Wednesday, 12 December 2012

9/12/2012 : NGÀY OANH LIỆT CỦA NGƯỜI YÊU NƯỚC THỦ ĐÔ (Nguyễn Tường Thụy)




12/12/2012

Ngày 9/12/2012 sẽ mãi mãi đi vào lịch sử như một sự kiện oanh liệt của những người yêu nước Sài Gòn – Hà Nội. Cuôc biểu tình tuy bị dập tắt nhanh chóng nhưng đã nổ ra, đầy mưu trí, dũng cảm. Họ bị bắt, bị đánh, bị giam giữ khi cất lên những tiếng hô phản đối nhà cầm quyền Trung Cộng gây hấn ở Biển Đông, khẳng định Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam. Trong sự kiện này, nhà cầm quyền đã đi thêm một bước vô cùng nguy hiểm trong việc chà đạp lên luật pháp: đàn áp, bắt bớ, đánh đập, khám xét người bị bắt một cách hết sức trắng trợn, thô bạo và hung dữ, không có một cơ sở pháp luật nào.
Ở Việt Nam, cũng giống như các nước khác là có hiến pháp, có pháp luật, tuy còn nhiều điều bất cập. Thế nhưng, ngành công an, đươc coi là bảo vệ pháp luật lại chà đạp lên pháp luật một cách ngang nhiên nhất. Điều đó có nghĩa là, có những lực lượng đứng trên luật pháp. Khác với luật pháp được thể hiện bằng lời văn, chúng hành xử theo ý muốn cá nhân hoặc nhóm lợi ích, bằng chỉ thị miệng chứ không bao giờ bằng văn bản.
Có một điều chắc chắn là họ đã nhầm lẫn. Nhiều khi cuống lên, cách xử lý vốn đã ngu dốt, lại càng ngu dốt hơn. Những thập niên cuối của thế kỷ 19 và sang đầu thế kỷ 21 đã khác rất nhiều so với trước đó. Dù còn đau khắp mình, tôi cố gắng gượng dậy để ghi lại những gì còn nhớ được trong cái ngày gọi là oanh liệt, căm phẫn, hèn hạ, nhục nhã … tùy theo từng đối tượng, tùy theo họ sắp xếp mình vào loại nào.

1. Cuộc biểu tình bị dập tắt nhanh chóng
Chuyện canh nhà và chuyện “mặt trận” đến vận động là những việc đã trở thành bình thường mỗi khi có lời kêu gọi biểu tình. Chỉ khác là lần này đoàn đến vận động tôi chỉ có mỗi một ông phó xóm và một ông phó cựu chiến binh xã chứ không đông đảo như những lần trước. Có lẽ họ đã chán. Tôi chỉ nói: Tôi biết các anh đến nhà tôi cho xong việc trên giao chứ các anh chẳng hy vọng vận động được tôi.
Xuống xe bus mới hơn 8 giờ, tôi lang thang đến Vườn hoa Lý Thái Tổ khá sớm. Nhìn quanh chỉ thấy bác Lê Hùng. Bác nói vừa ở Nhà hát lớn đến, ở đấy không thấy ai. Bác Lê Hùng đang có một cậu bám sát, bác giới thiệu với tôi đây là anh công an khu vực.
Vườn hoa Lý Thái Tổ đang có màn thể dục thể thao nào đó, thấy đám thanh niên đang nhảy nhót theo lời hô, âm thanh được phóng hết công suất nhức óc.
Tôi bảo bác Hùng quay lại Nhà Hát lớn. Chúng tôi đứng ở vỉa hè góc ngã tư Ngô Quyền – Tràng Tiền phía Bờ Hồ. Trước thềm Nhà Hát Lớn lại thêm cảnh ca nhạc ầm ỹ. Lướt qua, thấy một vài tốp biểu tình lẻ tẻ. Tôi đã gặp được những người quen biết hoặc quen mặt. Công an chìm nổi rất nhiều. Một chiếc xe cảnh sát bắc loa yêu cầu chúng tôi giải tán. Một tay công an vác loa chĩa vào mặt mấy người bắt đi chỗ khác. Chúng tôi, người đi đi lại lại, người đứng yên, người cãi cự lại công an và an ninh.
