Sunday, 17 May 2015

Hãy bước ra khỏi sự táo tợn ngu dốt (Cánh Cò)





Sat, 05/16/2015 - 12:09 — canhco

Quyền lực cao và tuyệt đối làm cho một con người dù thông minh tới đâu cũng có khi quẩn trí. Quyền lực làm cho một nhà nước, chính phủ dễ dàng trở nên độc tài nhất là khi không có một công cụ dân chủ nào kiểm soát và kềm giữ sự quá trớn từ một chính sách đưa ra, đặc biệt với chính sách nhằm đối phó với người chống lại sự độc tài của chính phủ hay nhà nước đó.

Nhân quyền tại Việt Nam là hình thức độc tài cao nhất của nhà nước khi tự tiện bịt miệng người dân không cho họ nói lên tiếng nói của mình. Đẩy người dân ra khỏi mảnh đất của họ bằng chính sách trưng thu đất đai mà không đền bù thỏa đáng. Đàn áp bắt bớ người bất đồng chính kiến, giam giữ không xét xử, tổ chức những phiên tòa không vành móng ngựa. Dập tắt tiếng kinh cầu nguyện trong những ngôi thánh đường xa xôi, hay tra tấn người dân đến chết trong đồn công an mà không sợ công lý trừng phạt. Những hành vi ấy đã và đang bị quốc tế theo dõi, soi rọi từ những góc tối nhất. Quốc tế thành công vì hệ thống thông tin toàn cầu không cho phép bất cứ một chính phủ nào che dấu, khỏa lấp việc làm chống lại loài người được biện minh bằng những điều luật mờ ám và sát nhân.

Việt Nam tỏ ra rất thành thạo trong cách đối phó với người không cùng hàng ngũ với họ, ngay cả đứng bên lề cũng không yên. Dân chúng phải tuân lệnh nhà nước dù lệnh ấy có làm cho xã hội đảo điên.

Không ngạc nhiên khi Hà Nội chặt cây xanh và khi bị chống đối họ chặt luôn người chống đối.

Vụ của anh Nguyễn Chí Tuyến đã chứng minh cho người dân thấy rằng nhà nước không bao giờ phục thiện nhất là khi người dân đụng tới phần thưởng của bọn tham quan. Hơn 6.700 cây xanh nếu suôn sẻ thì số tiền cung tiến cho bọn sai nha, bọn ký tá và nhất là bọn chóp bu Hà Nội không cách nào đếm hết. Nhìn vào thực tế ấy để thấy rằng công an giả danh côn đồ đánh anh Tuyến là đòn dằn mặt cho bất cứ ai còn tơ tưởng đến sự phản ứng của đám đông sẽ làm nên lịch sử, nhất là đám đông không có tổ chức và tự phát.

Sự táo tợn của công an nằm ở chỗ đánh anh Nguyễn Chí Tuyến ngay vào lúc Hoa kỳ vừa nói chuyện nhân quyền với Việt Nam xong và hồ sơ hai phía chưa ráo mực.

Trong vụ này nhiều người cho rằng chính phủ đã bị Đảng “đàn áp” và sự dằn mặt này có bàn tay Trung nam hải. Những nắm đấm vào mặt Chí Tuyến không khác gì đấm vào phái đoàn Nhân quyền Hoa Kỳ cùng những niềm tin bâng quơ vào một sự “phục thiện” mà Đảng sẽ mang ra làm quà trước chuyến đi của ông Tồng bí thư.

Thế nhưng khuôn mặt đẫm máu của anh Tuyến đã làm cộng đồng thức tỉnh, nhất là cộng đồng các nhà ngoại giao.

Các trang mạng nóng lên trong buổi sáng anh Tuyến bị đánh. Người ta share hình ảnh của một con người hiền lành với thương tích khó lòng phủ nhận. Có lẽ chỉ có kẻ thủ ác là hớn hở vì đã làm đúng chỉ thị của cấp trên, còn cấp trên thì lần này lại như ngồi trên lửa.

Khuôn mặt đẫm máu ấy tới tấp bay tới các tòa đại sứ ngoại quốc tại Hà Nội. Nó cũng nhanh chóng lan tràn ra khắp các nước và hậu quả nhãn tiền lần này Hà Nội không thể ném đá dấu tay như mọi lần khác.

Một ngày sau khi bị tấn công tàn bạo, sáng 12 tháng 5 anh Tuyến được một nhà ngoại giao Đức là ông Felix Schwarz, tham tán Chính trị và Nhân quyền đại sứ quán Đức đến tận nhà để thăm hỏi và ghi nhận mọi việc vừa xảy ra.

Ngày hôm sau, 13 tháng 5 Dân biểu Alan Lowenthal, thành viên của phái đoàn Quốc hội Mỹ vừa kết thúc chuyến thăm Việt Nam, đã gửi thư cho Chủ tịch nước Trương Tấn Sang yêu cầu có biện pháp chấm dứt ngay việc sử dụng bạo lực đẫm máu và yêu cầu mang kẻ thủ ác ra công luận.

