu cá thường trực xâm chiếm ngư trường biển Đông, thì lời tuyên bố trên là một bước tấn công mới mà hậu quả sẽ không lường được hết, việc gì cũng có thể xảy ra trong tương lai.

Các tàu cá Trung Quốc không chỉ đơn thuần là đánh cá, họ được đào tạo để áp đặt chủ quyền của Trung Quốc khi các tàu cá này tổ chức thành hình tròn 15 tàu một để cản trờ sự truy đuổi của đối phương (tuyên bố của ông Trịnh Đức Hải, Vụ trưởng, Ban Nghiên cứu chính sách Biển thuộc Ủy ban Biên giới Quốc gia, Bộ Ngoại giao).

Các tàu cá đã được sử dụng như một bộ phận trong chiến lược lấn biển, như mũi nhọn tiên phong, và như vậy chúng thuộc lực lượng xâm lược mà chúng ta có bổn phận làm rõ điều này trước cộng đồng thế giới, không cho chúng nó đóng vai trò nạn nhân khi xảy ra xung đột. Không có hy vọng nào chứng tỏ chính quyền Việt Nam dám làm việc tố cáo này.

Với tuyên bố khiêu khích của tỉnh Hải Nam, ai cũng biết, và chúng cũng vừa thừa nhận, sẽ “kiểm tra, bắt giữ và trục xuất” ngư dân cùng lực lượng cảnh sát biển của Việt Nam trước tiên để làm lễ tế cờ. Đối thủ này vừa yếu, vừa hèn, là phòng tuyến dễ chọc thủng nhất, lại nữa có thể từ nhiều hiện tượng mà suy ra, chúng có được bọn “cõng rắn cắn gà nhà” tại chỗ.

Đối thủ được xem là vừa yếu, vừa hèn vì dân bị gạt ra ngoài công việc bảo vệ chủ quyền biển đảo, quân đội gánh thêm chức năng bảo vệ đảng nên khó rảnh tay đối phó, đất nước bị tham nhũng xói mòn như một người mắc bạo bệnh ung thư, còn lãnh đạo lúng túng trước nhiều mâu thuẫn và vấn nạn khó gỡ, thì còn đâu can đảm mà cự địch, nên tâm lý là chỉ muốn yên thân để tiếp tục nắm quyền, đành ngụy biện cho êm tai thành “đường lối quốc phòng của Việt Nam là tự vệ”.

Trung Quốc đã nhiều lần nắn gân lãnh đạo Việt Nam để xem món “tự vệ” là như thế nào. Mới nhất:
- 28/11/2012, Đại tướng Phùng Quang Thanh của Việt Nam đã hội đàm với Tướng Trung Quốc, ông Vương Tây Hân. Hội đàm gì chẳng ai biết.
- 30/11 Trung quốc cho cắt cáp tàu Bình Minh 2. Ta im lặng.
- 2/12, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam Nguyễn Phú Trọng đã tiếp ông Lý Kiến Quốc, Uỷ viên Bộ Chính trị và Phó Trưởng ban Thường vụ của Quốc hội. Không có gì xảy ra ở biển Đông.
Phải một ngày sau, ngày 3/12, Tập đoàn Dầu khí Việt Nam (PetroVietnam) mới được phép xác nhận việc cắt cáp để không tổn hại đến tình đồng chí 16 chữ vàng giữa Nguyễn Phú Trọng và Lý Kiến Quốc. Và cùng ngày, phát ngôn viên Bộ ngoại giao Lương Thanh Nghị mới được phép họp báo “kêu đau” vì “đứt cáp”, tiếng kêu ai oán như thường lệ, chấm hết. Sau đó Ban Tuyên giáo lại thông cáo cho báo chí phải chuyển từ «cắt cáp» thành «đứt cáp không cố ý». Và Trung Quốc thừa cơ đốp chát ngay rằng Việt Nam chuyên nói sai sự thực, rằng vụ đứt cáp năm 2011 lỗi cũng là do bên phía Việt Nam vướng vào tàu cá Trung Quốc rồi lại lôi tàu cá Trung Quốc chạy ngược hàng bao lâu, bất chấp tính mạng ngư dân Trung Quốc (http://www.boxitvn.net/bai/43578) . Thật hết nói dại hay khôn!
Chiều 4/12, Thủ tướng bị cử tri chất vấn về sự việc tàu Bình Minh 02 vừa bị cắt cáp, ông cho rằng “ta đã có sự chuẩn bị về lực lượng để có thể nhanh chóng khắc phục hậu quả, đưa tàu trở lại hoạt động bình thường”. Trời đất ơi, tự vệ là đem theo cuộn băng để khi bị nó đánh gãy chân thì mình có cái băng bó thế thôi ư?!