Tình hình căng thẳng ngay từ khi chưa nổ ra biểu tinh. Linh cảm cho thấy cuộc biểu tình sẽ bị dập tắt.
Đám biểu tình đông dần. Đúng 9 giờ, đoàn người đột ngột đông hẳn lên, các băng rôn, biểu ngữ đồng loạt tung ra. Đoàn người lập tức di chuyển về phía Hàng Khay, những tiếng hô “Đả đảo Trung Quốc”, “Trường Sa – Hoàng Sa – Việt Nam” vang dậy. Tới ngã tư Hàng Khay – Hàng Bài một đoàn dân oan ém sẵn ào ra nhập đoàn. Mọi người đang hô chuyển sang vỗ tay vang dội. Trong đoàn dân oan, đáng chú ý có một chị chống nạng, đi tập tễnh cầm một băng rôn nhỏ bằng vải. Chị liên tục co vào giang ra, mỗi lần như thế, là một lần hô. Có lúc, chị ngã xuống đường, lập tức mọi người xúm lại đỡ chị dậy. Từ đó có một thanh niên luôn đi bên cạnh dìu chị.
Chúng tôi đi được hết Hàng Khay, vào Tràng Thi. Chúng tôi đi được chừng gần nửa giờ, đến siêu thị Nguyễn Kim thì rất đông quân sắc phục công an có, thường phục có ập vào bắt. Hẳn đây là vị trí chúng chọn sẵn Khi ấy, tôi đang đi trên vỉa hè bên phải bỗng giật mình nghe tiếng: “Bắt người, bắt người”. Nhìn sang trái thấy một chiếc xe bus trờ đến từ lúc nào, quang cảnh vô cùng hỗn độn. Tiếng la hét, tiếng chửi, tiếng đe dọa ầm ỹ. Tôi băng sang hô: “Phản đối bắt người”. Chợt nhớ ra chiếc máy điện thoại của tôi đang để ở túi quần, liền quay lại cất vào chiếc cặp đeo trân người, kéo khóa lại. Xong, lại xông vào giành người của mình ra tiếp tục la phản đối. Một tên nói: “Phản đối thì cũng bắt luôn”. Tôi bảo: “Bắt thì không phải cưỡng bước, để tao tự lên xe (sự “tự giác” này khác hẳn khi bi chúng khiêng đi thẩm vấn ở trại Lộc Hà mà tôi sẽ kể sau). Tôi đến cửa xe thấy chật cứng. Loay hoay mãi không lên được vì chúng đang mải giằng co với người chống lại. Một cháu gái (sau tôi mới biết cháu là sinh viên năm thứ 3) đang bị đẩy lên xe. Cháu nói: “Cháu có làm gì đâu mà các chú bắt”. Tôi bảo cháu: “Đừng sợ chúng nó, cứ lên xe đi cháu ạ”. Đợi chúng đẩy cháu lên rồi, tôi lên theo cháu trông chừng. Gói thuốc vừa bóc, bỏ vào túi áo ngực văng ra. Tôi quay lại định nhặt lên thì nó đã biến mất. Kịch bản lặp lại đúng như hôm 17/7 năm ngoái.
Quang cảnh trên xe vẫn tiếp tục hỗn độn bởi giằng co, xô xát, tiếng chửi bới giữa người bị bắt và cảnh sát, an ninh. Một giọng nói phẫn nộ: “Chúng mày làm tay sai cho Trung Quốc. Sau này nó chiếm được Việt Nam chúng mày đừng hy vọng được nó sử dụng. Không bao giờ Tàu Cộng nó lại sử dụng kẻ phản bội nhân dân, phản bội đất nước mình đâu”.
Chúng tôi kéo cửa kính vẫy chào đồng đội còn lại. Tôi hét to kêu tên nhà văn Thùy Linh: “Hãy thông tin ngay cho toàn thế giới biết nhé”. Thùy Linh mỉm cười, vẫy tay chào.
