Wednesday 27 February 2019

NẮM TAY NHAU ĐI ĂN KEM BỜ HỒ (FB Đỗ Khiêm)




Thứ Hai 25 Tháng 2, 2019

Hôm nay trời gió bão bùng, nó tạt qua tạt lại trước cửa sổ KS, mình lại cảm lạnh, chẳng muốn ra ngoài dưới mưa sụt sùi 2-3 độ dương ở 1 TP lạ, thôi tì hé tí cửa cho gió vào để chém về chuyện đang nóng (tuy ở đây là gió lạnh) là chuyện Triều Tiên.

Với bán đảo này mình có tí tình cảm kỷ niệm từ thơ ấu, ấu thì đã qua nhưng thơ thì chắc còn, 1 chiều hè đằng sau xe mui trần bờ biển, 1 trưa trong vườn nhà hay ăn kem Brodard và tập tễnh trao đổi bằng tiếng Anh với 1 cô bé Hàn quốc. Ngay vào lúc đó, 1966-67, Triều tiên (Bắc Hàn) về kinh tế, tính theo GDP bình quân còn cao hơn quê cô bé ở miền Nam. Đến 1975, khi mình sang Hàn quốc, kinh tế Triều tiên vẫn còn nhỉnh hơn miền Nam chút xíu. 1976 là Hàn quốc bốc vụt không thèm ngoảnh mặt lại, để giờ gấp 30 lần miền Bắc.

Mở dấu ngoặc, các bạn thấy đây là chuyện khó tin thì nên tìm hiểu cách thống kê và làm việc của cơ quan UNDP, đang ngồi sẵn bàn phím thì gúc việc đó chứ đừng mắng mình bố láo mà hãy mắng bọn chuyên gia trên. Năm 1975, mình có sang Hàn quốc nhưng không gặp lại cô bé ngày đó. 1975, mình không có sang Triều tiên nên chẳng ấn tượng gì hết, đợi 2008 mới có dịp và ấn tượng là rất xấu.

Việc Hoa kỳ đàm phán với Triều tiên đang tốt đẹp hiện nay theo mình thì vì 1 lẽ duy nhất. Đó là Triều tiên có vũ khí hạt nhân và có khả năng ném nó sang đến Mỹ, chí ít là bang Hawaii. Sau 70 năm phong tỏa, vây hẵm, cô lập và cấm vận, đây là thành quả của nước này. Vào lúc ngưng bắn và chia cách, Triều tiên là khu vực kỹ nghệ, hầm mỏ và kinh tế phát triển của bán đảo, Hàn quốc là khu vực nông nghiệp. Giờ, nếu bảo là về hạt nhân, tên lửa, Triều tiên được Trung quốc giúp đỡ thì cũng không phải. Trung quốc là anh Hai trong khu vực nhưng từ ngày thằng đệ tử sắm được cây súng, bảo nó cũng không nghe, thì đời nào lại mang súng tặng nó.

Vũ khí và tên lửa này đã thay đổi cục diện. 30.000 lính Mỹ đóng tại Hàn quốc chẳng để làm gì nữa, vì nếu đánh thua trong 1 chiến tranh quy ước thì ai chứ thằng Triều tiên nó lại chẳng dám bắn tên lửa hạt nhân! Nếu Mỹ đánh trước bằng vũ khí nguyên tử cũng không bảo đảm được là lính Mỹ tại Hàn quốc, tại Nhật bản hay thường dân ngay tại Mỹ không sứt trán và ngửi mùi phóng xạ ho hen. Trung quốc cũng từ đó đâm buồn vì không còn bảo kê cho Triều tiên ngỗ nghịch được nữa. Nó hết cần mình!

Quan hệ Trung quốc-Triều tiên trước là “Nó không dám đánh chú đâu, còn có anh đây sát nách” giờ trở thành “Anh xích ra đi, đứng gần vậy làm sao tôi rút súng đang lận ở trong lưng!” Với Hoa kỳ, quan hệ này là ông có 1 cái nút bấm to hơn nhưng tôi có 1 cái nút nhỏ, đủ sài rồi, tôi chết thì ông hẳn bị thương chứ chẳng không, ông có chắc không?

