Posted by basamvietnam
on 27/12/2012
Đôi lời: Về vụ việc quá tệ
hại này, hôm qua, chúng tôi nhận được một bài bình luận của tác giả Nguyễn
Thu Trâm. Nhưng xét thấy nội dung bài có phần gay gắt quá, lại dựa vào và
tầm chương trích cú quá nhiều thứ luân lý Nho giáo cổ lỗ và các nhân vật trong
sử Tàu, nên chỉ xin điểm trong phần bản tin, khi bài được đăng ở một trang
khác.
Rồi sáng nay, chúng tôi nhận được tiếp một bài của Nhạc
sĩ Tuấn Khanh, về cùng chủ đề, với mấy lời trao đổi riêng với chúng tôi,
băn khoăn không biết có thể đăng ở đây khi nó là “một đề tài rất nhỏ”, giữa
lúc bao nhiêu sự việc to tát, quốc gia đại sự nóng hổi đang được bàn luận sôi
nổi.
Cũng sáng nay, phát hiện và điểm một bài nhan đề “Học sinh lớp 2 dọa tự tử vì không được gọi phát biểu“.
Không phải là chuyện nhỏ nữa rồi! Không chỉ loanh quanh
“kỹ năng sống” của riêng con trẻ, hay phương pháp sư phạm và trình độ nhận thức
pháp luật của giáo viên, mà là một vấn đề lớn lao hơn rất nhiều.
Đó là một sự méo mó tới quái dị trong nhận thức về quyền
con người, từ hệ thống Giáo dục, cho tới những ngành liên quan, như ở đây là
Công an và nhiều nơi khác.
Ngược thời gian và lên “trên” nữa, mới đây thôi, Ngày
Nhân quyền Quốc tế của Liên hiệp quốc 10-12-2012, báo chí VN gần như hoàn toàn im tiếng, trong khi VN từng
tham gia ký tên vào Công ước Nhân quyền của LHQ, lại đang tranh ghế
vào Hội đồng Nhân quyền của LHQ nữa.
Rõ ràng có cả một làn sóng ngược, rộng khắp, quyền lực
ghê gớm, mà không được tuyên bố thành lời, bằng văn bản, đang chống lại những
gì giúp cho người dân Việt Nam, từ trẻ thơ cho tới người đã chết, được phát huy
quyền con người căn bản của mình đã được ghi trong Tuyên ngôn Độc lập nước
VNDCCH và Hiến pháp, Công ước quốc tế. Đương nhiên, từ quyền căn bản bị kìm
hãm, thì Dân trí, Dân khí cũng bị ức chế, tù hãm.
Xin được đăng cả hai bài viết nói trên.
----------------------
Thư ngỏ cho bộ trưởng GD-ĐT Phạm Vũ Luận:
Từ nỗi nhục của trường Trung Lập Thượng
Tuấn Khanh
Câu chuyện xảy ra ở trường tiểu học Trung
Lập Thượng, huyện Củ Chi, TP. HCM, vào ngày 26 tháng 12 này, có thể nói là lại
gây thêm một nỗi nhục của ngành giáo dục Việt Nam, là chỉ dấu của những bất an
mà xã hội Việt Nam đang và sẽ chịu đựng.
Chuyện được tóm tắt rằng bà Ngô Thị Mai,
hiệu trưởng trường tiểu học Trung Lập Thượng, Củ Chi, TPHCM, vì nghi ngờ một
học sinh nữ lớp 2 ăn cắp của giáo viên Th. hơn một triệu đồng, nên đã đồng ý
giao cho công an hỏi cung. Thậm chí anh trai của bé T. đang học cùng trường
cũng bị giao nộp cho công an dẫn đi. Vì quá sợ hãi, bé T. đã nhận là đã ăn cắp
và bộc lộ dấu hiệu hoảng sợ đến mức tâm thần khi trả lời bất nhất. Thế nhưng
đến chiều hôm đó, cô Th. nhận ra rằng tiền mình vẫn còn nguyên trong giỏ.
Trong câu chuyện này, dù đã được cấp trên
là Phòng GD-ĐT huyện Củ Chi yêu cầu nhà trường xin lỗi học sinh, nhưng rốt cuộc
vẫn gây nhiều tai tiếng, buộc phụ huynh và dư luận nhìn thấy nơi đó một ví dụ
buồn và nhục cho ngành giáo dục, cũng như với các nơi có liên quan.