Lúc ấy là 9 giờ 30 phút. Chúng tôi kiểm quân, đếm được 24 người tất cả.

2. Trại Lộc Hà:
Trại phục hồi nhân phẩm Lộc Hà là địa chỉ quen thuộc của những người biểu tình. Xuống xe, chúng tôi đứng xếp hàng chụp ảnh lưu niệm. Xong chúng lùa chúng tôi vào phòng mà những lần trước chúng tôi đã từng vào. Phòng rộng mênh mông, ước chiều dài tên 20 m, chiều rộng trên 10 mét, treo biển là “Phòng chờ xử lý vi phạm”.
Chúng để chúng tôi nghỉ ngơi uống nước chừng 30 phút rồi kéo đến yêu cầu chúng tôi đi làm việc. Chúng tôi kiên quyết không đi, đấu lý rất căng. Một tay cầm giấy bút gặp từng người hỏi tên. Không ai trả lời.
Chúng quay ra, chắc là bàn bạc. Lúc sau lại kéo đến. Lần này chúng đổi chiến thuật. Khi nãy chỉ người hỏi tên, giờ thì gọi tên tìm người:
- Ai là Nguyễn Văn Phương nhỉ:
Im lặng
- Ai là Hà Huy Sơn nhỉ?
Làm gì có luật sư Hà Huy Sơn ở đây. Từ sáng, tôi cũng chẳng nhìn thấy anh đâu. Chắc là cái tên Hà Huy Sơn đã ám ảnh chúng.
Mọi người cười ồ:
- Về phát lệnh truy nã mà tìm.
Chiến thuật này thất bại. Chúng lại quay ra.
Chúng lại gọi cơm hộp như những lần trước. Thúy Hạnh động viên mọi người ăn để lấy sức chiến đấu. Người thì ăn, người thì không. Xong nghỉ ngơi, nói chuyện, động viên nhau. Tôi dành nhiều thời gian hơn nói chuyện với cháu sinh viên cho cháu an lòng.
1 giờ, đám công an lại kéo đến. Hẳn là chúng xin được chỉ thị của thượng cấp nên lần này cưỡng bức thẳng tay. Mỗi lần cưỡng bức một người, chúng tôi lại xúm lại giằng co. Tiếng la hét, tiếng chửi náo loạn cả phòng.
Nhưng chúng tôi làm sao chống lại được chúng nó khi quân chúng đông hơn chúng tôi, và tất nhiên là cơ bắp chúng có thừa, chỉ thiếu nhân tâm và trí não.
Thế là chúng tôi bị bắt đi từng tốp, từng tốp một.
Nhóm bị bắt có 3 nữ. Sau Dương Thị Xuân và cháu sinh viên đi rồi còn lại mình Hạnh. Thấy có hai đứa nữ công an và thêm mấy đứa nam đi theo để giúp sức. Hạnh đang nói chuyện với tôi và Ngô Nhật Đăng, biết đến lượt mình, thanh thản đứng dậy:
- Thôi em đi đây.
Tôi thấy trong lời chào của Hạnh có cái gì đó vừa lạ lại vừa quen, chợt liên hệ đến đoạn hồi ký “Anh Hoàng Văn Thụ ra pháp trường”. Sự so sánh này tuy khác về mức độ nhưng có một cái gì đó rất giống nhau: thanh thản và tự tin, không chút ân hận về việc mình đã làm.
Sau đó, Hạnh có tâm sự: “Lúc chào các anh em nghĩ đến câu thơ trong bài Sóng Côn Đảo của Anh Ngọc “Các đồng chí ở lại, tôi đi Hàng Dương”. Đấy là câu chào của người tù mỗi khi bị đem đi xử bắn.
Em hay khóc, nhưng không hiểu sao những lúc tranh đấu em thấy mình thật mạnh mẽ, chẳng chút yếu đuối. Trước Đức Phật em không dám nói dối, nếu lúc ấy chúng lôi em đi bắn em cũng không mảy may sợ hãi. Đời người ai cũng chết một lần, được sống bằng ấy năm trên đời là một ân huệ rồi“.