Nếu nhìn gương thế giới, số phận của Saddam, Gaddafi thì Kim chẳng dại gì mà từ bỏ hoàn toàn cả. Hai nước kia chưa có vũ khí hạt nhân còn bị đánh tơi bời lá liễu rã rời cành huê, với kết quả tốt đẹp như đã thấy cho nhân dân 2 nước này, tốt đẹp lẫn cả cho an ninh và ổn định trong khu vực, tốt đẹp luôn cho Âu châu trong vấn đề tỵ nạn. Đề nghị các bạn từng hùng hổ ủng hộ chiến tranh sang đó mà sống thử xem có hay ho hơn trước hay không, 1 độc tài ra đi thì xuất hiện gấp 10. Dân chủ, nhân quyền không nói đến (cái này cười nhạt nhé), kinh tế ra sao? Câu hỏi về Venezuela có tài nguyên dầu hỏa tại sao mà khốn khó đến thế, thiết nghĩ cũng nên đặt cho Lybia và Iraq sau khi Tây phương can thiệp vào. Iran tuân thủ các điều kiện hiệp ước về vũ khí hạt nhân (theo Liên hiệp quốc và các nước châu Âu) thì được ích lợi gì, nay đang bị Hoa kỳ dọa đánh và lật đổ chế độ thần quyền. Ông Kim hẳn cũng biết như vậy.

Tuy độc tài gia đình trị 3 đời nhưng quyền lực của ông không có vô biên. Họ Kim trị vì Triều tiên dựa vào 1 cỗ máy an ninh, quân đội và công an. Như mọi guồng máy, bộ phận này lo trước hết là cho sự sống còn của chính nó và ù lỳ. Trong 7 năm cầm quyền, Kim Chính Ân đã xử bắn bằng cả đại bác phòng không cả trăm vị nòng cốt của bộ máy này, giết cậu, ám sát anh, để củng cố địa vị của mình, trước hết là với thế hệ cha chú. Ông Kim Chính Nam tuy vô hại, thú duy nhất là tán gái trong sòng bài, nhưng nếu ông còn sống thì vẫn có sức mạnh tiềm ẩn như vẻ đẹp của Việt nam. Các tướng lãnh không thích mở cửa kinh tế hay Trung quốc không muốn thằng em gần lại Mỹ có thể mang Chính Nam về nước lên ngôi. Giờ, sau khi cho chó ăn thịt 1 số cán bộ rồi, việc của Chính Ân, nếu ông muốn thay đổi, là thuyết phục được thành phần CA đứng đường. Mình đổi mới, sẽ có nhiều xe giao thông, các bạn chỉ ra đường húyt còi là có tiền bỏ túi, lại còn BOT thu phí! Thế à Chủ tịch, BOT thu phí là cái gì?

Năm 1995, khi bắt đầu quan hệ ngoại giao Việt-Mỹ, Hoa kỳ xuất $252 triệu hàng sang Việt nam và nhập $199 triệu. $252 triệu không thấy ai phản đối nhưng $199 triệu nhập này, tại Bolsa có các toán cảm tử vào các chợ Việt khám xét xem có bán hàng của cộng sản hay không! Ngày nay, các biệt kích quyết tử này đau xương khớp, và hàng nhập từ Việt nam sang Mỹ là $45 tỉ (gấp 225 lần), có khám xét cũng bắt không hết nhe các bạn ngày xưa, và hàng từ Mỹ về Việt nam là $8 tỉ USD. Nếu đàm phán Hà nội thành công, Triều tiên có 1 viễn tượng sáng ngời, sáng chói mắt Việt nam luôn, vì công nghệ của họ nền tảng rất tốt, tốt hơn Hàn quốc trong thập niên 60 như đã nói. Không tốt thì sao trong hoàn cảnh đó, họ tự làm được 3 con ốc để vít vào tên lửa bắn sang đến tận Hawaii.

