Monday,
December 10, 2012
Từ những ngày cuối tháng 11, đầu tháng 12 vừa qua liên tiếp
nhiều sự kiện gây hấn của nhà đương cục Bắc Kinh đối với vấn đề lãnh thổ, lãnh
hải của Việt Nam gây bất bình và phẫn nộ đối với toàn thể đồng bào Việt Nam
trong và ngoài nước. Từ việc thành lập thành phố TAM SA với hàm ý Hoàng Sa,
Trường Sa và Việt Nam là của Trung Cộng cho đến việc liên tục đâm chìm tàu cá
của ngư phủ Việt, trấn cướp hải sản ngư cụ của ngư dân rồi bắt cóc ngư dân giam
cầm và đòi tiền chuộc cho đến việc xua tàu cá ra biển Đông, in hình lưỡi bò lên
hộ chiếu và ngang ngược đề ra chính sách chận bắt tàu cá của ngư dân Việt ngay
trong lãnh hải của Việt Nam sẽ thực hiện vào tháng Giêng năm 2013, có nghĩa là
chỉ non một tháng nữa. Và ngang ngược, trắng trợn hơn cả, là việc tàu Hải Giám
của Trung cộng cắt cáp của tàu Bình Minh 2 hôm 03 tháng 12 vừa qua ngay trong
thềm lục địa của Việt Nam, cách đảo Cồn Cỏ 43 hải lý về phía Đông Nam tức là
gần sát với bãi biển Thuận An của thành phố Huế. Điều khiến cho người dân Việt
Nam phẫn nộ hơn cả là đây không phải lần đầu Tàu cộng cắt cáp của tàu thăm dồ
dầu khí của Việt Nam mà vào ngày 26 tháng 5 năm 2011, ba tàu hải giám của Tàu
cộng cũng đã cắt cáp của của tàu Địa Chấn Bình Minh 2 khi đang thăm dò dầu khí
tại các lô 125, 126, 149 và 149 tại thềm lục địa bờ biển Miền Trung cách mũi
Đại Lãnh của tỉnh Phú Yên 120 hải lý.
Trước hành động ngang ngược của nhà cầm quyền Trung cộng, nhiều nhân sỹ trí
thức và cả nhân dân lao động đã nhiều lần gởi thỉnh nguyện thư lên chính phủ,
lên lãnh đạo đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam, đề xuất một số chính sách đối
với những hành động gây hấn đến trấn cướp của Trung cộng, cũng như “xin” được
biểu tình phản đối Tàu cộng xâm lược, nhưng tất cả những tâm thư, thỉnh nguyện
thư và “đơn xin phép biểu tình” đều bị khước từ, bởi Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng
đã phát biểu như một chỉ đạo, khi tiếp kiến Tổng Bí Thư Tập Cận Bình rằng: “Trên tinh
thần đồng chí, anh em… … không để vấn đề về biển Đông làm ảnh hưởng đến quan hệ
hai nước.” Chính vì vậy mà khi Trung cộng biến Biển Đông thành ao nhà
của chúng thì đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam vẫn bình chân như vại, khi
Trung cộng tuyên bố Hoàng Sa Trường Sa và Và Việt Nam (TAM SA) là của Tàn man
thì tất cả lãnh đạo đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam vẫn yên vui. Chẳng những
thế, lãnh đạo đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam còn ra lệnh cho các lực lượng
an ninh, dân phòng ngăn chặn cuộc xuống đường biểu tình chống giặc ngoại xâm
của đòng bào, bằng những hành động chận đường, đón ngõ, không để cho những nhân
tố tích cực có mặt tại các điểm biểu tình. Các lực lượng an ninh đã đàn áp thô
bạo để phá vỡ cuộc biểu tình sáng hôm nay, và đã bắt bớ nhiều người giam đưa đi
giam cầm ở trung tâm phục hồi nhân phẩm Thanh Hà.