Lần này có hai điều khác so với lần trước. Một là chúng cho xe phá sóng áp sát phòng nhốt chúng tôi nên suốt thời gian trong trại, chúng tôi không liên lạc được với ai. Thông tin trong ra và ngoài vào bị bưng kín. Trong trại, tôi không làm sao biết được sau khi chúng tôi bị bắt thì cuộc biểu tình có tiếp tục được không. Cuộc biểu tình của đồng bào Sài Gòn như thế nào, có nổ ra được không.
Hai là chúng thẩm vấn xong ai thì không cho quay lại phòng chờ mà đuổi thẳng ra ngoài cổng, muốn đi đâu thì đi nên chúng tôi không biết được chúng đã làm gì, với những ai.
Sau khi ra hết, chúng tôi mới biết được là với tất cả, chúng khám xét rất kỹ, bắt lăn tay. Ai chịu lăn tay? Ai ký vào biên bản lấy lời khai? ai ký vào biên bản xử phạt hành chính? Những điều này chưa hỏi từng người được.
Được biết, khi bắt ở Tràng Thi, Nguyễn Văn Dũng và Nguyễn Văn Phương bị đánh. Trương Văn Dũng sau khi làm việc xong, chúng đã thả ra nhưng rồi bắt lại. Hai lần, lần nào anh cũng bị đánh. Trường hợp bị đánh tôi chưa nắm được hết.


(Còn tiếp)

11/12/2012
Nguyễn Tường Thụy.


13/12/2012

3. Đến lượt mình
Tôi nằm trong nhóm bị đưa đi thẩm vấn cuối cùng. Lúc này chỉ còn ba anh em.
Tôi dặn Ngô Nhật Đăng và Nguyễn Việt Hưng:
- Anh sẽ không tự nguyện đi đâu để tỏ thái độ phản đối bắt người phi pháp. Tất nhiên chúng sẽ cưỡng chế. Khi chúng khiêng anh đi, các em hãy nhớ lấy tất cả những hình ảnh ấy, sau này còn kể cho mọi người biết.
Vài phút sau, chừng 5,6 đứa tiến vào, đến trước tôi:
- Mời bác đi làm việc.
Tôi thản nhiên:
- Tôi không có nhu cầu được mời.
Không cần dài dòng, chúng ào đến xốc nách tôi đi. Tôi ngồi thụp xuống. Thêm hai thằng xông vào để trợ giúp đồng bọn.
Ngô Nhật Đăng bảo:
- Bác ấy là thương binh đấy. Nhẹ tay thôi nhá.
Chúng chẳng thèm đếm xỉa đến lời của Đăng. Cứ thế, khi bị áp đi thì tôi co hai chân lên không chịu đi. Tôi bám chặt tay vào cột sắt, tất nhiên chúng gỡ ra được. Có lúc chúng kéo rê tôi đi, hai chân quẹt xuống đất. Tôi chống lại. Cuối cùng thì chúng túm tứ chi tôi khiêng bổng lên. Tôi vừa giãy giụa, vừa hô lớn:
- Đả đảo tay sai Trung Quốc.
- Đả đảo cưỡng bức.
Đoạn đường khiêng tôi đi khá dài. Từ chỗ tôi ngồi ra đến cửa chừng 15 mét, lại khiêng qua một con đường nhỏ, qua một cái sân rồi khiêng lên tầng 2. Lên tầng 2, chúng khiêng sang trái, không đúng chỗ lại khiêng sang phải.
Tôi mắng, đầy phẫn nộ. Đây là lần đầu tiên, tôi sử dụng ngôn ngữ mà tôi không quen dùng:
- Chúng nó trả cho chúng mày được bao nhiêu mà chúng mày đê tiện và hèn hạ như thế này. Trái tim chúng mày là trái tim thú à.
Chúng nhét tôi vào một phòng. Một tên có lẽ là chỉ huy bảo để lại hai người trợ giúp (trợ giúp đứa sẽ thẩm vấn tôi), còn đi ra.
Một thằng nhận ra tôi:
- Ông này vào đây lần thứ hai rồi.