1 yếu tố khác là Hàn quốc, từng thử nghiệm khu kinh tế Khai thành ở biên giới 10 năm về trước. Kinh tế Hàn quốc kết hợp với Triều tiên sẽ có lợi lớn cho miền Nam, chuyện thống nhất tính sau, giờ nói chuyện làm ăn đã. Đường tàu (thống nhất) sẽ mở lối thẳng sang thị trường Nga và ngược lại là dầu khí Siberia đến Hán thành mà không qua cảng Phú sơn. Nhìn Đức quốc kìa, có mua dầu khí của Nga hay không, 2 bên cùng vui vẻ nhé. Điều chắc chắn là nông dân Hàn quốc sẽ không phải sang tận Việt nam mà tìm vợ nữa, chỉ cần vượt sông Hàn là có vợ chăm cày cấy, vợ lại khỏi phải học làm kim chi và biết lạy mẹ chồng*.

Phần Kim Chính Ân, việc của ông trước là sao khỏi mất chức, và sau là chỗ đứng trong lịch sử. Nếu đổi mới, vị thế của ông qua mặt tiên vương là cái chắc, dám vượt luôn Kim cao tổ. Kim Nhật Thành giành độc lập nhưng Kim Chính Ân mới là người đưa quốc gia đến vinh quang và phú cường. Đến đây không khỏi nhắc 1 số chuyên gia và nhà báo Hoa kỳ lập đi lập lại là Chính Ân là người đã cho thử vũ khí hạt nhân hiều hơn là cha và ông cộng lại! Vậy mà cũng viết được! Phải nói là Kim Chính Ân đã thử bom nguyên tử nhiều hơn là tất cả các triều đại Cao ly cộng lại, và nhiều hơn là Nhà Thanh, nhà Minh ở Trung quốc v.v. cộng luôn tới đời Tần Thủy Hoàng. Việc thử bom này chính là việc tổng thống Hoa kỳ phải gặp ông, là điều cha ông và ông nội ông mơ cũng chẳng dám, giật mình thức dậy mồ hôi ra đầm đìa.

Để việc đổi mới này thành công, Hoa kỳ phải có động tác gì thiết thực. Như rút quân toàn bộ khỏi bán đảo, thì mới hòng Triều tiên khước từ vũ khí. Mày vất súng đi! Mày đi xa đi thì tao vất! Chuyện này dễ hiểu thôi. Mặt khác, đây là cơ hội cho Trung quốc trở lại, em cứ vất súng đi, có anh đây, nó chẳng làm gì đâu, mà anh sẽ tặng em 1 con Huawei. Trung quốc sẽ được 1 cái thế mới xứng đáng với vị trí siêu cường trên chính trường quốc tế, lại làm ăn gia tăng với Triều tiên. Mỹ sẽ bớt tốn kém đóng quân và nhức đầu vì đe dọa, chưa kể hung hăng thì Trận châu cảng sẽ chẳng thấm vào đâu và 30 năm sau ai tắm biển Hawaii cũng đẫm phóng xạ (“Nước da em sáng quá, coi như là hào quang! Dạ, em mới đi nghỉ mát Hawaii về”).

Ai cũng có lợi hết, chỉ có các cô ở nông thôn Việt nam định lấy chồng Hàn. Thôi thì, vẫn còn Đài loan.

*Lý do nông dân Hàn phải lấy vợ xa vì phụ nữ Hàn không ai muốn lấy nông dân. Cửa hàng Zara thì ở xa mà mẹ chồng lại ở gần. Hàn quốc là 1 xã hội bảo thủ, con trai trưởng phải ở quê thừa kế ruộng, chăm sóc bố mẹ và lo chuyện hương hỏa. Con thứ và con gái muốn đi đâu thì đi nên họ đi hết! Chuyện này giống như tại Hy Lạp, nhiều làng phụ nữ chỉ có người Ukraine.




No comments:

Post a Comment

View My Stats