Lạ, lạ quá! Trước hiểm họa ngoại xâm đúng ra nhà nước, chính phủ
phải kêu gọi, phải hô hào toàn dân đứng lên đáp lời sông núi quyết hy sinh máu
xương để giữ vẹn toàn bờ cõi. Đáng lẽ ra Nguyễn Tấn Dũng, Trương Tấn Sang,
Nguyễn Phú Trọng… phải là những người đi đầu trong các đòan biểu tình… Đáng lẽ
ra Phùng Quang Thanh, Trần Đại Quang… phải là những người hô to nhất những lời
đả đảo Trung cộng xâm lược… Nhưng buồn thay, dẫn đầu đoàn biểu tình lại là
những cụ già và lớn tiếng hô to lời đả đảo Tàu cộng xâm lược lại là những em
bé… Trong khi Nguyễn Tấn Dũng, Trương Tấn Sang, Nguyễn Phú Trọng, Phùng Quang
Thanh và Trần Đại Quang thì lại xua quân ra ngăn chặn, hành hung và bắt bớ
những người biểu tình, nên đến cả những nhà ngoại giao, các thông tín viên báo
chí nước ngoài cũng không thể hiểu nỗi các lãnh đạo đảng và nhà nước cộng sản
Việt Nam là ai thì làm sao nhạc sỹ Việt Khang lại có thể hiểu được họ là ai? Cá
nhân tôi cũng đã từng lầm tưởng họ là con người, lầm tưởng họ có trái tim, có
khối óc, nên đã hơn một lần tôi đã viết tâm thư gởi đến họ để điều trần với họ
một số giải pháp khả dĩ có thể cứu nguye cho đất nước trong cơn nguy biến… và
họ đã im lặng một cách đáng sợ trước những đề xuất của tôi. Nay thì tôi hiểu ra
lý do của sự im lặng đó… Bởi những gì xãy ra trong buổi sáng Chúa Nhật Yêu Nước
09 tháng 12 này, tôi đã chợt hiểu ra, chẳng những họ không phải là người Việt
Nam, mà thực ra họ cũng đâu có phải là con người… Họ chỉ là những con vật biết
nói tiếng người nên họ làm gì có trái tim hay khối óc của con người để biết yêu
quê hương đất nước hay biết căm phẫn trước những hành động xâm lăng của giặc
ngoại xâm… Và tôi nhận ra một nỗi đau, đau quá, khi đất nước Việt Nam của tôi
đang bị thống trị bởi những con thú đội lốt người. Và tôi nhận ra một nỗi nhục,
nhục quá khi tôi cùng 90 triệu đồng bào tôi đang bị cưỡi cổ đè đầu bởi một bầy
thú biết nói tiếng người!
Xin cảm ơn trăm ngàn đồng bào tôi đã rơi nước mắt, đã xúc cảm
dạt dào khi thấy những người cụ già dẫn đầu đoàn người xuống đường biểu
tình chống giặc và khi nghe những bạn
trẻ khảng giọng hô vang những khẩu hiệu yêu nước, đả đảo giặc bành trướng Bá
quyền Bắc kinh. Chắc chắc bầy thú kia cũng có nghe có thấy những hình ảnh này
những lời hô vang này… nhưng bởi là thú, nên chúng hoàn toàn vô cảm trước sự
yêu ghét, trước sự phẫn nộ của người dân. Bởi loài cầm thú làm gì có được lương
tri, nên chúng đã bạo hành với những người yêu nước.
Và cuối cùng, tôi đã nhận ra một điều nữa: Muốn chống Tàu cộng
thì trước tiên, phải diệt trừ Việt cộng,
bởi một topos lẽ thường mà ai cũng nhận ra là ngày nào cộng sản còn nắm quyền
cai trị đất nước, ngày nào bầy thú hoang từ rừng rú trở về đó còn đè đầu cưỡi
cổ dân tộc Việt Nam, thì đất nước còn điêu linh, dân tộc còn đói nghèo tăm tối
và giang sơn Đại Việt còn nguy cơ bị dâng bán hoàn toàn cho Hán tặc. Và khi nào
chế độ cộng sản vẫn chưa bị giải thể, thì triệu triệu người Việt Nam vẫn còn
phải lận đận suốt đời khóc nước thương dân.
Ngày 09 tháng 12 năm 2012
Nguyễn Thu Trâm
No comments:
Post a Comment