Chúng xúm ngay vào lục soát người và đồ dùng của tôi rất thô bạo. Có lẽ chúng cay cú vì tôi bắt chúng khiêng khá vất vả.
Chúng giật túi tôi đeo trên người mở ra khám. Chúng móc cái áo khoác ra sờ nắn các túi. Dưới chiếc áo là chiếc điện thoại. Chúng tháo ra kiểm tra. Tôi giễu:
- Cái nokia của tao mua có 400 nghìn. Chúng mày tiêu tốn bao nhiêu tiền thuế của dân mà không biết nó không thể chụp ảnh, ghi âm được à?
Một đứa thò tay vào túi ngực móc gói thuốc lá, mở ra, Tôi nói: “Thèm thuốc à, tao cho đấy”. Nó kiểm tra không thấy gì liền ném lên bàn. Một đứa thọc tay vào túi hậu, sấn xổ cởi cúc túi. Tôi bảo: Móc túi hả?. Nó moi tiền ra, chắc không thấy gì nên gí cả xấp tiền vào tay tôi. Tôi cũng chẳng biết gói thuốc lá có bao nhiêu điếu, tiền có bao nhiêu nên không biết được sau khi chúng khám xét có bị mất điếu thuốc hoặc mất tờ bạc nào không.
Đứa thẩm vấn tôi tên là Ngọc (tôi chỉ nhớ được tên). Tôi tỏ thái độ bất hợp tác. Tôi lớn tiếng phản đối việc bắt tôi lên đây và cưỡng bức tôi vào đây.
Nó nói:
- Nhưng cháu có bắt chú đâu. Chú nên giúp cháu hoàn thành nhiệm vụ
Tôi bảo:
- Cậu không bắt tôi nhưng những tên bắt tôi là đồng bọn của cậu. Thế bọn cậu tha hồ làm những điều bậy bạ rồi đưa một người không làm gì chúng tôi ra hỏi, chúng tôi cũng hợp tác được sao.
Thấy tôi căng, cậu ta áp dụng bài quen thuộc:
- Cháu cũng như con, cháu chú. Chú hãy giúp cháu hoàn thành nhiệm vụ.
- Các cậu không ai lạ gì tôi. Tại sao lại phải hỏi thêm làm gì. Cậu không nghe có thằng nhận ra tôi nó bảo tôi vào đây lần này là lần thứ hai sao?
- Nhưng cháu không biết. Lần trước người khác hỏi chú chứ không phải cháu. Cháu chưa biết gì về chú cả.
- Vậy các cậu về lục hồ sơ ra mà tìm. Hoặc là đến đơn vị cũ của tôi hay địa phương khi tôi đi bộ đội mà hỏi. Không phải các cậu cứ bắt bừa tôi vào đây rồi lần nào cũng hỏi tôi về những điều mà không hỏi các cậu cũng biết.
Tôi nghĩ một lát, bảo:
- Thôi được, tôi là ai, tôi cũng muốn nói cho cậu biết, vì những điều về tôi cũng rất đáng tự hào. Không nói thì các cậu bảo giấu giếm. Nhưng tôi không trả lời theo kiểu hỏi cung. Tôi có thể nói chuyện với cậu thôi, biết đâu ra được những điều vượt quá yêu cầu của đấy.
Cậu ta bảo: “Vâng”, rồi úp tờ biên bản lấy lời khai xuống mặt bàn.
Tôi nói vắn tắt, tên, năm sinh, địa chỉ, đi bộ đội từ năm nào, năm nào về hưu. Thế thôi.
Hỏi về vợ con, cha mẹ, tôi nhất định không nói
- Tôi làm gì, tôi chịu trách nhiệm cá nhân. Vợ con, bố mẹ tôi chẳng liên quan gì và chẳng phải chịu trách nhiệm gì đến việc tôi làm cả.
Một đứa con gái ngứa nghề hỏi:
- Bác có là đảng viên không?
- Đảng đoàn như thế nào chúng mày không cần biết. Chỉ biết tao là một công dân Việt Nam là đủ.
Nó đi ra.