Hãy quay trở lại thời gian vào năm 2007,
nơi đã từng xảy ra sự kiện kinh hoàng, và có thể tạm gọi là đầu tiên của ngành
giáo dục, đó là chuyện bé Huỳnh Thị Ngọc
Trâm, học lớp 5, trường tiểu học An Hiệp 2, tỉnh Đồng Tháp, vì làm mất tiền
quỹ của lớp là 47.800 đồng đã bị chính các thầy giáo của mình đưa đến công an
xã đển khảo cung. Sau đó vì bị sốc do oan ức và hoảng sợ, bé Trâm đã mất khả
năng nói.
Cho
đến nay, những chuyện lạ lùng và man rợ như vậy không mất dần đi, mà lại cứ
tăng thêm, quen dần như một phương thức hành xử chung trong xã hội Việt Nam, nơi được tờ báo ngớ ngẩn nào đó đặt tên rằng một trong
những xứ sở hạnh phúc nhất hành tinh. Hãy dành chút thời gian, tự mình làm một
cuộc điều tra trên internet, bất cứ ai cũng sẽ nhìn thấy vấn nạn này đang có
một biểu đồ tăng trưởng không kém chỉ số lạm phát.
Việc một nhà trường không thể giải quyết
những vấn đề của mình bằng nghiệp vụ học đường và lương tâm, đã là một nỗi
nhục. Việc luôn sử dụng đến công an như một hình thức đe doạ, trấn áp cho thấy
tư duy những người có học và được giao cho việc dạy dỗ, đang đánh giá rằng
xã hội Việt Nam là một xã hội công an trị.
Việc các nhà giáo luôn chọn cách giao nộp
học sinh mình cho công an, mà không hề có thầy cô nào đi kèm hoặc người giám
hộ, lại cho thấy nhà trường hiện hoặc rất dốt nát, hoặc tuỳ tiện trong việc
quyết định số phận con người. Và việc ngành công an ở nhiều nơi luôn nhận lãnh
trách nhiệm tra khảo trẻ em mà không hề có người đại diện giám hộ trung gian,
hoặc tự tiện dẫn đi và giam giữ, tra khảo, ép cung… cũng cho thấy các công an
viên liên quan đang hoặc quá ngu dốt về luật pháp hoặc quá kiêu ngạo về quyền
lực của mình trong xã hội, bất chấp mọi hiến định về quyền con người và trẻ em.
Biết
phải nói sao đây, khi không ít những người đã phạm những sai lầm như vậy trước
nay, phần lớn là đảng viên. Những
thành phần được coi là ưu tú, được chọn lựa, đặt để trong các vị trí chỉ huy,
lãnh đạo.
Trong mọi lời bàn của người dân, rằng ngành
giáo dục suy đồi, cũng như xã hội suy đồi. Chúng ta đang có những sự thật là
chứng cứ.
Hãy thử nghĩ mình là cha, hoặc là mẹ của
những đứa bé đó, ai ai cũng có thể cảm nhận được sự bàng hoàng về cuộc sống.
Là một người quan sát, và nhìn thấy những
điều tồi tệ diễn ra mà không được giải quyết tận cội nguồn sự việc, tôi kêu gọi
Bộ trưởng GD-ĐT Phạm Vũ Luận phải có những động thái mạnh mẽ để chấm dứt tình
trạng như đã trình bày, trong ý thức và hành động của ngành giáo dục.
Trường học, là nơi liên thông để phát triển
trí tuệ và nhân cách người Việt, chứ không thể là nơi liên thông đến đồn công
an hoặc phòng khảo cung.
Trẻ em là tương lai, nếu chúng ta không tôn
trọng hiện tại, tương lai sẽ nghiền nát chúng ta. Điều này có thể là sáo rỗng
và vô nghĩa, nếu Việt Nam không còn cần một tương lai, hoặc chúng ta sẽ không
có tương lai.
Việc chuyển trẻ em từ nhà trường sang phòng
điều tra của công an mà bất cần ý kiến của phụ huynh hay người giám hộ, không
quan tâm những quyền đã được định trong luật pháp, không thể được coi là một
cách làm bình thường trong xã hội. Ngành giáo dục nếu thản nhiên tồn tại với
thông lệ đó, thì đó là một ngành giáo dục nhục nhã.