Bà Janet Nguyễn, Thượng nghị sĩ Tiểu bang California trong một cuộc phỏng vấn đã nói rằng bà đã gửi một lá thư cho ông Ted Osius, Đại sứ Mỹ tại Hà Nội đề nghị chính phủ Việt Nam phải điều tra tại sao công an lại đánh anh Tuyến? Bà  cũng yêu cầu Human Rights Watch xem tại sao lại có vụ này xảy ra tại Việt Nam. Bà Janet Nguyễn còn nói Chính phủ Việt Nam đang áp dụng việc đánh người dân, đánh ai cũng được ở ngoài đường. Họ muốn giết người và bắt người vô tù mà người bị bắt không biết tại sao. Họ muốn bắt ai là cứ bắt.

Ông Tom Malinowski, một quan chức cao cấp của Bộ Ngoại giao Mỹ, phụ trách vấn đề dân chủ, nhân quyền và lao động, dẫn đầu phái đoàn Ngoại giao trong chương trình Đối thoại Nhân quyền Việt Nam tại Hà Nội vào ngày 7 tháng 5 đã nói với nhà báo Đoan Trang trong một cuộc phỏng vấn rằng “vụ việc của Anh Chí là một vấn đề cả từ giác độ nhân quyền lẫn chính trị: Thật là một việc làm vô cùng ngu dốt khi mà nó xảy ra đúng vào thời điểm quốc tế đang rất chú ý đến nhân quyền ở Việt Nam.”

Đại sứ quán Hoa Kỳ và Úc tại Hà nội cũng chính thức phản ứng trước vụ việc. Bà Jennifer đại điện đại sứ quán Mỹ và bà Rose McConnell đại diện đại sứ quán Úc hôm 15 tháng 5 đã tới tư gia thăm hỏi anh Tuyến và sau cuộc thăm hỏi ấy là phản ứng của công an Việt Nam.
Phản ứng này được xem là phản ứng có điều kiện.

Và điều kiện gây phản ứng là sự nhập cuộc của nhiều tòa đại sứ một lúc làm cho Đảng hụt hơi trong trò chơi ú tim, nín thở qua lằn ranh của đối phương trong khi sức chịu đựng của mình quá hạn hẹp.

Trò chơi đứt hơi ấy được tiếp sức bằng cách mời anh Chí Tuyến vẽ lại hiện trường bị đánh và công an đo đếm một cách cẩn thận để dư luận thấy họ có quyết tâm truy tìm thủ phạm mặc dù ít nhất hai người là Trịnh Anh Tuấn và Nguyễn Chí Tuyến biết mặt kẻ đánh mình.

Giống như dư luận viên, mặc dù ai cũng biết mặt mày nhà cửa, nhưng chỉ một cơ quan không biết đó là cơ quan điều tra.

Ông Hồ Quang Lợi đại diện cho Đảng đã rất khéo đặt danh xưng cho đám quân ô hợp của Hà Nội là Dư luận viên. Chữ “viên” hàm ý họ là một “viên chức” chứ không phải ngoài cơ quan hay dân thường. Họ được trang bị lý luận, mồm mép và cả sự bẩn thỉu cần thiết để chống lại người dân. Những “viên” ấy đã rút vào bóng tối nhưng không ai chắc rằng họ sẽ vĩnh viễn mất tích vì mới đây chính anh Tuyến đã kéo xe của trùm dư luận viên Trần Nhật Quang khi đi diễu hành chống chặt hạ cây xanh tại Hà Nội.

Từ dư luận viên, người dân có thể mạnh miệng gọi những tay giả dạng côn đồ là “côn đồ viên” chắc sẽ không sai. Khi côn đồ thành “viên” thì vị trí của nó ý nghĩa hơn, có giá hơn và nhất là có thể gây lòng tin yêu nơi Đảng hơn là làm côn đồ “trơn” ngoài xã hội.

Một khác biệt nữa là khi đã “viên” thì dù có bị điều tra nó cũng sẽ được chuyển sang “công tác” ở một chỗ có các chữ “viên” khác để chờ ngày thăng quan tiến chức.

Sự táo tợn của dư luận viên đã bị bỏ vào sọt rác nhưng xem chừng côn đồ viên vẫn chưa tới mức phải tự hủy khi mà Đảng vẫn còn mạnh hơn chính phủ.

Chính sách mang nắm đấm áp dụng vào nhân dân được xem là táo tợn và ngu dốt có lẽ sẽ dừng lại nhưng đối với những cái đầu tầm cỡ của Đảng người dân liệu mà chuẩn bị đối phó với những trò khác, chẳng hạn như dùng “viên” chức ngân hàng theo lệnh công an khóa trái tài khoản của những ai làm trái hay chống lại đường lối của Đảng như ông Nguyễn Thanh Giang đang tố cáo chẳng hạn?







No comments:

Post a Comment

View My Stats