Thằng Ngọc hỏi tôi những câu rất vớ vẩn như chú đi bằng gì, đến nơi mấy giờ, chú quen ai, chú hô khẩu hiệu gì. Tôi nói:
- Cậu hỏi những điều ấy để làm gì, có tác dụng gì với các cậu?
Thực ra, tất cả những điều chúng nó hỏi mà tôi có trả lời đầy đủ cũng chẳng có tác dụng gì với chúng nó. Mà tất cả việc tôi làm, các mối quan hệ của tôi, tôi có nói hết cũng chẳng mang lại điều gì cho chúng nó. Chẳng hỏi thì sau đó, tôi cũng kể ra rông rốc trên mạng bằng cả trăm lần những gì tôi cho chúng nó biết.
Tôi chợt nhận ra nó lật tờ biên bản lại và ghi chép từ lúc nào. Tôi nói:
- Tôi nói cho cậu biết, cậu ghi thế nào tùy cậu nhưng tôi không ký vào cái gì đâu đấy.
Số bắt lên trại Lộc Hà hôm nay phần lớn là đã bị bắt nhiều lần, chúng chẳng lạ gì. Nếu có cần hỏi thì hỏi mấy người bị bắt lần đầu còn có thể hiểu được. Tất nhiên, việc bắt người biểu tình vào đây rồi hỏi là việc làm phi pháp vì hoạt động biểu tình hoàn toàn đúng pháp luật.
Ấy vậy mà chúng bày ra đủ trò, nào chụp ảnh, nào lăn tay, nào biên bản. Vô nghĩa hết. Hay là chúng bày ra thế cho thêm phần nghiêm trọng, khủng bố tinh thần chúng tôi. Nếu thế thì chúng quá nhầm.
Thằng Ngọc bảo:
- Chú đã vi phạm nghị định 73 nên phải xử phạt phạt hành chính.
Thằng này không hiểu. Nghị định 73 là hướng dẫn xử lý vi phạm hành chính, vi phạm thế nào thì xử phạt thế nào. Còn như thế nào là vi phạm nó lại nằm ở văn bản khác. Trong trường hợp này mà nó cho là vi phạm là phải dẫn nghị định 38.
Tôi bảo:
- Vi phạm cái gì?
- Nghị định 38 cấm tụ tập biểu tình.
- Ai bảo nghị định 38 cấm tụ tập biểu tình?
Biết nói nhỡ, nó chữa:
- Cấm tụ tập đông người
- Nghị định 38 là văn bản dưới dưới luật. Không thể dùng nghị định của Chính phủ để điều chỉnh Hiến pháp, ở đây là quyền biểu tình của công dân trong điều 69. Tôi hỏi cậu, biểu tình có cần đông người không, có cần giương biểu ngữ không, có cần hô khẩu hiệu không? Thiếu 3 yếu tố ấy sao gọi là biểu tình? Chẳng lẽ khi quốc hội ra luật biểu tình, lại cấm 3 yếu tố ấy.
Nó tóm lấy câu ấy bảo:
- Nhưng chưa có luật biểu tình thì các chú không được biểu tình.
- Tôi hỏi cậu, thế điều 4 Hiến pháp qui định Đảng là lực lượng lãnh đạo xã hội. Vậy Luật về Đảng đâu? Chưa có chứ gì? Chưa có sao ĐCSVN vẫn cứ thực hiện sự lãnh đạo của mình mà không cần chờ luật. Chúng tôi cũng thế, chưa có luật biểu tình thì cứ biểu tình. Khi nào có Luật thì làm theo luật.
Như trên tôi đã nói, tôi chấp nhận nói chuyện chứ không chấp nhận khai báo. Mà đã nói chuyện, tôi có quyền nói, quyền hỏi. Tôi tranh thủ nói cho nó biết, tình hình Biển Đông ra sao, ngư dân ta bị Trung Cộng bắt, bị đánh đập, cướp cá và ngư cụ như thế nào. Các cậu không biết những chuyện đó sao.