Tôi tin là nếu dành chút thời gian cho
lương tâm, bất kỳ ai cũng thấy rằng ngành giáo dục phối hợp với công an trị là
một thảm hoạ của đất nước. Tất cả các bậc cha mẹ sẽ không còn niềm tin vào xã
hội và nhà trường. Một nước Việt sẽ bất an với cách hành xử được nhân danh hệ
thống giáo dục như vậy.
Tuấn Khanh
—————-
NGHI MẤT TIỀN, NHÀ TRƯỜNG GIAO HỌC SINH LỚP
2 CHO CÔNG AN THẨM CUNG: NỀN GIÁO DỤC XHCN QUÁ KHỐN NẠN
Nguyễn Thu Trâm
“Chuyện đau lòng đã xảy ra tại Trường Tiểu
học Trung Lập Thượng, Củ Chi, nơi mà vào ngày 28 tháng 10 vừa qua một nữ sinh
lớp 9 đã tự tử vì sơ suất để mất tiền quỹ lớp. Lần này, một cô giáo nghi ngờ
một học sinh lớp 2 lấy của mình hơn 1 triệu đồng và nhà trường đã mời công an
xã đến trường hỏi cung rồi sau đó đưa em học sinh này về trụ sở để tiếp tục
điều tra xét hỏi. Đến chiều em học sinh này mới được thả sau khi cô giáo phát
hiện tiền vẫn còn trong giỏ của mình!
Theo lời bà Hiệu trưởng Trường Tiểu học
Trung Lập Thượng, Củ Chi, TPHCM, Ngô Thị Mai, sự việc có thể tóm tắt như sau:
Sau giờ sinh hoạt dưới cờ vào buổi sáng 26-11, cô Thúy – giáo viên khối lớp 2
Trường Tiểu học Trung Lập Thượng phát hiện số tiền hơn 1 triệu đồng đã không còn
trong giỏ của mình.
Một học sinh trong lớp mách: “Hồi nãy con
thấy bạn T. (học sinh lớp 2/3) lục giỏ của cô”. Thế là cô Th. chạy sang lớp
2/3. Mới đầu cô Th. và giáo viên chủ nhiệm lớp 2/3 tra hỏi nhưng T. không nhận.
Tiếp theo, cô Thúy đã dẫn học sinh này
xuống sảnh phía trước văn phòng trường, đối diện với cổng chính của trường, tại
đây có thêm thầy tổng phụ trách Đội và một giáo viên khác xúm lại cùng hỏi T.
về việc lấy tiền. Lúc này cô bé gật đầu xác nhận và khai giấu ở nhà vệ sinh
trên lầu 2.
Nhóm giáo viên cùng bé T. lên lầu 2: không
thấy gì cả. Lại tra hỏi. Bé T. nói giấu ở đám cỏ sau hè. Tìm nát đám cỏ vẫn
không thấy gì. Bà Mai kể: “Bữa đó tôi hỏi “con có lấy không, có thì trả cô đi
con”. Mọi người kiếm đổ mồ hôi hột mà không thấy.
Lúc đó, có giáo viên lên báo với tôi cách
đó khoảng một tuần, T. quá giang xe của bà bán vé số và móc của bà ấy 1,2 triệu
đồng, sự vụ này công an có vào cuộc và sau đó tiền đã trả lại cho người bị mất.
Tôi nghĩ sự việc này lớn quá rồi, tưởng 5.000, 10.000 đồng thì rầy thôi chứ đây
là sự việc lớn, để như vậy đâu có được. Thế nên khi thầy Đ. – tổng phụ trách
Đội kiêm công tác tư vấn học đường – đề nghị báo công an, tôi “ừ” và nghĩ “ừ”
là để dọa học sinh mà thôi” – bà Mai cho biết.
Khi hai công an xã Trung Lập Thượng đến
trường và tiến hành hỏi cung, T. khai gửi tiền cho một người bạn đang học lớp
4. Nhóm người này kéo lên phòng học của lớp 4 nhưng không có học sinh nào nhận
đã cầm tiền của T.. T. lại khai để ở nhà vệ sinh, đám cỏ, sọt rác… Lúc này mặc
dù đang trong giờ học nhưng Th. – anh trai của T., hiện học lớp 5 cùng trường –
cũng được gọi xuống để động viên em gái trả lại tiền nhưng vẫn không có kết
quả.