Ở đây mới thấy vai trò quan trọng của những «lực cản» đối với công cuộc đấu tranh chống kẻ thù truyền kiếp của nhân dân ta: những phương cách giấu nhẹm tin tức, giảm nhẹ tình tiết, phân bua, ngăn chặn và đàn áp dân chúng biểu tình. Hãy xem chương trình của một cơ quan mang chức năng «giữ an ninh đất nước» triển khai một số công việc cụ thể nhằm phát huy «lực cản» đó:

“Chiều nay Bộ Công An vừa họp về việc phân công nhiệm vụ đối phó cuộc biểu tình chống Trung Quốc ngày mai 09/12/2012. Cuộc họp vừa kết luận một số điểm quan trọng như sau:
– Ứng trực 100% quân số trên địa bàn và các lực lượng khác…
- Dùng biện pháp nghiệp vụ cô lập, ngăn chặn, phong tỏa tối đa các đối tượng có ảnh hưởng… (
thực chất là biện pháp côn đồ,vi phạm luật pháp)
- Theo dõi sát mọi chuyển động, có biện pháp ngăn chặn kịp thời các nhóm dân oan có mặt trên địa bàn…
- Không mạnh tay trấn áp người biểu tình khi không có hành động quá khích bất thường…
- Phong tỏa các con đường đến địa điểm tập trung tại tất cả các ngả đường từ 5h sáng để ngăn chặn tập trung với số lượng lớn…
…” (Xem trang Ba Sàm : https://anhbasam.wordpress.com/2012/12/08/tin-thu-bay-08-12-2012/#more-84532)

Dễ dàng thấy ngay hệ quả: Với một đối thủ nói và làm toàn những việc làm suy yếu sức mạnh dân tộc như trên, Trung Quốc, sau khi chiếm biển, sẽ chiếm lấn thêm đảo ở Trường Sa khi thời cơ đến, đó là điều không cần bàn cãi.

Thời cơ đó là: Vì lý do nào đó, dư luận quốc tế không tập trung sự chú ý vào Việt Nam. Chúng có thể hù dọa Nhật, Phi để đánh lạc sự chú ý của dư luận rồi bất thần cho tàu cá đổ bộ lên quần đảo Trường Sa, xem như sự đã rồi. Nếu cảnh sát biển Việt Nam can thiệp, chúng sẽ đem tàu ngư chính bảo vệ, chống trả, đồng thời huy động hàng chục ngàn tàu cá vây quanh. Sau đó là giai đoạn đem lực lượng quân sự chiếm đóng tùy theo diễn biến của tình hình.

Chúng sẽ làm được điều nói trên dễ dàng vì với “đường lối quốc phòng của Việt Nam là tự vệ” không có gì làm cho đối phương mất ý chí tấn công ta. Khi nó đã tấn công kiểu như đã nói thì có một tàu ngầm cũng chỉ như hạt cát bỏ biển, chẳng lẽ dùng tàu ngầm đem bông băng ra biển để “khắc phục hậu quả“?

Thực tế, chúng ta không có rào cản nào trên biển, lực lượng hải quân chưa bao giờ bảo vệ ngư dân của mình. Thái độ của lãnh đạo Việt Nam chỉ trông cậy vào 4 tốt, 16 chữ vàng mà ai cũng biết rằng Trung Quốc coi chẳng ra gì, không có khả năng nào để ngăn chặn phủ đầu sự tấn công của Trung Quốc, mà khi việc đó đã xảy ra thì…


Việt Nam sẽ rơi vào tình huống nào nếu Trung Quốc tấn công

Nếu việc đó xảy ra thì có một số tình huống:

1/ Bọn “cõng rắn cắn gà nhà (một phân số lớn hay nhỏ trong tầng lớp cầm quyền chưa xác định được nhưng phải giả định là có bọn này, cái bọn đã nhanh nhảu trao cho Trung Quốc nào các mỏ khai khoáng, các dự án, công trình béo bở mà chất lượng vừa làm xong đã hỏng, nào rừng phòng hộ trong 50 năm, nào các «khu tự trị người Hoa» như một số nơi ven biên giới phía Bắc, hay địa điểm chiến lược Vũng Áng ở Hà Tĩnh – đường thẳng trên biển từ Vũng Áng đến đảo Hải Nam chỉ 350 km, thật thuận lợi khi có biến trong ngoài hô ứng cắt đôi mảnh đất hình chữ S – cùng rất nhiều nơi khác cũng có vị trí tương tự; cái bọn đã ngồi yên bất động nhìn người Tàu vào ra trên mọi miền đất nước như đi chợ, làm nhiều việc bất minh cốt lũng đoạn kinh tế nước ta, dò la nội tình nước ta; và có thể còn nhiều nhượng bộ trong các cuộc thương lượng song phương hiện chưa được bạch hóa…); với quyền lực trong tay bọn này tìm mọi cách giấu nhẹm, du di, biện hộ như không có việc gì xảy ra. Không có gì lạ trên biển Đông.
Tuy nhiên, dù có muốn giấu cũng khó giấu được. Trung Quốc sẽ loan tin bất luận đàn em bị rơi vào thế kẹt. Chúng sẽ loan tin để liên kết dân Trung Quốc được chuẩn bị sẵn trong chủ nghĩa dân tộc mù quáng kiểu Hitler, nhằm đánh lạc hướng sự phẫn uất nội bộ về cuộc sống khó khăn do kinh tế khựng lại. Việc Trung Quốc loan tin cắt cáp chứ không phải đứt cáp tàu Bình Minh 2 vừa qua là một thí dụ.
Kết quả là sự phản kháng của dân chúng Việt Nam đối với Trung Quốc và bọn “cõng rắn cắn gà nhà” sẽ lên cao, những lãnh đạo và thành phần quân đội không nằm trong diện “cõng rắn cắn gà nhà” chưa chắc đã chấp nhận sự nhục nhã như thế.

2/ Bọn “cõng rắn cắn gà nhà” sẽ bị vuột tầm tay, không kiểm soát nổi tình thế, thuyền sẽ chông chênh và lật cũng không chừng.

3/ Một số lãnh đạo cùng quân đội và nhân dân đối phó quyết liệt với bọn xâm lược, đuổi bọn “cõng rắn cắn gà nhà“. Dù không đủ sức chiếm lại các đảo ngay lập tức nhưng sẽ thay đổi toàn diện chính cục Việt Nam theo chiều hướng lãnh đạo, quân đội, nhân dân cùng một lòng bảo vệ Tổ quốc. Sử chép rằng, “Vua Nguyên sai Thái tử là Trấn Nam Vương Thoát Hoan chia quân lấy cớ mượn đường đi đánh Chiêm Thành để xâm lấn nước ta, vua Trần Nhân Tông cho gọi các phụ lão trong nước họp ở thềm điện Diên Hồng, cho ăn và hỏi kế. Các phụ lão đều nói là nên đánh, muôn người cùng lời như một“. Hội nghị Diên Hồng đã đi vào lịch sử, các lão thành cách mạng nên lấy đó mà làm gương.

4/ Còn một tình huống cuối cùng: Đảng và Chính phủ sau một đêm dài tỉnh mộng, thấy rằng ba tình huống nói trên đều mang lại hậu quả xấu cho chính bản thân và con cháu. Giòng máu Lạc Hồng chưa tắt hẳn, được Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng “nhóm lò” lại bùng lên, nên họ đã cùng nhân dân cắt máu ăn thề theo gương Hội nghị Diên Hồng, một lòng cùng nhân dân giữ nước. Dân chúng được tự do biểu tình phản đối đường lưỡi bò, hộ chiếu lưỡi bò, phản đối Trung Quốc xâm lược, hoan hô sự tỉnh ngộ của Chính phủ, người cộng sản lần này sau đổi mới bỗng… biến thành người yêu nước, dân chủ, tự do.

Tình huống cuối cùng này tuy 99 phần trăm là ảo tưởng nhưng nếu còn một phần trăm để hy vọng thì chúng ta cũng cứ hy vọng vì sự sống còn của Tổ quốc. Không chỉ hy vọng suông, chúng ta phải làm mọi cách, tập họp với nhau trên mạng, trên tư tưởng để sát cánh cùng nhau thúc đẩy hy vọng mà không bị vướng vào tội “nhen nhóm hình thành các tổ chức chính trị đối lập chống phá” mà Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng vừa chỉ đạo lực lượng công an ngày 17/12 vừa qua.

N.T.C.
20/12/2002

Tác giả hửi trực tiếp cho BVN

--------------------

NHẬN XÉT :  Nói gì rồi cuối cùng cũng thò lò cái dã tâm tôn phò đảng cộng.





No comments:

Post a Comment

View My Stats