Tôi nói, tôi kịch liệt phản đối công an quận Hoàn Kiếm về tất cả những lần bắt bớ, đánh đập người biểu tình trái luật.
Nó bảo:
- Chú đã nói thế, cháu cũng phải tiết lộ là hôm nay lực lượng bắt các chú không phải là công an Hoàn Kiếm mà là bộ phận khác.
- Ừ, thì cứ cho là hôm nay CA Hoàn Kiếm không bắt đi. Nhưng dù bộ phận nào cũng là công an Hà Nội, hoặc là Bộ Công an, tóm lại đều là ngành công an cả. Nhưng những lần trước, có phải là công an Hoàn Kiếm ra quyết định cảnh cáo nhiều người biểu tình không?
Tôi nói đến đây lại sực nhớ đến chuyện của tôi. Tôi bảo:
- Như tôi đây này. Hôm 5/8 bị bắt về trại này. Không có biên bản tại chỗ, mang lên đây hỏi, tôi không ký. Thế mà công an Hoàn Kiếm vẫn lén lút ra quyết định xử vi phạm hành chính bằng hình thức cảnh cáo. Rồi đưa bản phô tô về địa phương. Khi ông cụm trưởng dân cư thập thò cái văn bản ấy ra, dọa đưa tôi ra đấu tố, dọa đưa đi cải tạo, tôi yêu cầu chụp hay phô tô lại thì không cho. Sau đó, thỉnh thoảng tôi gọi điện yêu cầu thì bảo tôi trả lại họ rồi. Làm ăn chính đáng, sao lại thậm thụt, lén lút như thế.
Tất nhiên, những gì tôi tuyên truyền, tôi tố cáo, nó đều tảng lờ vì biết trả lời sao.
Khi chẳng thể hỏi thêm điều gì được ở tôi, có một thằng mang đồ nghề vào để lăn tay (lần trước chúng đưa tôi vào phòng lăn tay ở tầng 1, tôi bỏ đi).
Tôi bảo:
- Tôi nói trước, không lăn tay lăn chân gì đâu đấy.
Lại một thằng vào, dí máy ảnh vào mặt tôi. Tôi xua tay:
- Chúng mày chụp từ sáng đến giờ chưa đủ sao. Ảnh tao lại còn đầy trên mạng. Định làm gì?
- Cháu lấy ảnh viết báo.
- Viết thế nào mặc chúng mày. Mày không dừng thì tao cũng không làm việc nữa.
Nó bỏ đi.
Thằng Ngọc cố thuyết phục tôi ký biên bản:
- Nếu chú không ký biên bản xử phạt vi phạm hành chính thì ký vào biên bản làm việc vậy. Chú nên giúp cháu hoàn thành nhiệm vụ.
Tôi nói:
- Nếu việc riêng của cậu, tôi có thể giúp. Nhưng lúc này, cậu làm việc cho công an nên tôi không thể giúp được.
Nó vồ lấy:
- Vâng, cháu là công an, đại diện cho pháp luật làm việc với chú thì chú phải chấp hành …
- Bất kể ai, đại diện cho cái gì, tôi chỉ chấp hành cái đúng. Các cậu sai, sao tôi phải chấp hành.
Tay có vẻ là sếp vào:
- Sắp xong chưa?
- Sắp xong rồi ạ, có điều là chú ấy không ký biên bản, không chịu lăn tay.
- Thôi được, không ký thì sẽ có người ký làm chứng.
Chẳng biết đứa nào làm chứng và làm chứng cái gì. Toàn chúng bày trò ra cả.
Tôi nhắc:
- Như tôi đã nói từ đâu là khi tôi đã hợp tác với các anh dù ít nhiều thì các anh cũng phải biết điều. Yêu cầu các anh đã bắt tôi lên đây thì phải trả chúng tôi về nơi bị bắt.
Thằng Ngọc bảo, vâng, chú đi theo anh này sẽ có xe chở chú về.
Tất nhiên, tôi chẳng lạ gì cái trò lưu manh của chúng. Hẳn là nó sợ tôi không chịu ra. Tên dẫn tôi đi chỉ tôi ra cổng giục:
- Anh ra đi.