Cuối cùng, T. bị giải về trụ sở công an xã
để tiếp tục điều tra xét hỏi. Theo lời ông Phạm Thanh Tâm – Phó trưởng Công an
xã Trung Lập Thượng, người trực tiếp thẩm vấn T.: “T. khai có lấy 1,9 triệu
đồng của cô giáo, cột vào tờ giấy và bỏ ở hàng rào nhà trường. Tôi cho người
chở bé T. về lại trường nhưng tìm ở hàng rào rất lâu không thấy gì. Rồi T. lại
nói đưa cho mẹ hết rồi. Qua xác minh được biết mẹ T. không sinh sống tại địa
phương. Sau đó, công an xã đành đưa T. cùng anh trai mình về trụ sở”. Hai học sinh tiểu học bị giữ ở
xã suốt buổi trưa để phục vụ việc điều tra của công an.
Trao đổi với chúng tôi, bà Mai cho biết
thêm: “Hoàn cảnh em T. rất đáng thương, ba mẹ ly hôn, hai anh em T. phải ở với
bà ngoại đã hơn 60 tuổi. Gia cảnh của em rất khó khăn. T. sinh năm 2001 mà năm
nay mới học lớp 2, sức học cũng chậm lắm”.
T. là một cô bé rất ít nói. Đôi mắt luôn mở
to nhưng thường xuyên nhìn xuống. Hầu hết các câu hỏi của chúng tôi đều do anh
trai T. và bà ngoại T. trả lời thay. Thỉnh thoảng T. mới gật đầu hoặc lắc đầu
kèm theo câu trả lời rất nhỏ: “Dạ, có” hoặc “Dạ, không”. Khi chúng tôi hỏi: “Ở
trường, hai bạn thích thầy cô nào nhất?”, cả hai anh em T. đều cúi đầu lặng im.
… Buổi trưa một ngày giữa tháng 12, hai anh
em T. về nhà. Căn nhà của ba bà cháu T. trống trước trống sau, không có gì đáng
giá ngoài chiếc xe đạp đã cũ mà theo bà P.T.T. – bà ngoại của T.: “Bị hư lâu
rồi mà không có tiền sửa nên hai anh em nó đi xe buýt miễn phí đi học.
Ba mẹ nó ly dị rồi bỏ hai đứa cho tôi từ
hồi con T. mới hơn 1 tuổi. Hằng ngày tôi đan liếp cũng được vài chục ngàn đồng
đắp đổi cơm, cháo cho ba bà cháu. Bữa hai anh em nó bị đưa lên trụ sở công an
từ sáng đến chiều, tôi đi mua trúc nên không biết. Buổi chiều về nhà thì… hai
đứa đã được cho về rồi”.
Đó là tóm tắt câu chuyện vừa được đăng tải
trên báo trong nước hôm nay, nhưng việc mất tiền ở học đường dẫn tới việc giao
học sinh tiểu học cho công an điều tra xét hỏi thì đây không phải là lần đầu:
Một sự việc nghiêm trọng hơn từng xãy ra ở một tỉnh Miền Tây tại trường tiểu
học An Hiệp 2 xã An Hiệp, huyện Châu Thành, Đồng Tháp, thầy chủ nhiệm đã giao
một học sinh lớp 5, mới 10 tuổi giữ quỹ lớp trong cặp táp của em. Ngày 14 tháng
3 năm 2007, trong giờ ra chơi em giữ quỹ lớp bị mất 47.800 đồng trong cặp, và
tố cáo em Huỳnh Thị Ngọc Trâm, 10 tuổi, bạn cùng lớp lấy cắp. Lẽ ra, thầy chủ
nhiệm gặp riêng em Trâm động viên, nếu em lỡ lấy thì trả lại, thầy hứa không
phạt và không cho cả lớp biết. Đằng này, thầy báo với thầy hiệu trưởng. Chuyện
nhỏ xé ra to, thầy hiệu trưởng sai thầy tổng phụ trách Đội áp giải em Ngọc Trâm
bằng xe máy đến Công an xã An Hiệp, đưa vào phòng riêng lấy lời khai, viết bản
tường trình, mà không mời cha mẹ em đến giám hộ.
Kết quả, em Ngọc Trâm sau đó đã rơi vào
tình trạng hoảng loạn tâm thần, không thể đến trường được nữa.
Và
tất nhiên, nếu viết ra tất cả những vụ việc thầy giáo gạ tình, mua trinh nữ
sinh, môi giới cho nữ sinh bán dâm hay thầy giáo cưỡng hiếp nữ sinh tiểu học
vừa mới lên 9 lên mười, thì có lẽ phải viết thành cả một pho sách mới có thể
đầy đủ hết được. Và cũng chẳng cần phải như vậy người ta
cũng đã thấy quá rõ cái khốn nạn của nền giáo dục XHCN, cái khốn nạn của chính
sách trăm năm trồng người của đảng cộng sản Việt Nam, bởi chính tên Hồ Chí
Minh, kẻ đã nặn ra chế độ cộng sản Việt Nam cũng từng là một kẻ vô giáo dục
nhưng lại vô cùng dâm dục thì làm sao những kẻ nhân danh là những nhà giáo dục,
những nhà mô phạm, lại không trồng người theo kiểu cách quá khốn nạn như thế!
Trở lại câu chuyện được đăng tải trên báo
lề phải hôm nay để thử xem xét những thầy giáo, cô giáo trong hai vụ việc kể
trên có xứng đáng là những kỹ sư tâm hồn, những nhà giáo dục thông qua dạy chữ
để dạy người hay chỉ là những kẻ đang làm băng hoại tâm hồn trẻ thơ? Những kẻ
thông qua dạy chữ để dầu độc, để lưu manh hóa những mầm non của đất nước?
Một trong những nét văn hóa đẹp của loài
người là truyền thống tôn sư trọng đạo. Ở bất cứ nơi đâu trên thế gian này,
người thầy giáo cũng đều được xem là gương vàng thước ngọc. Trong luân lý của
Nho Giáo, với đạo Tam Cương là 3 giềng mối, 3 sự liên hệ chính yếu trong xã hội
quân chủ thời phong kiến, 3 đạo lý, 3 bổn phận 3 trách nhiệm , đó là quân thần
cương, sư đệ cương và phụ tử cương. Quân thần cương là đạo vua tôi, làm vua có
bổn phận trị nước, làm tôi có bổn phận phải trung với vua. Sư đệ cương là bổn
phận thầy trò, thầy phải dạy học trò cho nên người, học trò phải tôn kính thầy.
Phụ tử cương là đạo cha con, cha có bổn phận phải nuôi dưỡng con, dạy bảo con,
con có bổn phận phải có hiếu với cha mẹ. Nhưng khốn thay cho đất nước cho dân
tộc Việt Nam dưới chế độ cộng sản hiện nay, những “ông vua” thì chỉ biết bán
nước để vinh thân chứ đâu biết gì việc trị nước an dân, thì làm sao thần dân
lại trung với những tên hôn quân bạo chúa đó được? Thầy thì chỉ biết bòn rút
của trò, chỉ biết gạ tình trò, chỉ biết mua trinh trò và chỉ biết cưỡng dâm trò
thì làm sao mà trò lại có thể tôn kính thầy cho được? Đó là hai trong số những
nguyên do chính yếu khiến cho xã hội Việt Nam loạn lạc đến không còn có thể nào
loạn lạc thêm được nữa! Con thảm sát cha mẹ, cha giết con, vợ đốt chồng, tình
nhân giết hại lẫn nhau, ngoài xã hội trôm cướp như rươi, giết người cướp của
xãy ra nhan nhãn giữa thanh thiên bạch nhật mà thường khi là để cướp chỉ một
chiếc xe máy hay những món tài sản chỉ có giá vài trăm ngàn đồng, tức là chỉ
tương đương với vài ngày công lao động. Bởi đâu? Do ai mà xã hội Việt Nam lại
loạn ly đến vậy? Bởi đâu, do ai mà con người Việt Nam lại suy đồi đạo đức đến
vậy?
Xin được nhắc lại câu chuyện Nồi Cơm Của
Khổng Tử, để các thầy cô giáo Việt Nam XHCN cùng suy gẫm:
Một lần Khổng Tử dẫn học trò đi du thuyết
từ Lỗ sang Tề. Trong đám học trò đi với Khổng Tử có Nhan Hồi và Tử Lộ là hai
học trò yêu của Khổng Tử.