4. Vòng tay đồng đội
Tôi nhìn ra cổng lưỡng lự. Nhưng rồi mọi người ngoài cổng trông thấy tôi liền reo hò ầm ỹ. Những vòng tay giơ ra. Tôi không đắn đo gì nữa chạy ào ra cổng ôm lấy từng người. Cánh cổng sau lưng tôi lập tức khép lại.
Thì ra, tất cả từ người bị thẩm vấn đầu tiên cho trước tôi chưa ai về cả mà ở lại chờ nhau cho đủ mới chịu về.
Lúc này, mắt tôi bắt đầu rưng rưng chứ không ráo hoảnh như khi đối diện với chúng nó. Cháu Đào Lê Tiến Sĩ con trai Thạc sĩ Đào Tiến Thi chạy đến chào:
- Bác
Tôi nghẹn ngào:
- Con trai của bác.
Bà Lê Hiền Dức ôm tôi hỏi dồn dập:
- Con có làm sao không? Sao con ra muộn thế. Chúng có đánh con không?
Tôi cười:
- Không mẹ ạ. Nó chỉ khiêng con hơi vất vả tí thôi.
- Con gọi điện về ngay cho con gái mẹ nhé (bà nhận vợ tôi là con gái – nghĩa là tôi chỉ là con rể của bà). Nó không gọi được cho con nên nó gọi cho mẹ.
Tôi bảo:
- Lát nữa con gọi cũng được. Bây giờ con phải quan tâm đến việc cần hơn.
Mọi người lần lượt đến chúc mừng. Phương Bích bảo:
- Anh thấy không, tình cảm như thế này chúng nó không bao giờ có được.
Vẫn còn Trương Văn Dũng. Dũng đi thẩm vấn trước tôi nhiều nhưng anh vẫn chưa được ra vì chúng đã thả anh rồi, lại bắt lại. Chúng tôi tiếp tục đứng ở cổng, không ai chịu về. Một chiếc xe hơi màu trắng trong cổng đi ra, chúng tôi chặn lại hô:
- Yêu cầu trả người!
- Trả người! Trả người.
Không thể đi được, chiếc xe này lùi trở lại.
Cuối cùng, lại thêm chừng 1 giờ nữa kể từ khi tôi là người áp cuối được thả, Trương Dũng cũng xuất hiện. Lại reo hò ấm ỹ. Lại ôm lấy nhau xoắn xuýt, mừng mưng, tủi tủi.
Sau đó, chúng tôi tự giải tán. Tôi và Dũng đang đi bộ ra bến xe bus thì Lã Việt Dũng rà sát lại bảo hai chúng tôi lên. Trong xe đã có Lê Dũng, bà Lê Hiền Đức, Người Buôn Gió. Nói chuyện, trả lời phỏng vấn, hỏi han nhau, câu chuyện râm ran cho đến khi về Hà Nội.
Xin tạm kết thúc ghi chép này bằng câu chuyện của Nguyễn Thúy Hạnh với tôi trước khi cô đi thẩm vấn.
Trong khi chờ đến lượt mình, cô nói:
- Dù không sợ gì cả nhưng em buồn quá. Như thế này thì nước mình sẽ mất thật sao. Có phải là không còn gì nghi ngờ nữa phải không anh? Nếu vậy, em thà chết chứ không chịu sống mà nhìn dân ta rơi vào vòng Bắc thuộc một lần nữa. Kìa, anh nói cái gì đi chứ.
Tôi an ủi cô mà cũng không tin vào chính lời mình:
- Còn em, còn anh, còn những người bị bắt hôm nay, còn những người làm nên cuộc biểu tình này, anh tin rằng đất nước ta không thể mất được.
Tôi biết, lời nói của tôi chẳng có gì mới, lại có vẻ xáo mòn nữa. Có lẽ Hạnh cũng nhận ra điều đó nhưng mắt cô vẫn ánh lên một niềm tin khó giải thích vô cùng.
Tạm hết

12/12/2012
Nguyễn Tường Thụy








No comments:

Post a Comment

View My Stats