Trong thời Đông Chu, chiến tranh liên miên,
các nước chư hầu loạn lạc, dân chúng phiêu bạt điêu linh, lầm than đói khổ…
Thầy trò Khổng Tử cũng lâm vào cảnh rau cháo cầm hơi và cũng có nhiều ngày phải
nhịn đói, nhịn khát. Tuy vậy, không một ai kêu than, thoái chí; tất cả đều
quyết tâm theo thầy đến cùng.
May mắn thay, ngày đầu tiên đến đất Tề, có
một nhà hào phú từ lâu đã nghe danh Khổng Tử, nên đem biếu thầy trò một ít gạo…
Khổng Tử liền phân công Tử Lộ dẫn các môn sinh vào rừng kiếm rau, còn Nhan Hồi
thì đảm nhận việc thổi cơm.
Tại sao Khổng Tử lại giao cho Nhan Hồi –
một đệ tử đạo cao đức trọng mà Khổng Tử đã đặt nhiều kỳ vọng nhất – phần việc
nấu cơm? Bởi lẽ, trong hoàn cảnh đói kém, phân công cho Nhan Hồi việc bếp núc
là hợp lý nhất.
Sau khi Tử Lộ dẫn các môn sinh vào rừng
kiếm rau, Nhan Hồi thổi cơm ở nhà bếp, Khổng Tử nằm đọc sách ở nhà trên, đối
diện với nhà bếp, cách một cái sân nhỏ.
Đang đọc sách bỗng nghe một tiếng “cộp” từ
nhà bếp vọng lên, Khổng Tử ngừng đọc, liếc mắt nhìn xuống … thấy Nhan Hồi từ từ
mở vung, lấy đũa xới cơm cho vào tay và nắm lại từng nắm nhỏ … Xong, Nhan Hồi
đậy vung lại, liếc mắt nhìn chung quanh … rồi từ từ đưa cơm lên miệng…
Hành động của Nhan Hồi không lọt qua đôi
mắt của vị thầy tôn kính. Khổng Tử thở dài… ngửa mặt lên trời mà than rằng:
“Chao ôi! Học trò nhất của ta mà lại đi ăn vụng thầy, vụng bạn, đốn mạt như thế
này ư? Chao ôi! Bao nhiêu kỳ vọng ta đặt vào nó thế là tan thành mây khói!”
Sau đó, Tử Lộ cùng các môn sinh khác mang
rau về… Nhan Hồi lại luộc rau…
Khổng Tử vẫn nằm im đau khổ…
Một lát sau rau chín. Nhan Hồi và Tử Lộ dọn
cơm lên nhà trên; tất cả các môn sinh chắp tay mời Khổng Tử xơi cơm.
Khổng Tử ngồi dậy và nói rằng: “Các con ơi!
Chúng ta đi từ đất Lỗ sang Tề đường xa vạn dặm, thầy rất mừng vì trong hoàn
cảnh loạn lạc, dãi nắng dầm mưa, đói khổ như thế này mà các con vẫn giữ được
tấm lòng trong sạch, các con vẫn yêu thương đùm bọc nhau, các con vẫn một dạ
theo thầy, trải qua bao nhiêu chặng đường đói cơm, khát nước…
Hôm nay, ngày đầu tiên đến đất Tề, may mắn
làm sao thầy trò ta lại có được bữa cơm. Bữa com đầu tiên trên đất Tề làm thầy
chạnh lòng nhớ đến quê hương nước Lỗ. Thầy nhớ đến cha mẹ thầy … cho nên thầy
muốn xới một bát cơm để cúng cha mẹ thầy, các con bảo có nên chăng?
Trừ Nhan Hồi đứng im, còn các môn sinh đều
chắp tay thưa: “Dạ thưa thầy, nên ạ!”
Khổng Tử lại nói: “Nhưng không biết nồi cơm
này có sạch hay không?”
Tất cả học trò không rõ ý Khổng Tử muốn nói
gì nên ngơ ngác nhìn nhau. Lúc bấy giờ Nhan Hồi liền chắp tay thưa: “Dạ thưa
thầy, nồi cơm này không được sạch.”
Khổng Tử hỏi: “Tại sao?”
Nhan Hồi thưa: “Khi cơm chín con mở vung ra
xem thử cơm đã chín đều chưa, chẳng may một cơn gió tràn vào, bồ hóng và bụi
trên nhà rơi xuống làm bẩn cả nồi cơm. Con đã nhanh tay đậy vung lại nhưng
không kịp. Sau đó con liền xới lớp cơm bẩn ra, định vứt đi, nhưng lại nghĩ: cơm
thì ít, anh em lại đông, nếu bỏ lớp cơm bẩn này thì vô hình trung làm mất một
phần ăn, anh em hẳn phải ăn ít lại. Vì thế cho nên con đã mạn phép thầy và tất
cả anh em, ăn trước phần cơm bẩn ấy, còn phần cơm sạch để dâng thầy và tất cả
anh em…
Thưa thầy, như vậy là hôm nay con đã ăn cơm
rồi… bây giờ, con xin phép không ăn cơm nữa, con chỉ ăn phần rau. Và… thưa
thầy, nồi cơm đã ăn trước thì không nên cúng nữa ạ!
Nghe Nhan Hồi nói xong, Khổng Tử ngửa mặt
lên trời mà than rằng: “Chao ôi! Thế ra trên đời này có những việc chính mắt
mình trông thấy rành rành mà vẫn không hiểu được đúng sự thật! Chao ôi! Suýt tí
nữa là Khổng Tử này trở thành kẻ hồ đồ!”
Một vị thánh nhân như Khổng Tử mà suýt tí
nữa trở thành kẻ hồ đồ, bởi “có những việc chính mắt mình trông thấy rành rành
mà vẫn không hiểu được đúng sự thật” Ấy vậy, sao sự việc “cô giáo mất tiền” ở
trường tiểu học Trung Lập Thượng, Củ Chi, rõ ràng là cả cô hiệu trưởng Ngô Thị
Mai cũng như tất cả giáo viên trong trường chưa ai từng mắt thấy cháu T lấy cắp
tiền mà đã hành xử vô cùng hồ đồ, thô bạo và vô giáo dục với cháu T đến vậy.
Mang cả công an, cả bạo lực cách mạng để đe dọa, để khủng bố một học sinh lớp 2
có phải là một nguyên tắc giáo dục không? Hay đó là chính sách trông người của
đảng và nhà nước?
“Vi nhân nan”: Vâng, làm người khó lắm, nên
dạy con người ta làm người lại càng khó. Khi các thầy giáo chưa có đủ nhân
cách, chưa có đủ phẩm chất của một con người thì sao lại có thể đi dạy người
khác làm người được?
Còn nhớ, sau ngày 30 tháng Tư năm 1975,
hàng chục ngàn giáo chức ở miền Nam đã rời bục giảng, chấp nhận mưu sinh bằng
những công việc nhọc nhằn nơi ruộng rẫy, bởi nhân cách của họ, bởi lòng tự
trọng của họ không cho phép họ vì bát cơm manh áo mà phải uốn lưỡi cú diều, dạy
cho thể hệ trẻ những điều dối trá, bịp bợm theo chủ trương đường lối của đảng
và nhà nước CSVN. Các thầy cô giáo của 37 năm nay có còn biết thế nào là liêm
sỷ, có lòng tự trọng, nhân cách và phẩm giá như những thầy cô giáo từng được
đạo tạo trong nền giáo dục nhân bản và khai phóng của Việt Nam Cộng Hòa hay
không nhỉ? Nhân loại đã đúc kết được một kinh nghiệm quý báu là “LƯƠNG SƯ HƯNG
QUỐC” thế nhưng các thầy cô giáo của Việt Nam trong chế độ cộng sản lại quá bất
lương như thế này làm sao mà Việt Nam không đứng bên bờ vực vong quốc được?
Khốn nạn thay!
Ngày 25 tháng 12 năm 2012
Nguyễn Thu Trâm
–
Tham khảo:
– Phải xin lỗi trẻ con thôi! (PLTP). –Kiểm điểm công an xã hỏi cung trẻ lớp 2 (PLTP).
- Thờ ơ là tội lỗi! (DT).
- Học sinh lớp 2 dọa tự tử vì không được gọi phát biểu
(Infonet).
No comments:
Post a Comment